Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 236: Con tàu Noah (27)




Người chơi phản nghịch thì sao có thể nghe lời nhân viên phục vụ được, Ngân Tô nhanh chóng đứng lên rời khỏi phòng.

Bên ngoài không có ai, ngay cả tiếng giông bão cũng bị ngăn lại, chỉ còn một khoảng không tĩnh lặng.

“Xẹt…”

Bóng đèn chiếu sáng bên trên ‘xẹt xẹt’ hai tiếng rồi tắt ngóm đi, xung quanh hoàn toàn rơi vào trong bóng tối.

Ngân Tô lấy đèn pin ra soi, vì mất điện nên không thể dùng thang máy nên cô chỉ có thể đi thang bộ xuống dưới.

***

***

Phòng của Từ Thừa Nghiễm.

Bọn họ đang thương lượng xem tối nay nên hành động như thế nào thì đột nhiên đèn tắt.

Từ Thừa Nghiễm thử ấn công tắc nhưng đèn vẫn không sáng: “Mất điện rồi…”

“Chắc là do bão, có lẽ đêm nay sẽ không có điện rồi.”

“…”

Tình huống mất điện vào buổi tối thế này, người chơi cũng đã sớm tập mãi thành quen.

Tề Diệu: “Đêm nay nhân viên phục vụ cố ý tới nhắc nhở chúng ta nên chắc là sẽ có những mối nguy hiểm khác, chúng ta có ra ngoài nữa không?”

“Thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm, qua đêm nay, ngày mai cũng chỉ còn lại ban ngày.” Hứa Hòa Diệp nói: “Đêm nay phải đi thử thôi, xem xem trên người những con quái vật xuất hiện vào buổi tối kia có bản đồ hay không.”

Ban ngày, bọn họ lấy được một manh mối khác, xác định được chắc chắn rằng bản đồ xuất hiện trên người những đoàn thể khác nhau.

Ví dụ như người chơi là đại biểu của một đoàn thể, nhân viên trên du thuyền là một đoàn thể, hành khách là một đoàn thể…

Nhưng cụ thể là nó xuất hiện trên người đoàn thể nào thì vẫn cần bọn họ phải đi nghiệm chứng.

“Trò chơi đang ép chúng ta phải đánh nhau với quái vật, thật độc ác!” Lữ Tiểu Nhị liếc mắt nhìn Thường Tư Khê, có chút lo lắng hỏi: “Tư Khê, cậu có đi được không? Nếu không thì cậu ở lại đi?”

Sức chiến đấu của Thường Tư Khê không quá mạnh nhưng lúc này cô ấy vẫn lắc đầu: “Mỗi người chơi đều có một mảnh bản đồ nên rất có thể chỉ người chơi đó mới lấy được, những người khác không thể giúp được.”

Trò chơi đánh quái rớt trang bị người khác không thể nhặt được nên rất có thể bản đồ cũng được thiết lập như vậy.

Ngoại trừ chính bản thân người chơi ra thì không ai có thể lấy được bản đồ.

Lữ Tiểu Nhị nói không sai, trò chơi đang ép người chơi đánh nhau với quái vật, không ai thoát được.

“Cũng gần đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.” Hứa Hòa Diệp xác định tất cả mọi người đều muốn đi xong thì đứng dậy, “Cứ làm theo cách chúng ta đã bàn bạc, đánh từ từ, những người khác phụ trợ.”

“Tôi không có vấn đề gì hết.” Từ Thừa Nghiễm quét mắt nhìn những người khác: “Mấy người đừng như xe tuột xích là được.”

Tề Diệu bất mãn lầm bầm: “Xem thường ai thế!”

Một nhóm người đi ra ngoài, bọn họ vô thức nhìn về phía căn phòng của Hướng Vãn.

Phòng của Hướng Vãn vô cùng yên tĩnh, bọn họ không nghe được chút động tĩnh nào nên không dừng lại thêm nữa mà nhanh chóng rời đi.

Ban đêm, du thuyền vắng lặng như một con thuyền ma, bọn họ tìm quanh một vòng nhưng không tìm được đám quái vật tối hôm qua mà lại gặp được Kim Văn Vũ.

Ban ngày ngoại trừ Bàng Hưng thì còn một người chơi nam khác cũng đã chết.

Vậy nên cho đến hiện tại, số lượng người chơi may mắn sống sót chỉ còn lại chín người.

Kim Văn Vũ không nảy sinh xung đột gì với bọn họ, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. Đám người Hứa Hòa Diệp cũng thở phào, vào những lúc thế này cho dù không hợp tác thì tốt nhất là cũng đừng nảy sinh mâu thuẫn.

Đấu đá nội bộ không có tác dụng gì hết.

Tề Diệu đột nhiên nói: “Rất có thể cái chết của Bàng Hưng có liên quan tới anh ta.”

“Sao lại nói thế?”

“Buổi tối lúc ăn cơm tôi có gặp Quan Tây, cậu ta nói cậu ta nhìn thấy Kim Văn Vũ lén lén lút lút đi theo sau Bàng Hưng, không lâu sau Bàng Hưng chết. Rất có thể Bàng Hưng đã lấy được manh mối gì đó, Kim Văn Vũ làm chim sẻ núp sau.”

Nhóm Hứa Hòa Diệp không nhìn thấy Bàng Hưng ngã từ tầng mấy xuống.

Nhưng lúc đó Thường Tư Khê với Lữ Tiểu Nhị đang ở gần tầng cậu ta té xuống nên bọn họ nhìn thấy quy tắc.

“Kim Văn Vũ này… Cách xa anh ta một chút.” Có lẽ Từ Thừa Nghiễm nhớ tới chuyện lúc trước, trong lòng vẫn còn hận.

***

***

Nhóm Hứa Hòa Diệp tìm mãi mà cũng chỉ gặp được một con quái vật đang lắc lư đi dạo một mình. Quái vật tóc tai bù xù, hai tay ôm đầu, lúc thì đứng dậy lúc lại ngồi xuống, hành vi vô cùng kỳ quái.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, tiếc là trời tối nên không thấy được gì hết nhưng bọn họ vẫn hành động dựa theo những gì đã bàn bạc trước đó.

Bọn họ phối hợp với nhau giết chết một con quái vật khá là nhẹ nhàng.

Tiếc là sau khi con quái vật này chết, trên người nó không rớt ra thứ gì hết.

“Con quái vật này mạnh hơn mấy con trong khoang chứa hàng một chút.” Hứa Hòa Diệp nói: “Mọi người chú ý cẩn thận.”

Sau đó bọn họ lại gặp phải một vài con quái vật lạc đàn, bọn họ phối hợp với nhau cũng coi như là hữu kinh vô hiểm giết chết quái vật.

Nhưng bọn họ không lấy được bản đồ.

Hơn nữa bọn họ còn phát hiện ra có một vài thi thể, không biết là do Kim Văn Vu hay Quan Tây để lại, hoặc cũng có thể là vị họ Lâm kia…

Không, Lâm tiểu thư rất thích nhặt thi thể, cô ấy sẽ không để thi thể lại.

“Không có… Có phải chúng ta nhầm rồi không?”

“Chắc là không nhầm đâu, chẳng qua là do bản đồ khó lấy thôi.” Có người chơi khác đang giết quái vật chứng tỏ manh mối mọi người lấy được không khác nhau là mấy.

“Tiếp tục tìm.”

***

***

Ngân Tô thích nhặt thi thể lúc này đang trốn trong một phòng tiệc, cửa phòng tiệc mở toang ra, chính giữa là rất nhiều bóng người toàn thân ướt nhẹp.

Bọn chúng đang lắc lư qua lại quanh sảnh tiệc, mỗi một bước đi chúng sẽ lưu lại trên mặt đất một vũng nước đọng khá lớn.

Quần áo tơi tả làm lộ làn da hư thối ra ngoài, tản ra mùi hôi tanh.

Hơn nữa, mỗi một vị trí khác nhau trên cơ thể bọn họ đều bị thủng một lỗ, nội tạng bên trong lại không thấy đâu.

Thế mà lại có sản phẩm mới… Chắc đám quái vật này không phải người bị hại đâu nhỉ?

Vậy đám quái vật bị thần kinh kia là cái gì?

Ngân Tô nhớ tới bức thư cam kết kia, cùng với cơ thể thối rữa chỉ còn lại nội tạng. Đám quái vật tâm thần kia là khách phẫu thuật thất bại?

“Tí tách…”

Tiếng nước biển lạnh lẽo nhỏ giọt ngay bên tai Ngân Tô, kèm theo đó là thứ mùi tanh tưởi.

Cơ thể Ngân Tô đột nhiên lăn sang bên cạnh một vòng, cô cấm lấy cái bàn đứng dậy, tránh thoát được bóng người đang lao nhanh tới như đạn pháo.

Cơ thể của con quái vật đập lên tường, để lại một vũng nước đọng với vết tích đen xì.

Tóc sau lưng Ngân Tô lập tức mọc ra, tách thành nhiều chùm nhanh chóng quấn lấy con quái vật rồi xé mạnh ra, cơ thể thối rữa của con quái vật lập tức bị xé thành hai nửa.

Một chùm tóc to bằng cánh tay khác quăng qua bên cạnh, cơ thể của con quái vật bay ra ngoài nhưng còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị chùm tóc tóm lại được, chia năm xẻ bảy ngay tại chỗ.

Cảnh tượng vừa bạo lực vữa đấm máu.

‘Quái vật’ cưng của mẹ khi có ‘mẹ’ bên cạnh sức chiến đấu rất khả quan, hơn nữa còn vô cùng tích cực hăng hái, không cần Ngân Tô nhiều lời đã biết tự ăn.

Đám quái vật lắc lư trong đại sảnh bị kinh động, lúc này chúng nhao nhao vọt tới chỗ cô.

Ngân Tô với quái vật tóc chia nhau mỗi bên giải quyết một nửa, tiếc là đám sản phẩm mới này không rớt ra mảnh bản đồ.

Ngân Tô vẫn như thường lệ nhặt hết rác lại, đi ra ngoài cửa. Hành lang tối om không chút ánh sáng nhưng cô có thể ngửi thấy được mùi ẩm ướt của nước biển cùng với… Mùi hôi tanh.

***

***

“Aaa ——”

Tề Diệu vừa chạy vừa hét, tiếng hét đinh tai nhức óc.

Thường Tư Khê cùng với Từ Thừa Nghiễm lần lượt chạy hai bên trái phải Tề Diệu, hai người đều dốc hết sức chạy trốn.

Đằng sau bọn họ là đám quái vật đông nghịt đang điên cuồng đuổi theo. Trên gương mặt mỗi một con quái vật đều lộ ra vẻ điên cuồng, giống như hận không thể lột da ăn tươi nuốt sống bọn họ.

Bọn họ chạy xuyên qua hành lang khiến cả hành lang rung chuyển.

Ban đầu chỉ có phía sau họ là rung chuyển thôi nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện trước mặt cũng có tiếng động.

Mà trước mặt bọn họ hoàn toàn không có lối rẽ, chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước…

Tề Diệu lớn tiếng hỏi Từ Thừa Nghiễm: “Đằng trước là gì vậy? Không phải là quái vật đó chứ?”

Từ Thừa Nghiễm gào thét: “Mẹ nó sao mà tôi biết được.”