Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 239: Con tàu Noah (30)




Edit: Chow

Beta: Pương

Ngân Tô đứng dậy đi ăn sáng. 

Đặng Lệ Thù rất tự giác phục vụ, lễ phép hỏi thăm: “Cô có cần tôi dọn dẹp lại phòng không?”

“Không cần đâu, dù sao thì cũng không ở đây lâu.”

Đặng Lệ Thù: “Quý khách muốn xuống tàu sao?”

Ngân Tô liếc mắt, mỉm cười: “Còn phải xem cô có muốn tôi rời khỏi con tàu này hay không nữa…”

Đặng Lệ Thù khẽ siết chặt tay, giọng điệu vẫn không thay đổi: “Quý khách nói vậy là có ý gì? Sao tôi có thể quyết định chuyện quý khách đi hay ở được?” 

“Không phải cô muốn cho nổ con tàu này à.”

“!!!”

Giọng nói nhẹ nhàng rơi vào tai Đặng Lệ Thù lại khiến cô ta như ngừng thở, trái tim xém chút là ngừng đập. 

Sao cô lại biết… 

Đặng Lệ Thù liếc mắt nhìn ra phía cửa, khi nãy lúc bước vào phòng cô ta đã đóng cửa lại. 

Đặng Lệ Thù nhìn chằm chằm Ngân Tô, một cây kim vừa dài vừa nhọn trượt từ trong tay áo ra ngoài, cây kim tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. 

“Yên tâm, tôi sẽ không ngăn cản cô.” Ngân Tô thờ ơ nói: “Ngược lại, tôi sẽ giúp cô.” 

Thiếu nữ nghiêng đầu, ánh mắt ấm áp rơi trên tay áo cô ta: “Điều kiện tiên quyết là, cô không được dùng mấy thứ đồ kỳ lạ đâm tôi.”

Tối hôm qua Ngân Tô đã suy nghĩ một lúc lâu, cô cảm thấy mảnh bản đồ cuối cùng hoặc là ở trong tay thuyền trưởng… Rất có thể thuyền trưởng là BOSS cuối. 

Hoặc là ở trong tay kẻ báo thù. Đặng Lệ Thù.

Bởi vì Đặng Lệ Thù vừa là nhân viên làm việc trên du thuyền, lại vừa là nhân vật mấu chốt trong việc nổ thuyền. 

“…” Đặng Lệ Thù không rõ tại sao Ngân Tô lại biết được chuyện này, vừa rồi thậm chí cô còn không nhìn ra phía sau.

Đặng Lệ Thù không nhìn thấy tóc đang dán trên trần nhà, nó đang quan sát tất cả nhất cử nhất động của cô ta, sau đó truyền đạt lại cho Ngân Tô. 

Sau khi hành động mờ ám bị bại lộ, Đặng Lệ Thù cũng không giả bộ nữa, trực tiếp rút cây kim dài ra, nắm trong tay, dương mặt trầm xuống: “Rốt cuộc cô là ai.”

Vẻ mặt Ngân Tô vẫn không thay: “Tôi nói rồi, tôi là bạn của Đặng Lệ Lỵ.”

“Không thể nào, tôi biết hết tất cả bạn của Lệ Lỵ.” Đặng Lệ Thù phản bác: “Chuyện gì con bé cũng chia sẻ với tôi, con bé chưa bao giờ kể về một người bạn như cô.”

“…” Ngân Tô lấy ra giấy chứng nhận trúng thưởng của Đặng Lệ Lỵ. 

Đặng Lệ Thù đã từng thấy tờ giấy chứng nhận trúng thưởng này, lúc đó Lệ Lỵ rất hào hứng chia sẻ tin tức này với cô ta… Tại sao nó lại ở trong tay cô ta? 

“Nếu như tôi không phải bạn của cô ấy thì tôi lấy đâu ra tờ giấy chứng nhận này?”

“…”

“Đồ vật quan trọng như vậy, Lệ Lỵ lại để cho tôi bảo quản, đã đủ để chứng minh tôi là một người bạn rất quan trọng với cô ấy.”

“…”

“Cô muốn báo thù cho Lệ Lỵ, tôi cũng vậy, muốn báo thù cho cô ấy, đó chính là lý do tôi xuất hiện trên con tàu này.”

“…”

Có lẽ giấy chứng nhận trúng thưởng thực sự có tác dụng nên Đặng Lệ Thù đã bắt đầu có chút dao động. 

“Tại sao cô phải làm như vậy?”

Ngân Tô cười một cái: “Có thể là do tôi tốt bụng nha, dù sao thì cũng phải làm chút gì đó cho bạn mình chứ, như vậy tôi mới có thể yên lòng.”

Đặng Lệ Thù: “…”

Tốt bụng? Làm gì có ai sẵn lòng trả giá cả tính mạng của mình để báo thù cho bạn? 

Đặng Lệ Thù không tin lời nói bậy của Ngân Tô, cũng không tin cô là bạn của Đặng Lệ Lỵ, cô ta muốn giết Ngân Tô để diệt trừ hậu hoạn. 

“Tôi khuyên cô đừng ra tay với tôi.” Nụ cười trên mặt Ngân Tô vẫn không đổi, giọng cũng dịu dàng: “Cô không phải đối thủ của tôi.”

“…”

Cô gái đối diện vẫn chỉ lười biếng ngồi đó, chỉ cần cô ta tiến lên, siết chặt cổ cô, dùng cây kim dài đâm sâu vào tim của cô là có thể lấy được mạng của cô. 

Cũng không biết vì sao mà Đặng Lệ Thù cảm thấy sau lưng phát lạnh. 

Có một loại trực giác kỳ quái, giống như chỉ cần cô ta ra tay, bản thân sẽ gặp nguy hiểm… 

Cuối cùng Đặng Lệ Thù không ra tay mà hỏi cô: “Có thật là cô sẽ không nói chuyện này ra ngoài không?”

“Hôm qua tôi đã phát hiện cô giấu thuốc nổ ở khoang chứa hàng rồi, nếu tôi muốn nói thì hôm qua cô đã xong đời rồi.” Ngân Tô lại cho cô ta thêm một liều thuốc mạnh: “Nhưng hiện tại cô vẫn hoàn hảo đứng trước mặt tôi, không phải sao?”

Khoang chứa hàng! Thuốc nổ!

Hai chữ mấu chốt này tiếp tục khiến Đặng Lệ Thù thay đổi sắc mặt. 

“Cô…”

Ngân Tô vươn tay ra: “Chúng ta có thể hợp tác chứ?””

Đặng Lệ Thù nhìn bàn tay chìa ra trước mặt, một lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích. 

“Tôi không tin cô.”

Ngân Tô điềm nhiên thu tay lại: “À, không vấn đề gì, chúng ta vẫn còn ở với nhau cả một buổi sáng cơ mà, có đúng không?”

Đặng Lệ Thù: “…”

***

***

Sáng dậy, vẻ mặt của Hứa Hoà Diệp trông vô cùng mệt mỏi, cả đêm qua cô ấy liên tục nghe thấy tiếng động nhưng đi tìm khắp cả căn phòng cũng không thấy chỗ nào bất thường.

Nhưng âm thanh kia cứ thoáng chốc lại vang lên suốt đêm khiến cô ấy không tài nào ngủ nổi.

Hứa Hoà Diệp uống một ít thuốc xong mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. 

Những người khác lần lượt đến phòng cô ấy tập hợp, người nào người nấy cũng vác cặp mắt gấu trúc giống hệt nhau qua, nếu không phải đã uống thuốc thì có khi tình trạng của bọn họ sẽ còn tệ hơn thế này. 

Trong phòng của bọn họ đều xuất hiện những hiện tượng khác thường. 

Thậm chí Tề Diệu còn xuất hiện ảo giác, trong phòng còn xuất hiện cả ma, dù cô ấy có tấn công thế nào thì cũng chẳng có tác dụng gì hết.

Cứ mỗi khi cô ấy nằm lên giường là đám ma quỷ đó lại xuất hiện.

Từ Thừa Nghiễm ngáp: “Lại là những thứ kỳ quái tối qua… Con mẹ nó chứ, cả đêm không dám ngủ.”

“Tối hôm qua mọi người có nghe tiếng đập cửa không?” Tề Diệu cũng giống như quả cà héo, không còn chút sức lực nào. 

“Tôi có nghe thấy.” Thường Tư Khê nói tiếp. 

Hứa Hoà Diệp với Từ Thừa Nghiễm lắc đầu, tỏ vẻ bọn họ không nghe thấy. 

Thường Tư Khê và Tề Diệu đều không mở cửa, cũng không có chuyện gì xảy ra, chứng minh quy tắc thứ tư trong những điều hành khách cần biết là chính xác. 

***

***

Buổi sáng Ngân Tô không làm gì nhiều, ban đầu cô ở trong phòng một lát, sau đó xuống lầu đi dạo.

Công việc chính hôm nay của Đặng Lệ Thù là phục vụ Ngân Tô, vì lo lắng Ngân Tô sẽ nói kế hoạch của mình ra ngoài nên cô ta không dám rời khỏi cô nửa bước.

Ngân Tô nghe được tin Hướng Vãn đã chết từ những người chơi khác.

Cô ta trực tiếp bị đốt thành tro bụi. 

Điều kỳ lạ là chỉ có cô ta bị đốt cháy còn xung quanh cô ta lại không hề có dấu vết bị lửa đốt. 

Điều này khiến mọi người nhớ tới những thứ trong khoang chứa hàng, bọn chúng có thứ năng lực đó, có thể thiêu đốt người khác từ bên trong, biến thành một đống than.

Những thứ Hướng Vãn giấu trong phòng bọn họ cũng bị lửa thiêu rụi.

Hướng Vãn giấu những món đồ đó trong phòng bọn họ để thu hút quái vật ở khoang chứa hàng tới. 

May mắn thay, trước mắt vẫn còn bảy người chơi sống sót. 

Tối hôm qua đội ngũ của Hứa Hoà Diệp tổn thất mất một người tên Lữ Tiểu Nhị, hiện tại chỉ còn bốn người. 

Mặt khác, hai người hành động độc lập là Kim Văn Vũ và Quan Tây cũng đều còn sống. 

Cuối cùng chính là Ngân Tô. 

Không biết nhóm của Hứa Hoà Diệp nghe được từ đâu mà biết có thể lấy được mảnh bản đồ từ những hành khách ở tầng năm, thế là mới sáng sớm bọn họ đã nghĩ cách để lên tầng năm. 

Ngân Tô tìm được một vị trí khá tốt ở boong tàu Dương Quang, nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời. 

Đặng Lệ Thù không hiểu nổi, cô ta đứng đó một lúc, không nhịn được, hỏi: “Cô ở đây phơi nắng ấy hả?”

“Nếu không thì sao?” Ngân Tô gối hai tay ra sau gáy, cực kỳ nhàn nhã: “Đương nhiên phải nhân lúc hiện giờ vẫn còn thời gian để mà hưởng thụ thật tốt quãng thời gian cuối cùng chứ.”

“Cô không sợ chết sao?” 

“Chết?” Ngân Tô nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt biển: “Có đôi khi cái chết không phải là sự kết thúc, mà là khởi đầu.”

Đặng Lệ Thù nghe không hiểu: “Cô thật sự không định ngăn cản tôi sao?”

Ngân Tô: “Đây là sứ mệnh của cô, tại sao tôi phải ngăn cản cô. Vận mệnh đang chuyển động theo kết cục đã được định trước, chúng ta chỉ là một hạt bụi trong dòng thời gian, không thể thay đổi được bất cứ điều gì hết.”

Đặng Lệ Thù: “…”

Sao mà nghe cô nói cứ thấy thần kinh kiểu gì ấy nhỉ.