Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 228: Con tàu Noah (19)




Edit: Fang

Beta: Dilys

Tề Diệu không biết cô đang làm gì… Nhưng trực giác của cô ấy mách bảo rằng chắc chắn đó không phải chuyện tốt lành gì.

Sau một thoáng nhìn nhau, Tề Diệu bất ngờ nhảy bổ về phía Ngân Tô. 

Cùng lúc đó, Ngân Tô nhìn thấy một tấm lưới lớn bùng lên ánh lửa kỳ dị đang rơi từ trên cao xuống.

Tấm lưới lớn rơi xuống đúng chỗ ban nãy Tề Diệu đứng, phủ lên thi thể vốn đã bị nện cho hoàn toàn biến đổi, chia thi thể đó ra thành vô số mảnh nhỏ.

Mặt đất nơi tấm lưới lớn chạm xuống lập tức xuất hiện những vết cháy đen xì.

“Khụ khụ khụ…”

Động tác vừa rồi đã đụng phải vết thương trên người Tề Diệu khiến cô ấy vừa ho vừa hộc máu.

Ngân Tô vội vàng xoay người ngồi bên cạnh: “Cô không sao chứ?”

Tề Diệu đã không còn sức để trả lời, nằm rạp trên đất th ở dốc, cứ mỗi lần hít thở là phổi lại như muốn nổ tung. Cảm giác đau đớn và khó thở đồng thời ập đến hành hạ cô ấy.

Ngân Tô: “…”

“Rầm——”

Những mảnh thủy tinh bị vỡ không ngừng rơi xuống, thân hình to lớn của Hồ Bằng nhảy xuống: “Tao xem mày chạy đi đâu…”

Giọng nói của Hồ Bằng bỗng nhiên ngừng lại, hắn ta nhìn thấy bên cạnh Tề Diệu có thêm một người, đó còn là người mà hắn ta vô cùng không muốn gặp phải.

Ngân Tô đứng dậy, tâm trạng không tốt cho lắm: “Mấy người đánh nhau thì cứ đánh nhưng làm hỏng đối tượng nghiên cứu của tôi thì có chút quá đáng rồi đấy.”

Đã thế còn mỗi người phá một chút như vậy là để chứng tỏ mấy người rất công bằng đúng không?

“…”

Ánh mắt Hồ Bằng rơi trên đống thi thể bị tấm lưới chia cắt thành vô số mảnh. Thi thể chảy máu đầm đìa… Đối… Đối tượng nghiên cứu!

Mụ điên này lại đang làm gì vậy?

Hơn nữa sao hắn ta biết được bên dưới lại có thứ như thế này, hắn ta cũng chẳng phải người nhảy xuống trước, chuyện này trách hắn ta được sao?

“Chuyện này không liên quan tới cô.” Tuy Hồ Bằng kiêng dè Ngân Tô nhưng lúc này vẫn cứng rắn lên tiếng: “Cô tránh ra, đừng có lo chuyện bao đồng.”

Ngân Tô ngước mắt nhìn hắn ta, ánh mắt lạnh lùng: “Lần trước tôi đã bảo anh đừng có theo đuổi con gái nhà người ta mạnh bạo như vậy rồi mà, có vẻ anh nghe không lọt tai chữ nào cả nhỉ.”

Hồ Bằng nhíu mày lại, diễn giải hàm ý của câu nói này: “Vậy nên cô muốn ra mặt cho cô ta? Cô cho rằng tôi sợ cô thật à?”

Hắn ta vung tay lên một cái, những hạt châu bốc lửa rơi từ trên xuống, quay xung quanh Hồ Bằng. 

Ngân Tô cất dao giải phẫu đi, đổi thành ống thép, xoay cổ tay: “Mỗi một đối tượng nghiên cứu đều là có một không hai, anh tùy tiện làm hỏng đồ của người khác như vậy, không phải nên trả giá một chút sao?”

“…” Đây rõ ràng chính là lấy cớ, xem ra cô ta đã quyết định muốn đánh nhau với hắn ta rồi.

Hồ Bằng biết hôm nay không thể nói chuyện tử tế được rồi nên cũng chẳng thèm nói nhảm nữa, những hạt châu xung quanh hắn ta “vèo” một cái bay cao vút lên không trung rồi bắn về phía mục tiêu với tốc độ đáng sợ 

Những viên hạt châu kia để lại tàn ảnh trên không trung rồi chúng hóa thành những vệt lửa đỏ rực.

Tốc độ và sức mạnh như vậy, người thường khó có thể tránh khỏi nhưng thân ảnh cô gái lai di chuyển vô cùng nhanh chóng, những viên hạt châu sượt qua khắp nơi xung quanh cơ thể cô nhưng lại chẳng thể đụng được vào cô dù chỉ một lần.

Nực cười, trong vòng luân hồi lúc đó, thứ cô luyện tập nhiều nhất không phải là tìm manh mối thế nào hay giết quái vật thế nào, mà chính là chạy trốn.

Mấy viên hạt châu đánh hụt nhưng đã nhanh chóng vòng lại, lại lần nữa đánh úp về phía Ngân Tô. 

Ánh lửa đỏ rực chiếu vào trong đôi mắt của cô gái, sau khi lặng lẽ bùng cháy thì lập tức hòa thành hư vô, không để lại chút dấu vết nào trong mắt cô.

“Keng!”

Hạt châu đụng phải ống thép, tia lửa chói mắt bắn tung tóe nhưng vẫn không thể để lại một chút dấu vết nào trên ống thép. 

Ngân Tô hơi nhướng mày, trước đây cô chỉ cảm thấy ống thép này khá sắc bén, cái gì cũng có thể cắt, bây giờ xem ra đạo cụ cấp SS lợi hại hơn trong tưởng tượng của cô nhiều.

Cô luôn rất bao dung với những đồng bạn sôi nổi hoạt bát của mình, mấy câu xúc phạm đơn giản, cô cũng lười so đo nên chưa từng đích thân động thủ với bọn họ…

***

***

Hồ Bằng thấy Ngân Tô tránh được hết tất cả các đòn công kích của mình, cho dù hạt châu có thể đụng trúng thì cũng sẽ bị ống thép trong tay cô chặn lại.

Đó là đạo cụ gì…

Hồ Bằng cảm thấy mình cần phải tốc chiến tốc thắng, tiếp tục ném ra hai hạt châu.

Hắn ta điều khiển hạt châu bay về phía Ngân Tô nhưng không trực tiếp tấn công cô mà để cho những hạt châu khác thu hút sự chú ý của cô, còn hai hạt châu kia thì để lại từng vệt đỏ ở xung quanh. 

Những vệt đỏ đó không hiện ra mãi mà nhanh chóng biến mất trong không khí, giống như chưa bao giờ tồn tại.

Quỹ đạo của chúng cũng rất tùy tiện, dường như chỉ đang tìm kiếm cơ hội khiến cho người xem không thể nhìn ra bất kỳ một manh mối nào.

“Lâm tiểu thư! Hai viên hạt châu kia đang đan lưới!” Tề Diệu đột nhiên la hét một tiếng.

Lúc trước cô ấy mới được trải nghiệm nên hiểu rất rõ đó là thứ gì.

Hồ Bằng nhếch miệng cười: “Muộn rồi!” 

Tấm lưới màu đỏ dần sáng lên như được thắp đèn, giống một chiếc lồ ng hình bán nguyệt, hoàn toàn bao phủ Ngân Tô ở bên trong.

Còn tưởng rằng cô lợi hại thế nào, chẳng qua cũng chỉ có vậy!

Tấm lưới nhanh chóng thu lại, nếu người bên trong không ra được thì sẽ bị chia cắt thành vô số mảnh vụn giống như thi thể kia.

Ngân Tô ngước mắt nhìn tấm lưới đang thu lại về phía mình, cô chẳng hề hoang mang, đầu lưỡi li3m nhẹ cánh môi có chút khô.

Kỹ năng thiên phú của người khác cái nào cũng có lực công kích như vậy…

***

***

Trong lòng Hồ Bằng vui mừng khôn xiết, đang định tăng nhanh tốc độ, kết thúc tính mạng của con ả đàn bà này.

Nhưng đúng lúc này, kiếm ảnh mang sắc trăng rơi từ trên hư không xuống, chém thẳng vào sau đầu Hồ Bằng.

Tuy Hồ Bằng điều khiển hạt châu nhưng vẫn chú ý tới hoàn cảnh xung quanh, vào khoảnh khắc kiếm ảnh kia chém xuống, hắn ta liền tránh sang bên cạnh. 

Hắn ta nhìn thấy người tập kích mình là ai thì lập tức nổi giận gào thét: “Hứa Hòa Diệp!!”

Gương mặt Hứa Hòa Diệp căng thẳng, vung kiếm tiếp tục xông lên, từng đạo kiếm ảnh hóa thành kiếm hoa chém về phía Hồ Bằng. 

Kiếm ảnh chói lóa khiến Hồ Bằng chỉ dựa vào bản thân né tránh thì quả thực có chút khó khăn. Vậy nên hắn ta chỉ đành rút ra hai viên ngọc đối phó với kiếm ảnh của Hứa Hòa Diệp. 

Hạt châu của hắn ta có thể dễ dàng đập tan kiếm ảnh của Hứa Hòa Diệp.

Nhưng tốc độ Hứa Hòa Diệp vung kiếm vô cùng nhanh, kiếm ảnh che trời rợp đất quét về phía Hồ Bằng, hai hạt châu hoàn toàn không thể đối phó hết những kiếm ảnh này.

Hồ Bằng bị ép liên tiếp lùi lại về phía sau, năm ngón tay hắn ta mở ra, hướng về phía Ngân Tô rồi nắm lại.

Tấm lưới còn đang chậm rãi thu lại đột nhiên tăng tốc.

“Xùy——”

Hồ Bằng như cảm ứng được gì đó, đột ngột quay đầu nhìn về phía tấm lưới, vũ khí sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh đâm thủng tấm lưới từ bên trong.

Thanh vũ khí sắc bén rạch một nhát, một lỗ thủng xuất hiện ngay bên cạnh, sau đó lỗ thủng kia lan rộng ra, cả tấm lưới to bắt đầu tan tành.

Bóng dáng cô gái chậm rãi xuất hiện, áo gió màu đen tung bay, từng đường cong rực lửa dần tan biến trong mắt cô.

Tim Hồ Bằng đập mạnh một nhịp, lập tức điều khiển những viên hạt châu còn lại đánh về phía Ngân Tô, chặn đường đi của cô lại.

“Coong——”

Một hạt châu rơi từ trên không trung xuống, vỡ thành hai nửa, sau đó hóa thành một đống bột mịn.

Vỡ… Vỡ rồi!!

Sao có thể!!

Hồ Bằng đang bị Hứa Hòa Diệp tấn công vừa mới phân tâm đã bị một kiếm ảnh đánh trúng, cả người hắn ta bay ra ngoài, đập lên tường.

Ngân Tô không quan tâm tới Hồ Bằng mà gương mặt cô tràn đầy vẻ kinh ngạc đánh nốt những vào hạt châu còn lại.

Hồ Bằng có tổng cộng năm viên hạt châu, vừa rồi thu lại hai viên đối phó Hứa Hòa Diệp, giờ lại bị Ngân Tô chém mất một viên nên bây giờ chỉ còn lại hai viên ở chỗ cô.

Hồ Bằng nhận ra Ngân Tô định làm gì, muốn thu hạt châu về.

Nhưng tiếc là đã không còn kịp nữa rồi, tốc độ của Ngân Tô nhanh hơn cả vừa rồi, chém về phía hai viên hạt châu vẫn còn chưa kịp rút về.

“Răng rắc!”