Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 170: Công ty Trúc Mộng (19)




Edit: Tờ Hanh

Beta: Pương

Khi Ngân Tô đi lấy bữa sáng thì bị bác gái phát thức ăn nhiệt tình ép lấy một đ ĩa thịt viên, nói đây là bữa sáng đặc biệt để chào đón nhân viên mới, sáng nay nhân viên nào cũng có.

Ý ngầm là: Đừng có trốn, người nào cũng có phần.

“…” Mới sáng sớm ngày ra đã bị nhét cho một đồ ăn mình không thích. Chưa đi làm đã muốn nghỉ việc rồi nha!

Nhân viên ưu tú kìm nén ý muốn từ chức, bực mình cầm đ ĩa thịt đi qua một góc, nơi các NPC đang tụ tập, xung quanh chỗ này không có người chơi nào. Cô tìm một vị trí trống ngồi xuống, quay lưng về phía những người chơi khác.

Ngân Tô dùng kỹ năng để giám định đ ĩa thịt viên kia trước, dù kết quả không phải là dấu chấm hỏi nhưng mà…

【Thịt viên thực vật】 

Cái tên này nghe có vẻ ổn áp nha? 

Không hề nhé!

Ngân Tô trợn mắt nhìn đ ĩa thịt viên trọn vẹn một phút đồng hồ. Sau đó quay đầu nhìn xung quanh, tìm đối tượng để chia sẻ đồ ăn.

Bốn phương tám hướng xung quanh Ngân Tô đều là NPC nên cô chọn bừa một người thuận mắt rồi đặt thẳng đ ĩa thịt viên lên bàn NPC đó.

NPC đang cặm cụi ăn cơm ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn cô.  

Tô – người tốt siêu cấp, âu yếm nhìn người nọ: “Mời cậu ăn đó.”

NPC chỉ vào đ ĩa thịt viên khác trên bàn: “Tôi có…”

“Nhìn cậu gầy như vậy, ăn thêm chút đi.”

“Không cần…”

“Keng!” 

NPC nhìn ống thép đâm thẳng vào bàn sâu ba centimet ngay cạnh mu bàn tay cậu, mặt bàn bắt đầu xuất hiện vết nứt.

“Chắc cậu không muốn nó đâm vào chỗ khác trên cơ thể đâu nhỉ?” Ngân Tô lòng đầy ác ý ngắm nghía từng tấc một trên gương mặt cậu ta: “Như là mắt này, đầu này… Hay là tim này.”

NPC nuốt một ngụm nước bọt, hung khí dán trên mu bàn tay tỏa ra một cỗ khí lạnh đến rùng mình, tay cậu ta run run kéo đ ĩa thịt lại gần.

“Vậy mới đúng nha, đồng nghiệp thì phải giúp đỡ lẫn nhau.” Ngân Tô hài lòng rút ống thép ra, về lại chỗ ngồi của mình, bắt đầu dùng bữa sáng. 

Ngay khi cô vừa mới ăn xong thì bên ngoài cửa đốt nhiên trở nên hỗn loạn, một nhóm người chơi nhếch nhác bước vào nhà ăn, trên người dính đầy hỗn hợp chất lỏng màu xanh đỏ không rõ lai lịch ––––– Đây là nhóm người chơi đi huấn luyện đêm qua.

Trên mặt mỗi người đều lộ rõ sự mỏi mệt, họ ôm chậu hoa của mình, lê từng bước chân nặng nề đi tới.

Ngay cả Lâm Phi Trần – người mới diễu võ giương oai tối hôm qua cũng trông rất uể oải.

Nhưng khi bọn họ ngửi thấy mùi thơm trong nhà ăn thì đôi mắt thất thần lại sáng rực lên, chạy như điên như dại đến quầy đồ ăn như được tiêm máu gà vậy.

Họ dựa vào chút lý trí cuối cùng để chống cự mới không xảy ra xô xát chen hàng nhưng ai cũng thèm nhỏ dãi trước những viên thịt được chiên vàng ươm trong nhà bếp, hận không thể một miếng nhét hết thịt viên vào trong miệng.

Ngân Tô: “…”

Bị ô nhiễm rồi?

Nhóm người chơi này nhanh chóng lấy đ ĩa thịt viên, chẳng kịp tìm chỗ ngồi ngấu nghiến hết đ ĩa thịt ngay tại chỗ. 

Sau khi ăn thịt viên, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được gương mặt họ dần khôi phục lại, sự mệt mỏi dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt hồng hào như mới uống một bình thuốc phục hồi cao cấp.

Đám người chơi trong nhà ăn nhìn mà trợn mắt há mồm: “…” 

Bầu không khí quái dị bao trùm cả nhà ăn, nhưng đám NPC không có phản ứng gì hết, người nào cần ăn thì ăn, cần uống thì uống. Còn người chơi thì lại sợ hãi đến tái cả mặt, những viên thịt này có thể giúp người chơi khôi phục năng lượng?

Ngân Tô đeo khẩu trang, chống cằm nhìn đám người chơi đằng kia.

Cô nhìn một lát thì đứng dậy, đi lách qua một NPC rồi ngồi xuống cạnh NPC hồi nãy cô cho thịt viên: “Thịt viên ăn ngon không?”

NPC run lẩy bẩy, điệu bộ khủng khiếp lúc nãy của cô gái này vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu nên cậu ta phải cố nén sự oán hận dưới đáy mắt xuống, rụt cổ trả lời: “Ăn… Ăn ngon?”

“Vậy lần tới tôi lại cho cậu nhé.” Ngân Tô chống cằm, cười tít mắt nói.

“… Sao cô không ăn?” NPC không dám nhìn Ngân Tô nên cúi thấp đầu, giọng nói nặng nề: “Không phải ngày nào cũng được ăn thịt viên đâu, không ăn là hết cơ hội đấy.”

Giọng điệu của Ngân Tô vô cùng âu yếm: “Tôi không nhìn nổi có đồng nghiệp gầy như cậu, cậu phải ăn nhiều lên béo thêm chút thì mới cống hiến cho công ty được.” 

NPC theo bản năng đáp: “Ăn cái này đâu có không mập.”

Ngân Tô lịch sự hỏi: “Ồ? Vậy ăn cái này thì có ích gì?”

NPC không nói, đứng dậy muốn bỏ đi nhưng bị Ngân Tô nắm lấy tay lôi về. Khi cậu ta ngồi về chỗ thì cảm nhận được cơn đau buốt lạnh lẽo ở eo, cả người cứng đờ, không dám động đậy.

Hai hàm răng NPC run cầm cập va vào nhau, nói: “… Có thể nhanh chóng tăng lượng máu trong cơ thể.”

***

***

Khó khăn lắm Khương Dư Tuyết mới chen được vào trong đám người, cuối cùng cũng tìm thấy Ngư Hàm Tú thù lại phát hiện cô ta đã ăn gần hết đ ĩa thịt viên trên tay.

Khương Dư Tuyết nắm lấy cổ tay Ngư Hàm Tú, kéo cô ta ra khỏi đám đông.

Đúng lúc Ngư Hàm Tú ăn xong viên thịt cuối cùng, đang thoải mái thở phào một hơi. Cô ta ngạc nhiên nhìn Khương Dư Tuyết, vui vẻ vì may mắn sống sót sau tai nạn, nói: “Tớ vẫn còn sống.”

Sắc mặt Khương Dư Tuyết không tốt lắm: “Cậu còn ổn chứ?”

“???” Ngư Hàm Tú mờ mịt: “Không sa… Sao vậy Dư… Tiểu Vân?”

Khương Dư Tuyết cô ta một lượt nhìn từ đầu tới chân, không yên tâm: “Trong người có khó chịu không?”

Ngư Hàm Tú lắc đầu, chắc chắn một trăm phần trăm: “Tớ thấy rất tốt luôn, chẳng có chỗ nào khó chịu hết.”

Khương Dư Tuyết: “…”

Những viên thịt tản ra mùi hương kỳ lạ đó an toàn hả?

Khương Dư Tuyết dẫn Ngư Hàm Tú đến chỗ Giang Kỳ.

“Tú Tú ăn hết thịt viên rồi.” Khương Dư Tuyết cảm thấy những viên thịt này thơm đến mức bất thường: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Nghiêm Nguyên Thanh gọi Ngư Hàm Tú lại, lấy một đạo cụ ra rồi quét quanh người cô ta: “Giá trị ô nhiễm rất thấp, còn thấp hơn cả những người chơi khác.”

Sau đêm qua, dù là người chơi không đi huấn luyện thì ít nhiều gì cũng đã bị ô nhiễm nhưng tình trạng cũng không quá rõ ràng.  

“Có lẽ là vật phẩm thanh lọc ô nhiễm được thiết lập trong phó bản.” Cách thiết lập này rất phổ biến trong phó bản, tương đương với điểm hồi máu cố định cho người chơi.

Nghiêm Nguyên Thanh cất đạo cụ, đưa ra đề nghị của mình: “Dù là vậy thì tôi vẫn khuyên cô không nên ăn, mùi của những viên thịt này rất bất thường.”

Ngay cả những người chơi lão luyện, có định lực caonhư bọn họ, khi ngửi thấy mùi thơm đó cũng không nhịn được mà muốn nếm thử.

“Có… Có phải tôi sẽ xảy ra chuyện gì đó không?” Ngư Hàm Tú nghe ra được sự nghiêm trọng trong lời nói của họ, căng thẳng nhéo ngón tay. 

Nghiêm Nguyên Thanh im lặng hồi lâu mới nói: “Tạm thời sẽ không có chuyện gì đâu.”

Ngư Hàm Tú: “…” Tạm thời không có… Nghĩa là có khả năng sau này sẽ có chuyện? 

Thấy sắc mặt Ngư Hàm Tú tái nhợt nên Nghiêm Nguyên Thanh đánh phải kéo cô ta qua bên cạnh trò chuyện, đợi cô ta bình tĩnh lại mới hỏi thăm chuyện huấn luyện đêm qua.

“Tối hôm qua…”

***

***

Đêm qua tất cả người chơi đều tập trung ở đại sảnh nhưng lại có hai người chơi không đến, không biết là do sợ hay là quên mất thời gian. Lúc hai người đó xuất hiện cũng là lúc họ rơi từ trên tầng xuống, rơi thẳng xuống trước mặt bọn họ, máu thịt, dịch não văng đầy đất.

Trưởng phòng Tôn giẫm lên sàn nhà đẫm máu, u ám mở miệng: “Đúng giờ đúng giấc là phẩm chất nghề nghiệp bắt buộc phải có của mỗi nhân viên.”

Sau đó trưởng phòng Tôn mang bọn họ vào một phòng họp và yêu cầu họ xem PowerPoint. Trong PowerPoint là thông tin giới thiệu về công ty, xem hết rồi thì phải làm bài kiểm tra.

Vất vả lắm mới làm xong thì trưởng phòng Tôn lại để họ chờ trong phòng họp, chờ mãi mà vẫn chưa thấy cô ta quay lại.

Không rõ qua bao lâu, cuối cùng trưởng phòng Tôn cũng quay lại. Nhưng lúc này trông trưởng phòng Tôn càng thâm độc hơn trước, điệu bộ kinh khủng như muốn giết sạch bọn họ vậy.