Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 180: Công ty Trúc Mộng (29)




Edit: Fang

Beta: Qing

Giang Kỳ không dừng lại mà tiếp tục đi lên trên các tầng trên. Thỉnh thoảng hành lang sẽ xuất hiện người chơi vội vã bỏ chạy về hướng bọn họ hoặc quái vật đuổi theo, Giang Kỳ gặp phải sẽ tiện tay giải quyết bọn chúng.

Ngân Tô theo sau Giang Kỳ, nhìn anh ta làm nổ tung não quái vật cả chặng đường… Nhân tiện nhặt chút đồ ăn cho quỷ chết đói.

Giang Kỳ đi thẳng lên tầng 13, trên hành lang có một con quái vật đang bổ nhào vào cắn xé một người chơi, rễ cây mọc ra trên người quái vật bao phủ kín toàn bộ hành lang.

Giang Kỳ đi về phía 1306, cũng không nhìn quái vật đó, lúc anh ta đến gần quái vật, đầu con quái vật liền nổ tung tại chỗ.





1306.

Khương Dư Tuyết dùng con dao trong tay đâm vào tim của quái vật, những chiếc rễ của con quái vật quấn quanh cổ cô ấy, vô số những đoạn rễ đang siết chặt mũi và miệng cô ấy, muốn làm cho cô ấy ngạt thở mà chết.

Cả gương mặt Khương Dư Tuyết nghẹt thở đỏ bừng, lại dùng sức đâm mấy nhát.

“Rầm ——”

Khương Dư Tuyết nghe thấy tiếng cửa bị đá, không biết là thứ gì muốn xông vào.

Cô ấy cảm thấy sức mạnh của đoạn rễ quấn trên miệng và cổ đang biến mất, cuối cùng cô ấy dùng sức đâm một nhát, con dao xuyên vào nơi sâu nhất trong cơ thể quái vật, quái vật hoàn toàn tắt thở, ngã lên người cô ấy.

Ngay lúc này, trọng lượng đè trên người cô chợt nhẹ đi, Khương Dư Tuyết vung dao đâm qua đó theo bản năng. 

Cổ tay bị bắt lấy ấn trên mặt đất bên cạnh, gương mặt Giang Kỳ xuất hiện trong tầm mắt hơi đỏ của cô ấy.

“…”

Nhìn rõ là ai, toàn thân Khương Dư Tuyết thả lỏng như bị mất sức lực.

Khương Dư Tuyết lau đi chất lỏng dinh dính trên mặt, cảm thấy buồn nôn không chịu nổi, cô ấy ngồi bật dậy, tháo đoạn rễ còn quấn trên cổ ra, hít thở ngụm lớn không khí trong lành.

Giang Kỳ đỡ cô ấy vỗ vỗ lưng: “Bị thương không?”

Cổ họng Khương Dư Tuyết rất đau, cô ấy chỉ lắc lắc đầu, khóe mắt vương một ít nước mắt, không biết do đau hay là sợ hãi, nhưng rất nhanh cô ấy đã nén lại.

Giang Kỳ kéo cô ấy dậy: “Bạn cùng phòng của em đâu?”

Giọng nói Khương Dư Tuyết khàn khàn: “Không biết, lúc em bị tấn công đã không nhìn thấy.”

Quái vật trên đất chỉ bị đột biến tứ chi, đầu và thân thể vẫn duy trì dáng dấp của con người, không phải bạn cùng phòng của cô ấy.

Lúc này Giang Kỳ có có thời gian quan sát tỉ mỉ quái vật trên đất, nhận ra quái vật trên đất là ai: “Bọn họ là những người chơi hôm đầu tiên không hoàn thành thủ tục đăng ký.”

Khương Dư Tuyết cúi đầu nhìn, có chút ấn tượng mơ hồ: “Bọn họ đã lên tầng 14… Nhưng tầng 14 hình như không tồn tại. Vậy mấy ngày nay bọn họ ở đâu? Tại sao tối nay lại đột nhiên tấn công chúng ta? Vì chu kỳ thứ hai bắt đầu, độ khó tăng lên sao?”

Sau khi người chơi chết sẽ bị đột biến thành thực vật hình người… Nhưng có lẽ, do bọn họ không có hạt giống mộng tưởng nên bị đột biến?





Giang Kỳ dẫn Khương Dư Tuyết ra ngoài, chuẩn bị đi tìm Độ Hạ và Nghiêm Nguyên Thanh, vừa đi đến cửa thì thấy một con quái vật y như bạch tuộc điên cuồng chạy qua.

Bọn họ còn tưởng rằng quái vật đang đuổi theo ai đó, nhưng ai ngờ, ngoài cửa lại có một bóng người khác chạy qua nhanh như một cơn gió giọng nói xa xa truyền tới: “Mi đợi ta với! Đừng chạy, đừng chạy! Ta không có ác ý!”

Khương Dư Tuyết: “???”

Giang Kỳ: “???”

Khương Dư Tuyết nhịn cơn đau trong cổ họng mà cố nuốt nước bọt, lên tiếng hỏi anh trai nhà mình: “Chị ấy… đang đuổi theo quái vật ạ?”

Giang Kỳ: “…”

Nếu thị lực của bọn họ đều không có vấn đề, thì… đúng vậy.

Người chơi bị quái vật đuổi đến mức chạy trốn khắp nơi, đến lượt cô thì hay rồi… Đuổi quái vật chạy khắp trốn.

Sự kinh ngạc dưới đáy mắt Khương Dư Tuyết không có cách nào tiêu tan, lẩm bẩm một tiếng: “Xem ra vẫn còn nhiều thứ mình vẫn phải học.”

Giang Kỳ: “…” Em muốn học cái gì? Học cô ấy đuổi quái vật chạy trốn??

Không bao lâu sau thì Ngân Tô trở về, tay trái ôm chậu hoa, tay phải xách cánh tay đứt, từ đầu hành lang sải bước đi tới, ống tay áo phấp phới, dường như bóng đen xung quanh như sống dậy, làm nền của cô.

“Chị gái, chị lợi hại quá!” Khương Dư Tuyết trông thấy Ngân Tô hai mắt đều đang sáng lên: “Nhưng chị đuổi nó làm gì vậy?”

“Tôi muốn hỏi xem nó làm việc ở đâu.” Ngân Tô thở dài: “Tiếc rằng nó không thân thiện cho lắm, không để ý tới tình hữu nghị giữa đồng nghiệp chút nào.”

Khương Dư Tuyết chớp mắt, bên tai nghe thấy ở dưới có người đang kêu thảm, cô ấy thăm dò mở miệng: “Tại sao chị không thử đi hỏi thử những đồng nghiệp khác, có lẽ bọn họ sẽ thân thiện hơn chút thì sao?”

Ngân Tô không để bụng chút tâm tư của Khương Dư Tuyết, trái lại giống như nhìn một nhân tài, giơ tay vỗ vai cô ấy: “Cô nói đúng.” Sau đó quay người chạy đi.

Giang Kỳ hơi nhíu mày lại, khóe mắt liếc Khương Dư Tuyết. 

Khương Dư Tuyết chỉ cảm thấy bả vai lạnh giá tới mức cứng nhắc, cô ấy gian nan hỏi Giang Kỳ: “Thứ chị ấy vừa vỗ em… là tay của ai?”

“Trưởng phòng Tôn.”

“…”

Tay của trưởng phòng Tôn…

Cô xách tay của trưởng phòng Tôn chạy khắp nơi…

Nhất thời Khương Dư Tuyết không biết chuyện nào vô lý hơn.

Giang Kỳ cảm thấy bị cái tay đứt của NPC vỗ một cái không phải chuyện gì lớn, trái lại càng để ý một chuyện khác: “Em vừa mới lợi dụng cô ấy?”

Khương Dư Tuyết: “…”

Sau khi Khương Dư Tuyết nhất thời trầm mặc, khẽ nói: “Bên dưới có nhiều người chơi như vậy… Chị gái muốn bắt quái vật, em chỉ đưa ra đề nghị… Có lẽ bọn họ có cơ hội sống sót.”

Giang Kỳ nắm bả vai Khương Dư Tuyết xoay cô ấy hướng về phía mình, hơi cúi người xuống, trong giọng nói lạnh lẽo tràn ngập ý cảnh cáo: “Cô ấy không phải đám học sinh trong trường, có thể tùy tiện bị mấy câu nói của em chi phối, đừng tự cho mình là thông minh tùy ý lợi dụng cô ấy, cẩn thận tự ăn trái đắng.”

Kiểu người chơi không bình thường như Tô Mẫn Nhân, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, ai cũng không hiểu thấu bọn họ đang nghĩ gì.

Đôi môi tái nhợt của Khương Dư Tuyết hơi run rẩy nhẹ, mấy lần mấp máy, nhưng cuối cùng không nói gì.

Giang Kỳ bảo Khương Dư Tuyết đi xem bạn cô ấy, anh ta se đi giải quyết quái vật đang bò ra từ lối vào hành lang.

Trong phòng Ngư Hàm Tú không hề có quái vật xuất hiện, vì tiếng động rất lớn, cô ta sớm đã tỉnh dậy, nhưng cũng không dám ra ngoài kiểm tra. Cho đến khi Khương Dư Tuyết đến tìm cô ta, mới dám rời đi cùng cô ấy.





Giang Kỳ dẫn hai người xuống tầng, giữa đường gặp Nghiêm Nguyên Thanh và Độ Hạ, bèn giao hai người cho Nghiêm Nguyên Thanh săn sóc, anh ta thì dẫn Độ Hạ nhanh chóng xuống tầng dưới quét sạch.

Ngân Tô đã càn quét qua một lượt, chỉ có lác đác vài con cá lọt lưới.

Nhưng Giang Kỳ cảm thấy sự kì quái là, cả đường đi qua chỉ nhìn thấy vết máu và chất lỏng dính sền sệt đầy đất nhưng không hề nhìn thấy thi thể quái vật. 

“Sao lại không thấy thi thể quái vật nữa rồi?” Độ Hạ giơ tay bổ một con cá lọt lưới thành than đen, quay đầu hỏi Giang Kỳ: “Cũng không thấy cả thi thể của người chơi nữa rồi, lúc trước em còn từng nhìn thấy.”

Giang Kỳ: “…”

Anh ta cảm thấy rất có khả năng thi thể biến mất liên quan đến người chơi Tô Mẫn Nhân. 

Phỏng đoán này có chút vô lý, Giang Kỳ cũng không nói ra: “Tiếp tục xuống dưới.”

Tiếng kêu la ở dưới tầng đang giảm bớt, xung quanh đang dần dần yên tĩnh trở lại.

Hai người quét sạch một đường đến tầng năm, lại giết hai con quái vật, sau khi cứu mấy người chơi bị quái vật đuổi giết, cuối cùng Giang Kỳ cũng nhìn thấy Ngân Tô. 

Cô gái đứng ở hành lang, áo gió tùy ý buông xõa, bên trên có máu tươi, cũng có chất lỏng xanh lá của quái vật, cô đang dùng quần áo không biết từ đâu tới để lau ống thép trong tay.

Đằng sau có mấy người chơi nhếch nhác đang đứng, dùng gương mặt nịnh hót nhìn cô.

“Tô tiểu thư, có người.” Người chơi nhắc nhở Ngân Tô: “Là mấy người chơi chia sẻ manh mối…”