Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 265: Chung cư Kim Điển (9)




Edit: Sally

Beta: Pương

Dựa theo những gì Diêu Dao nói, hoa sen được gửi cách đây khoảng hai tháng rưỡi, mà cư dân trở nên nóng nảy cũng vào khoảng hai tháng rưỡi trước.

Chắc chắn phải có mối liên hệ nào đó giữa hai chuyện này.

Ngân Tô quyết định đến chỗ bất động sản ngó một chút.

Trong văn phòng bất động sản vẫn là nhân viên công tác hôm qua, thấy cô bước vào thì cả người cô ta cứng đờ, cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Tôi chỉ xem lung tung chút thôi.” Ngân Tô nói: “Không cần chú ý đến tôi.”

Nhân viên công tác không ngăn cản cô, tùy ý để cô lục lọi văn phòng.

Trông thái độ thản nhiên như vậy của nhân viên công tác thì rõ ràng trong văn phòng chẳng có đồ gì hết, Ngân Tô cũng không tìm được gì.

“Hai tháng trước mấy người tặng hoa sen cho chủ hộ phải không?” Ngân Tô quyết định hỏi thẳng: “Còn không, cho tôi một ít.”

“Hoa sen?” Vẻ mờ mịt trên mặt nhân viên công tác không giống giả vờ, lắc đầu phủ nhận: “Chúng tôi chưa từng tặng hoa sen cho các chủ hộ.”

“Sao tôi nghe nói là mấy người từng tặng rồi? Làm sao, chủ hộ dọn vào sau thì không phải là chủ hộ à? Ngay cả một bông hoa sen cũng không xứng có à?”

“Tôi không biết cô nghe được tin này từ đâu nhưng chúng tôi thực sự chưa từng tặng hoa sen cho chủ hộ.” Nhân viên công tác giải thích.

Ngân Tô cố tình gây sự: “Vậy thì cô chuẩn bị cho tôi một bông đi, coi như quà chúc mừng tân gia của bên bất động sản mấy người.”

“???” Trong lòng nhân viên công tác in đầy dấu chấm hỏi nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ ấm ức: “Hoa sen trong hồ nhân tạo chưa nở, tôi đi đâu tìm hoa sen cho cô đây? Hoa khác được không? Tôi sẽ đến hồ nhân tạo hái cho cô.”

“Tôi chỉ thích hoa sen.”

“…”

Khóe miệng nhân viên công tác hơi co giật, kìm nén cơn tức giận: “Cô đừng làm khó tôi…”

“Làm khó cô đấy thì sao hả?” Ngân Tô liếc nhìn cô ta, hung hăng ngang ngược: “Trước khi trời tối phải đưa hoa đến cửa nhà tôi, nếu không thì…”

Ngân Tô đột nhiên nghiêng người đi qua, nhân viên công tác không kịp phòng bị, bị gương mặt đột nhiên phóng đại dọa cho giật mình.

Đến lúc cô ta muốn lùi lại thì đối phương đã túm lấy cổ áo cô ta, không cho phép cô ta lùi về sau, chỉ có thể mặt đối mặt nghe cô nói.

“Nếu không thì tôi sẽ giết cô rồi biến cô thành hoa sen…Tôi thấy cô da mịn thịt mềm, rất thích hợp để làm hoa đó.”

Ngân Tô cổ quái cười một tiếng, đưa tay lên vỗ nhẹ vào má nhân viên hai lần, sau đó trượt ngón tay xuống nắm lấy cổ cô ta: “Nhớ kỹ, là trước khi trời tối nha.”

Nhân viên công tác: “…”

Chờ Ngân Tô rời khỏi văn phòng, nhân viên công tác mới đặt mông ngồi xuống ghế, đáy mắt dần dần lộ rõ vẻ oán độc.

Đáng hận…

Sao lại có thể có chủ hộ đáng hận như vậy cơ chứ!!

Trời tối…

Nhân viên công tác không biết nghĩ đến cái gì mà trên khuôn mặt u ám lại một lần nữa lộ ra nụ cười, trong mắt hiện rõ sự hưng phấn cùng tham lam, cô ta thè đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm môi, hàm răng trắng đó như răng cá mập, sắc bén nhọn hoắt.

***

***

Buổi chiều, khi Ngân Tô đang đi dạo trong chung cư, cô phát hiện mâu thuẫn của cư dân có vẻ như ngày càng lớn.

Trước đó cách một đoạn mới có thể thấy cảnh mâu thuẫn, bình thường động thủ cũng sẽ không trực tiếp gây ra án mạng.

Nhưng đến buổi chiều mâu thuẫn tăng lên, một khi cư dân bắt đầu động thủ thì lập tức biến thành tình huống một mất một còn.

Một buổi chiều, khắp nơi trong khu chung cư chỗ nào cũng có mùi máu tươi.

Nhưng quỷ dị là những cư dân khác đều nhắm mắt làm ngơ đối với việc này giống như những điều đó là bình thường, ai đang tán gẫu thì tiếp tục tán gẫu, ai đang chăm con thì tiếp tục chăm con, ai đang buôn bán thì tiếp tục buôn bán…

Đó là nếu anh ta không dùng đầu của khách hàng để nấu canh.

Những cư dân này tàn sát lẫn nhau, ngược lại không có thái độ thù địch quá lớn với người chơi, thậm chí còn trực tiếp phớt lờ người chơi.

Ngân Tô cũng phát hiện ngoài những người chơi đang cố gắng kiếm điểm thì còn có một số người chơi đang nói chuyện với NPC.

Đoán chừng là bọn họ cũng phát hiện ra trong số các NPC, vẫn còn NPC giữ được một phần nhận ​​thức đúng đắn như Diêu Dao.

Tô – người tốt siêu cấp đi dạo cũng không quên giúp đỡ hàng xóm, giải quyết mâu thuẫn cho hàng xóm, cuối cùng nâng được điểm tích lũy lên 13.

Ngân Tô chủ động đưa Diêu Dao đến nhà của cô ấy và bạn trai cũ, dặn cô ấy khóa chặt cửa sổ, không được tùy tiện mở cửa, sau đó trở về nơi ở.

Ngoài cửa vẫn không có hoa sen.

Lúc này cách trời tối vẫn còn một khoảng thời gian, Ngân Tô quyết định cho đối phương thêm một chút thời gian.

Cô trở về phòng tắm rửa, nghỉ ngơi.

Khi sắc trời dần tối xuống, Ngân Tô nghe thấy tiếng gõ cửa, từ từ ngồi dậy xuống giường, bước ra khỏi phòng.

Quái vật tóc chạy nhanh hơn cô, cô còn chưa kịp bước tới cửa, một chòm tóc đã quấn quanh tay nắm cửa.

Đợi cô bước tới cửa, quái vật tóc liền trực tiếp mở cửa ra.

Ngoài cửa không phải nhân viên bất động sản.

Mà là cậu con trai sát vách, trên tay đang bưng một đĩa bánh ngọt.

Thiếu niên không ngờ bên trong cánh lại tối như vậy, đen đặc như mực không thể hòa tan, không nhìn thấy một chút ánh sáng nào khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Ánh đèn yếu ớt trên hành lang miễn cưỡng phác họa được hình dáng cô gái ngoài cửa.

Rõ ràng là không có gió nhưng không hiểu sao thiếu niên lại cảm thấy lạnh lẽo.

Hiện giờ bên ngoài sắc trời vẫn chưa tối hẳn nhưng sao trong nhà cô lại tối như vậy?

Ngân Tô thất vọng, giọng điệu mất kiên nhẫn: “Tại sao lại là cậu?”

Thiếu niên sửng sốt, lắp bắp nói: “Xin… xin chào, em… cha em có làm một ít bánh ngọt, bảo em đưa qua cho chị.”

“Tôi không thích ăn đồ ngọt.”

“…”

“A…” Thiếu niên luống cuống nhìn cô, như đang cầu cứu: “Chị không ăn thì vứt đi cũng được, em không thể cầm về.”

Ngân Tô dựa vào khung cửa: “Sao cậu không cầm về được? Cha cậu sẽ đánh cậu à?”

“… Không…  Không có, cha em đối xử với em rất tốt.” Thiếu niên giấu đầu hở đuôi mà cúi đầu xuống, giọng điệu khẩn cầu: “Xin chị đó, hãy nhận đi.”

Ngân Tô nhếch môi mỉm cười: “Cậu cầu xin tôi như vậy sao? Tôi không thấy được thành ý của cậu.”

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt nhất thời trở nên ngơ ngác, trong đôi mắt đen láy có tia sáng nhàn nhạt, lấp lánh ánh nước khiến người ta thương xót.

Thiếu niên mím môi nhỏ giọng nói: “Chị muốn em cầu xin chị như thế nào? Em đều có thể…”

Cậu ta ám chỉ rất rõ ràng.

Thiếu niên này quả thực rất đẹp, là kiểu khiến cho các cô gái một khi nhìn vào đều sinh ra cảm giác tình thương của mẹ.

Nhưng mà tình thương của mẹ của Ngân Tô khá khắc nghiệt, lộ ra sự tàn khốc của mùa đông khắc nghiệt.

Ngân Tô dựa theo lời cậu ta hỏi: “”Cậu biết làm gì?”

Thiếu niên cầm chặt đĩa bánh ngọt trong tay, rụt rè hỏi: “…Em có thể vào trước được không?”

“Cậu chắc chắn muốn vào?”

Cô gái nâng tông giọng, mơ hồ có chút phấn khích.

“…” Thiếu niên cảm thấy trong phòng quá tối, có chút không thích hợp nhưng cơ hội tốt như vậy… Vì thế khẽ gật đầu.

Nụ cười của Ngân Tô càng sâu hơn, nhiệt tình mời cậu ta: “Vậy vào đi.”

Ngân Tô chưa bao giờ tin vào mấy lời nói xằng nói bậy của NPC, quái vật nhỏ này không biết là muốn làm gì… Nhưng mà không sao, bước vào nhà cô rồi thì sống chết không phải do cậu ta làm chủ nữa.

Thiếu niên bưng đĩa bước vào nhà, sau khi bước vào thì cảm thấy xung quanh tối om, ngoài cửa sổ cũng không có một chút ánh sáng…

“Rầm!”

Cánh cửa sau lưng cậu ta đóng lại.

Nguồn sáng duy nhất ngoài cửa cũng đã bị cánh cửa chặn lại, ánh sáng trước mắt hoàn toàn biến mất, thiếu niên vô thức nhìn về hướng Ngân Tô vừa đứng: “Nhà chị không có đèn sao?”

“…” Ngân Tô im lặng vô cùng quỷ dị, nói: “Tôi không thích bật đèn.”

“Nhưng mà em không nhìn thấy.” Thiếu niên nhẹ nhàng hỏi: “Chị có thể dắt em được không?”

“Được nha.”