Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 232: Con tàu Noah (23)




Edit: Chow

Beta: Alva

Ngân Tô định tiếp tục đi tìm manh mối về Đặng Lệ Lỵ và Đặng Lệ Thù nên cô không tới đến khoang chứa hàng cùng bọn họ. 

Ban ngày, khoang chứa hàng vẫn bị NPC canh gác rất nghiêm ngặt.

Tuy nhiên, lần này bọn họ có nhiều người nên vẫn có cách để dụ NPC đi. 

Dù gì thì ngày hôm qua mấy người Hứa Hòa Diệp đã từng xuống dưới, cũng coi như là quen thuộc địa hình nên đi đầu phụ trách dẫn đường. 

Hứa Hòa Diệp muốn xuống dưới nhưng lại bị Tề Diệu ngăn cản, để cô ấy ở lại bên trên, còn mình với Từ Thừa Nghiễm thì đi xuống.

Tề Diệu tin tưởng Hứa Hòa Diệp hơn. 

Nếu như bọn họ gặp chuyện không may, rất có thể Hứa Hòa Diệp sẽ đến cứu bọn họ nhưng những người khác thì chưa chắc. 

Vậy nên để Hứa Hòa Diệp ở lại bên trên là an toàn nhất. 

Ngoài ra, những người đi xuống dưới cùng bọn họ còn có ba người Lữ Tiểu Nhị, Quan Tây với Hướng Vãn. 

Những người chơi còn lại thì ở phía lại bên trên hỗ trợ. 

Khoang chứa hàng không khác gì ngày hôm qua, ngoại trừ vô số những kệ để đồ xếp chằng chịt thì không còn nhìn thấy đám quái vật hôm qua. 

Tề Diệu cẩn thận đi vào bên trong: “Hình như những quái vật kia không có ở đây…”

“Chắc có điều kiện kích hoạt.” Từ Thừa Nghiễm nói: “Có thể là thời gian, có thể là cái chết hoặc máu, mọi người chú ý đừng để chảy máu.”

Bọn họ nhanh chóng đi tới cuối khoang, phía sau vẫn là một đống bừa bộn, rõ ràng là ngày hôm qua, sau khi bọn họ rời đi thì không có NPC nào đến đây quét dọn. 

Từ Thừa Nghiễm: “Đem hết tất cả vali chưa mở đi. Đừng lãng phí thời gian, tìm được vali thì đi ngay.”

Hôm qua Lâm tiểu thư đã mở hết toàn bộ vali không phải của người chơi rồi nên bây giờ bọn họ chỉ cần tìm những vali chưa mở là được. 

Nhóm người chơi tách ra tìm vali. 

Từ Thừa Nghiễm tìm được ba chiếc vali, những người khác cũng tìm được khoảng 2 – 3 chiếc. 

Từ Thừa Nghiễm sợ chậm trễ thời gian thì những vật kia sẽ lại xuất hiện nên sau khi xác định những người chơi còn sống đều đã tìm được vali, bèn nói: “Đừng tìm nữa, ra ngoài thôi.”

Bởi vì khi đi xuống đã nói là phải nghe theo chỉ huy nên khi Từ Thừa Nghiễm lên tiếng, những người chơi khác lập tức xách vali đi ra ngoài. 

Ánh sáng trong tay người chơi chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ nên khi ánh sáng đi qua, bóng ma trong bóng tối sẽ lặng lẽ đi theo sau, từ từ dung hợp với cái bóng đang di chuyển. 

Đi cuối cùng là một người chơi tên Hướng Vãn, cô ta cảm thấy sau lưng có chút ớn lạnh nhưng khi quay đầu lại thì chỉ thấy đống kệ để đồ chằng chịt. 

Hướng Vãn thoáng run rẩy, vội vàng bước nhanh thêm vài bước, theo sát đội ngũ đằng trước. 

Cô ta không để ý rằng cái bóng của mình tối hơn những người khác nhiều.

***

***

Hứa Hòa Diệp chờ bên ngoài cửa khoang, cô ấy vừa phải chú ý động tĩnh phía dưới, vừa phải để ý NPC bên trên, cả người đang trong trạng thái căng thẳng tột độ, không dám thả lỏng một chút nào. 

Mãi cho đến khi trông thấy có người xuất hiện dưới khoang chứa hàng, lúc này Hứa Hòa Diệp mới thở phào nhẹ nhõm. 

Nhóm người đi ra ngoài, chẳng ai có tâm trạng nói chuyện, tất cả đều nhanh chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm này. 

Sau khi đến được nơi an toàn, lúc này Hứa Hòa Diệp mới hỏi thăm bọn họ: “Không có chuyện gì xảy ra chứ?”

“Không có, đám quái vật kia không xuất hiện.”

“Không có việc gì là tốt rồi.”

Hứa Hòa Diệp nhìn vali, bọn họ mang ra tổng cộng là 13 chiếc vali. 

“Mở luôn ở đây đi.” Ánh mắt Tề Diệu đảo qua những người chơi khác, nói thẳng: “Cùng xem xem có manh mối gì không, mọi người không ý kiến gì chứ?” 

“Được.” Quan Tây đồng ý rất nhanh: “Mọi người cùng xem, cũng rất công bằng.”

“Ừ…”

“Tôi không có ý kiến gì.”

Sau khi tất cả mọi người đều thống nhất rằng không có ý kiến thì bọn họ quyết định mở vali có dán tên mình ra trước. 

“Hàng thủ công mỹ nghệ… Mấy thứ này là gì…”

“Tôi chỉ có quần áo với một ít vật dụng vệ sinh.”

“Trong vali của tôi có một cái chai đựng đầy kiến??”

“Tôi cũng không có gì đặc biệt, có một vài quyển sách chuyên ngành pháp luật…” Lữ Tiểu Nhị lật qua một vài cuốn sách, khi lật đến cuốn áp chót thì thấy có một mảnh giấy rơi ra khỏi sách.

Lữ Tiểu Nhị nhặt tờ giấy kia lên, phát hiện là một mảnh giấy bị xé, nội dung bên trên cũng không được đầy đủ. 

Cô nhìn qua những người khác: “Tôi tìm thấy một mảnh giấy, hình như là một tờ phiếu kiểm tra nào đó nhưng đã bị xé mất rồi, nội dung không được đầy đủ…”

Những người khác lại gần xem. 

Nội dung kiểm tra khiến Hứa Hòa Diệp nhớ tới chuyện mua bán nội tạng mà Ngân Tô từng nhắc tới: “Mọi người cẩn thận tìm xem có thấy mảnh giấy nào tương tự không.”

Bọn họ lật tung vali ra tìm, không bỏ sót bất kỳ một ngóc ngách nào, quả nhiên mỗi người đều tìm được mảnh giấy tương tự ở những vị trí khác nhau. 

“Có thể ghép lại không?”

“Thử xem…”

Bọn họ đặt những mảnh giấy kia lại một chỗ, sau nhiều lần sắp xếp, người chơi phụ trách xếp giấy chỉ có thể lắc đầu. 

“Không được rồi… Nội dung không giống nhau, vết xé cũng khác, không ghép lại được.”

“Nhưng tất cả đều là phiếu kiểm tra, ngay cả chất liệu giấy cũng giống nhau…”

Hứa Hòa Diệp với Từ Thừa Nghiễm liếc nhìn những người khác, bọn họ không quen biết những người này nên vì an toàn của bản thân, họ không định chia sẻ những manh mối khác. 

Hứa Hòa Diệp thu mắt lại: “Chúng ta mở thử những vali khác ra xem sao.”

Cũng giống như vali của bọn họ, vật dụng bên trong đều vô cùng bình thường nhưng bên trong mỗi vali đều có một mảnh giấy bị xé. 

Mặc dù nội dung không nhiều nhưng bên trong có một số từ chuyên ngành, có thể xác định là đều liên quan tới bệnh viện. 

Sau khi nhóm Hứa Hòa Diệp tách khỏi những người khác, họ mới bắt đầu thảo luận. 

Tề Diệu cầm mảnh giấy của mình: “Những thứ này không ghép lại được, vậy có tác dụng gì?”

Từ Thừa Nghiễm: “Mấy cái vali này cứ là lạ kiểu gì ấy, chắc chắn vẫn còn tác dụng khác…”

“Không thì… Đi tìm đại lão hỏi thử chút?” Tề Diệu bắt đầu suy nghĩ viển vông: “Tôi cảm thấy cô ấy biết gì đó.”

“Cô ấy sẽ vô duyên vô cớ nói cho cô biết sao?” Từ Thừa Nghiễm dội một gáo nước lạnh lên Tề Diệu. 

“Tối hôm qua cô ấy còn cứu tôi, biết đâu cô ấy là người tốt thật thì sao?” Tề Diệu nói xong cũng cảm thấy không đúng lắm, đồ điên thì làm gì mà thành người tốt được, chỉ có tâm trạng tốt hay không thôi. 

Thường Tư Khê dùng ngón trỏ đẩy kính đen xuống, thấp giọng nói: “Nếu đây thực sự là phiếu kiểm tra, vậy thì chắc hẳn chúng ta đã kiểm tra gì đó trước khi lên tàu, điều này cũng đã gián tiếp chứng minh tại sao chúng ta lại bị chọn.”

Bọn họ đã sớm biết rõ chuyện “mua bán nội tạng phi pháp” này, những tờ phiếu kiểm tra bị xé kia đã xác thực chắc chắn vấn đề này. 

Trên tàu Noah đang kinh doanh cái này. 

Hứa Hòa Diệp: “Dựa theo kinh nghiệm trước đó của tôi, những chiếc vali vốn là đồ phát cho chúng ta vào ngày đầu tiên để chúng ta phát hiện những tờ phiếu kiểm tra bị xé này, sau đó theo trình tự phát hiện manh mối về chuyện con tàu Noah đang buôn bán nội tạng phi pháp… Nhưng ngay từ ngày đầu tiên, vali đã bị giấu đi.”

Nếu không phải Lâm tiểu thư có mặt ở khoang chứa hàng vào ngày hôm qua thì rất có thể bọn họ sẽ không thể ra được. 

Phó bản gì mà lại dồn người chơi vào chỗ chết ngay ngày đầu tiên như thế này? 

Thường Tư Khê lại đưa ra một vấn đề khác: “Mọi người không cảm thấy manh mối trong phó bản này rất ít sao?”

Lữ Tiểu Nhị gật đầu: “Ừ, ít hơn những phó bản tôi từng vượt qua trước kia rất nhiều. Mấu chốt là, không hỏi được gì từ những NPC kia, xưa nay tôi chưa từng gặp phải tình huống nào như vậy.”

“Tôi nghi ngờ đây là phó bản tử vong.”

“Phó… phó bản tử vong?” Tề Diệu thiếu chút nữa là nhảy dựng lên: “Cô… Cô… Cô đừng nói lung tung!! Tôi không thể xui xẻo như vậy được!!”

Thường Tư Khê cúi thấp đầu theo thói quen, mái tóc cắt ngang trán che phủ ánh mắt của cô: “Tôi chỉ nghi ngờ thôi.”

Nhưng Hứa Hòa Diệp lại rất lý trí tỏ vẻ đồng ý: “Tôi cảm thấy Thường Tư Khê nói không sai, phó bản này rất kỳ quái.”