Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 207: Hiện thực · Đấu giá khu chợ đen




Edit: Boss Sơ

Beta: Valeiary

Ngân Tô bóp quái vật tóc, hung tợn uy hiếp: “Còn dám lộn xộn nữa là ta g iết chết mi!”

Quái vật tóc lăn qua lộn lại khóc lóc om sòm trong tóc cô, vô số chùm tóc muốn lao ra ngoài đang không ngừng truyền đạt ước muốn của nó với Ngân Tô: “Bên ngoài có nhiều điểm tâm nhỏ như vậy, tại sao không cho nó ăn!! Bọn họ làm gì có quan hệ với cô, để nó ăn bọn họ đi!! Để nó ăn!! Nó muốn ăn!!

Ngân Tô bóp chặt nó, cười lạnh một tiếng: “Đó là thứ mi có thể ăn chắc?”

Đồng loại hoạt bát đáng yêu của cô là thứ quái vật nhỏ như mi có thể tùy tiện mơ ước sao?!

Ngân Tô rất kiên quyết bảo vệ đồng loại của mình, không cho phép quái vật tóc ăn bậy.

Quái vật tóc tỏ vẻ không hiểu, tiếp tục gào thét: Tại sao không được!! Bọn họ cứ đi lung tung ngoài đường như vậy chắc chắn là vật vô chủ, ai cướp được là của người đó!! Nó muốn nó muốn nó muốn!!

Ngân Tô: “…” Đi bên ngoài chính là đồ vô chủ? Sao mi có thể nghĩ được như vậy?

Ngân Tô chẳng buồn tranh luận cái vấn đề khác biệt logic giữa con người và quái vật, chỉ u ám uy hiếp nó nếu dám tùy tiện ăn điểm tâm nhỏ bậy bạ thì cô sẽ biến nó thành điểm tâm nhỏ trước.

Quái vật tóc ỷ vào việc mình được triều hồi ra cảm thấy Ngân Tô không dám tùy tiện biến mình thành điểm tâm nhỏ nên nó tiếp tục ầm ĩ đòi ăn cơm.

Ngân Tô cười ha ha hai tiếng, vô tình tỏ vẻ: “Ta có thể đổi con khác.”

Triệu hồi là kỹ năng, không phải đạo cụ nên có thể dùng được nhiều lần. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Không đổi được thì gi ết chết, như vậy là có thể tiếp tục triệu hồi con khác rồi…

Có vẻ như Ngân Tô đã nghĩ ra được một ý kiến tuyệt vời, không nhịn được cười rộ lên: “Đúng lúc ta cũng có một người bạn đang rất đói, nó cũng không kén ăn gì đâu, chỉ thích mấy quái vật nhỏ như mi thôi. Chờ mi biến mất rồi ta lại triệu hồi con khác…”

Như vậy là cô không cần phải bỏ ngày nghỉ của mình vì khẩu phần ăn của cung điện nữa rồi… Đúng là tuyệt vời mà!! Ha ha ha!!

Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Ngân Tô ngày càng trở nên quái dị.

Từng được chứng kiến cảnh Ngân Tô cho người bạn chưa thấy mặt kia ăn, quái vật tóc tỏ vẻ: “…”

Quái vật tóc yên tĩnh lại hẳn, không làm ầm ĩ nữa.

Ngân Tô cảm thấy có chút tiếc nuối: “Sao mi không tiếp tục nữa?”

Quái vật tóc: “…”

Quái vật tóc ngụy trang bản thân thành tóc của Ngân Tô núp đi, giả như mình không tồn tại.

***

***

Ngân Tô gặp Giang Kỳ xong vẫn còn tâm trạng đến tiệm trà sữa làm thêm. Tuy tạm thời cô không thiếu tiền nhưng duy trì cuộc sống của một người bình thường sẽ giúp cô cảm thấy như bản thân đang thực sự sống trong thế giới thực.

Cái quan trọng ở đây là trải nghiệm cuộc sống!

Làm thêm xong, Ngân Tô về nhà uống cốc trà sữa miễn phí do một nhân viên khác trong tiệm pha nhưng không cần đến nữa.

Lần này cô có tận mười ba ngày nghỉ, chắc là gộp luôn cả mấy ngày nghỉ lần trước cô chưa nghỉ hết.

Được nghỉ gần nửa tháng, cô rất là vui vẻ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhưng trong sự vui vẻ này lại có chút sầu muộn, khẩu phần lương thực của cung điện thì phải làm sao bây giờ…

Lần trước vất vả lắm mới tìm được một khu ô nhiễm đang nằm trong diện tình nghi, nhưng giờ nó mất rồi còn đâu.

Ngân Tô mua một đống đồ ăn vặt về nhà, nằm co ro trên sofa vừa ăn vừa lướt cửa hàng. Mua đồ xong cô lại mở diễn đàn bắt đầu lướt xem mấy bài viết, tranh thủ mọi lúc tiếp thu kiến thức mới.

Quái vật tóc đã bò từ trên người cô xuống, chiếm hết cả sàn nhà, vách tường, thậm chí là cả trần nhà cũng không buông tha. Từng chùm từng chùm tóc rủ xuống trang trí cho căn nhà giống hệt như một cái động bàn tơ.

Nếu có người ngoài vào sẽ nhìn thấy Ngân Tô như đang ngồi giữa một đống tóc, cảnh tượng này phải nói là vô cùng kinh khủng.

Quái vật tóc thấy Ngân Tô không để ý đến mình, lại thấy cô ăn mấy cái thứ rực rỡ sắc màu kia đến hăng say, nó tò mò duỗi một chùm tóc ra thò vào trong gói khoai tây chiên lấy thử một miếng.

Miếng đầu tiên ăn chẳng thấy có mùi vị gì, nó lại vội vàng lấy thêm một miếng nữa… Vị cứ là lạ, ăn cái này có gì ngon?

Nhưng thấy Ngân Tô ăn ngon miệng như vậy…

Lại ăn thêm một miếng nữa xem!

Vẫn thấy có chút lạ, chẳng ngon gì hết!

Lại thử thêm một miếng…

Sau khi quái vật tóc ăn thêm mấy miếng nữa thì có vẻ như đã chấp nhận được cái mùi vị kỳ quái này, cứ liên tục vươn tóc ra lấy. Gói khoai tây chiên của Ngân Tô còn chưa ăn được mấy miếng đã gần hết.

Ngân Tô: “…”

Thôi thì ít ra còn hơn là ăn thịt người.

Ngân Tô hào phóng chia sẻ đồ ăn vặt cho quái vật tóc.

Mới đầu quái vật tóc còn tỏ ra ghét bỏ nhưng càng ăn càng nghiền, nhanh chóng lấy hết đống đồ ăn vặt Ngân Tô mua, mỗi chùm tóc cuốn lấy một gói.

Ngân Tô không thèm để ý, nằm trên sofa tiếp tục lướt diễn đàn.

Trên diễn đàn cô có đọc được một bài viết nói về một thảm án bị người trong thế giới thực nhận ra nên cô cảm thấy mình cũng cần phải thay đổi một chút…

Ngân Tô lập tức tìm trên diễn đàn xem có đạo cụ nào có thể thay đổi diện mạo được hay không.

Tiếc là cô chỉ tìm được một vài thứ không có tác dụng quá lớn.

Thế là Ngân Tô lại đi tìm baidu sống, ông chủ Khang.

Ông chủ Khang: “Đạo cụ thay đổi diện mạo? Đạo cụ này bán rất chạy, có lẽ phải thử xem hội đấu giá chợ đen có hay không. Cô muốn à?”

Có thể thay đổi diện mạo đồng nghĩa với việc có thể che giấu danh tính, là món hàng tốt và cần thiết khi giết người phóng hỏa.

Khang Mại ngẫm lại thân phận người chơi 0101 của đại lão, hiện tại thế lực khắp nơi đều đang chú ý tới cô, anh ta cảm thấy quả thực cô rất cần thứ này.

Ngân Tô: “Đúng đúng đúng.”

Dường như Khang Mại có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ Ngân Tô gật đầu liên tục.

Ngân Tô hỏi tiếp: “Đấu giá chợ đen là gì thế?”

Tại sao cô vừa mới học xong thì đã có thêm từ mới vậy chứ!! Sao lại học mãi không hết thế này!!

Khang Mại: “…”

Khang Mại kiên nhẫn giải thích: “Nó tương đương với một hội đấu giá trực tiếp, ông chủ phía sau chính là hội đứng thứ hai ‘Tư Thu Chi Thần’, nó không khác hội đấu giá bình thường là mấy nhưng bọn họ chuyên bán đấu giá đạo cụ trò chơi.”

Đạo cụ hiếm có cấp cao trong hội đấu giá thường được bán với một cái giá trên trời.

Gần đây không có hội đấu giá nào được tổ chức nhưng dường như Khang Mại có cách: “Nếu cô muốn thì tôi có thể giúp cô hỏi thăm thử xem.”

“Oke.”

Ngân Tô vốn tưởng rằng việc này phải mất một thời gian ngắn, nhưng không ngờ đến tối Khang Mại đã báo tin tới, nói cho cô biết hội đấu giá bên kia đúng lúc có một cái đạo cụ cô cần, nhưng đó là đạo cụ cấp S, giá khởi điểm là hai triệu điểm tích lũy.

Nhóc nghèo kiết xác không đủ nổi số lẻ Ngân Tô: “…”

Đạo cụ cấp S đáng giá vậy sao? Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Khang Mại thấy Ngân Tô bên kia yên lặng thì đoán chắc là cô không đủ điểm tích lũy, thế là thân thiết nhắc nhở cô: “Cô cũng có thể giao dịch bằng đạo cụ.”

Trước đó đã nói điểm tích lũy rất hữu dụng, nhắc cô không nên dùng lung tung rồi, ai bảo cô không nghe… Bây giờ thì biết nỗi khổ của việc không có điểm tích lũy rồi chứ gì?

Ngân Tô đang ủ rũ lập tức có tinh thần: “Thật hả?”

“Thật, nhưng đạo cụ trao đổi phải có giá trị ngang hàng.”

Ngân Tô mở bảng giao diện cá nhân ra, cột đạo cụ có không ít thứ, hơn nữa đều là cấp S, những đạo cụ này có thứ cô không dùng được…

Một đạo cụ cho phủ bụi với một đạo cụ cô có thể cần đến bất cứ lúc nào, không cần nghĩ cũng biết nên chọn cái nào.

Ngân Tô hào hứng hỏi: “Vậy có thể trực tiếp giao dịch luôn bây giờ không? Hay là phải đợi đến khi hội đấu giá bắt đầu?”

Khang Mại nói: “Đạo cụ này đã được thêm vào danh sách đấu giá lần tới của bọn họ nên phải đợi đến hội đấu giá.”

Ngân Tô: “…”

Được rồi.

Ngân Tô hỏi Khang Mại hội đấu giá được tổ chức ở đâu, tiếc là Khang Mại nói hội đấu giá bên kia vẫn chưa xác định địa điểm, đợi khi nào anh ta nhận được tin tức sẽ báo lại cho cô.