Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 169: Công ty Trúc Mộng (18)




Edit: Tờ Hanh

Beta: Pương

Hai phút sau.

Trưởng phòng Tôn bị Ngân Tô đè lên bồn cây, cưa điện kêu ong ong gác trên cổ cô ta. Lẫn trong tiếng máy cưa là giọng nói rất có lực xuyên thấu của cô gái rõ ràng, rành mạch rót vào tai cô ta, nghe vừa âm u vừa nguy hiểm: “Không tiếp tục nữa sao trưởng phòng Tôn?”

“…” Trong lòng trưởng phòng Tôn run cầm cập, cô ta hít sâu một hơi, sợ mình vừa mới thả lỏng sẽ đụng trúng lưỡi cưa điện sắc lạnh, đầu lìa khỏi cổ: “Không… Không.”

Ngân Tô vỗ vỗ mặt cô ta, hừ một tiếng cười như một tên ác bá: “Lãnh đạo thì phải ra dáng lãnh đạo chứ, đừng hơi tí là động tay động chân với nhân viên đấy nhé. Đây là chỗ làm việc, không được gây rối, hiểu chưa?”

Trưởng phòng Tôn: “…” Má nó!!

Trưởng phòng Tôn không dám mắng mỏ, chỉ biết nín họng gánh cái nỗi oan gây rối nơi làm việc này, nhỏ giọng nhận sai để Ngân Tô buông cô ta ra. 

Ngân Tô thu cưa điện lại, khoanh tay ra lệnh: “Dẫn đường đi.”

***

***

Tí tách ——

Trong nhà tắm công cộng ở một tầng nào đó.

Máu chảy xuống từ bồn rửa mặt, một cỗ thi thể nằm trong bồn tắm, nửa người ngâm trong vũng máu.

“A a a ——”

Tiếng hét thảm thiết phá tan sự tĩnh lặng buổi sáng sớm.

Người chơi nhanh chóng tập trung bên ngoài nhà tắm. 

Tầng nào cũng xảy ra chuyện như vậy, người chơi phát hiện thi thể tại nhiều nơi khác nhau, có thi thể của người chơi cũng có của NPC, nguyên nhân cái chết không ai giống ai.

Có lẽ do đã chết quá lâu nên không thấy quy tắc tử vong.

“Trước mắt thì những người chết này đều không có thẻ nhân viên.” 

Nghiêm Nguyên Thanh thu thập manh mối xong thì tập trung với hai đồng đội khác ở hành lang bên ngoài phòng ăn: “Thời gian tử vong là từ khoảng 1:00 đến 3:00 sáng.” 

Giang Kỳ hỏi bọn họ: “Lúc đó mọi người có nghe thấy động tĩnh gì không?”

“Không có.”

Lúc đó họ đang ở bên ngoài nhưng cả Nghiêm Nguyên Thanh và Độ Hạ đều không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.

Đương nhiên là Giang Kỳ cũng không nghe thấy gì.

Giang Kỳ trầm ngâm giây lát rồi nói: “Hạt giống mộng tưởng có bốn chu kỳ: Kỳ nảy mầm, kỳ phát triển của lá, kỳ nở hoa và kỳ kết quả. Có lẽ hiện tại hạt giống mộng tưởng đang trong thời kỳ nảy mầm.”

“Thời kỳ nảy mầm kéo dài trong mấy ngày?” Độ Hạ hỏi.

Giang Kỳ: “Không biết.”

“Có chia sẻ manh mối này với họ không?” 

Giang Kỳ không chút do dự gật đầu: “Có càng nhiều manh mối thì cơ hội sống sót của họ càng cao.”

Độ Hạ: “Được, vậy lát em sẽ nói.”

Độ Hạ chợt nhớ tới chuyện hồi nãy nghe được: “Còn một việc nữa. Tối qua Lâm Phi Trần bị Tô Mẫn Nhân bắt đi huấn luyện.”

Giang Kỳ ngước mắt: “Là sao?”

“Lâm Phi Trần dẫn người tới nhà ăn đùa giỡn một người chơi nữ. Thế là Tô Mẫn Nhân đi tìm trưởng phòng Tôn, mà không hiểu sao trưởng phòng Tôn lại nghe lời cô ấy, bắt đám Lâm Phi Trần đi huấn luyện.” Độ Hạ không rõ tình hình cụ thể vì cô ấy cũng chỉ nghe người chơi khác thuật lại.

Độ Hạ kể ngắn gọn những chuyện xảy ra trong nhà ăn với Giang Kỳ.

Lúc đó cũng không có nhiều người chơi trong phòng ăn, lại còn là buổi tối nên tới sáng cô ấy mới nghe được tin tức này.

Giang Kỳ dựa vào lan can ở hành lang, nhìn tán cây xanh um, tươi tốt của cây đại thụ trước mặt, bình tĩnh hỏi: “Các cậu nghĩ người chơi này là người thế nào?”

Độ Hạ thấy Ngân Tô có chút điên, hành vi khó đoán, cô ấy không thích tiếp xúc với loại người khó đoán còn dễ thay đổi này. Vì lúc trước có một bệnh nhân tâm thần hố cô ấy suýt chết nên giờ cô ấy bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn.

Nghiêm Nguyên Thanh suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Mặc dù trước đó phong cách hành xử của cô ấy có chút hung hăng nhưng nếu xem xét tình hình hiện tại thì thực lực của cô ấy hẳn là rất mạnh. Cô ấy tự tin mình có thể ứng phó được nên mới liên tục chọc giận NPC.”

“Mà hôm qua cô ấy còn sẵn sàng chia sẻ manh mối… Thêm chuyện của Lâm Phi Trần, tôi không cho rằng cô ấy có ý nhằm vào người chơi.” 

“Nhưng ngoài việc chia sẻ manh mối ra thì không thấy cô ấy giúp đỡ người chơi khác. Đối với chuyện tranh chấp giữa các người chơi cũng chỉ ôm thái độ hóng hớt xem trò vui nên chắc hẳn cô ấy không quá quan tâm đ ến sống chết của người chơi. Nhưng nếu xem xét chuyện Lâm Phi Trần thì có lẽ cô ấy vẫn còn chút lòng tốt —— nhưng chút lòng tốt này lại không nhiều lắm.”

“Đương nhiên, cũng có thể đơn giản là do Lâm Phi Trần chọc cô ấy không vui.”

Độ Hạ không biết Nghiêm Nguyên Thanh quan sát Ngân Tô lúc nào, cô ấy nhận xét đúng trọng tâm: “Người chơi lão luyện mà có thể giữ lại được chút lương thiện đã là hiếm thấy lắm rồi, nếu cô ấy không nổi điên thì rất tốt.”

Giang Kỳ: “Có lẽ trong tay cô ấy vẫn còn những manh mối khác, có thể tìm cơ hội thử nói chuyện với cô ấy xem thế nào.” 

Độ Hạ lập tức lạnh lùng đáp: “Em không đi.” Nói Độ Hạ đi đánh nhau còn được chứ bảo cô ấy đi giao lưu thì chắc chắn là điều không thể xảy ra.

Giang Kỳ chỉ nhắc vậy thôi chứ không định đi giao lưu chuyện trò với Ngân Tô ngay bây giờ, anh ta lại chuyển chủ đề về Lâm Phi Trần.

“Lâm Phi Trần…” Trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông lộ ra sát ý lạnh lùng: “Tìm cơ hội gi ết chết cậu ta.”

Cái tên Lâm Phi Trần này đã xuất hiện nhiều lần trên diễn đàn trò chơi và báo cáo của Cục điều tra Cấm kỵ, mà lần nào xuất hiện cũng toàn là chuyện kinh tởm, hành hạ người chơi đến chết, để mặc cho đồng bọn lăng nhục người chơi nữ… Bất kỳ một việc nào cũng đều đáng chết. 

“Việc này không ổn đâu lắm đâu…”

Giang Kỳ nhìn Nghiêm Nguyên Thanh một cách bình tĩnh, hờ hững, không có bất kỳ cảm xúc nào làm cho cậu thanh niên phải lập tức giơ tay lên, mỉm cười, ý bảo mình không nói nữa. 

Sau khi ba người thảo luận xong chuyện chính, Giang Kỳ đột nhiên hỏi: “Khương Dư Tuyết đã xuống chưa?”

“Không thấy.”

Giang Kỳ đang định lên lầu tìm thì thấy Khương Dư Tuyết đi từ thang máy ra. Nhưng người đi cạnh cô ấy không phải là nữ sinh mặt tròn tên Ngư Hàm Tú mà là người họ vừa nhắc đến – Tô Mẫn Nhân.

Không biết Khương Dư Tuyết đang nói gì với Ngân Tô mà trông hai người trò chuyện rất vui vẻ. 

“Ngư Tiểu Vân.” Giang Kỳ gọi cô ấy.    

Nụ cười trên mặt Khương Dư Tuyết vụt tắt, cô ấy vẫy tay với Ngân Tô: “Lần sau lại nói chuyện tiếp nha chị.” Sau đó chạy về phía Giang Kỳ.   

Giang Kỳ chỉ nhìn cô gái đằng kia một cái, không định cấm Khương Dư Tuyết kết bạn với người khác —— Dù cho đối phương có là Ngân Tô, người bị họ nhận định là kẻ điên. 

Anh ta chỉ nhắc nhở Khương Dư Tuyết: “Không nên tin bất kỳ người nào trong trò chơi này, kể cả anh.”  

“Biết rồi.” Khương Dư Tuyết đứng bên cạnh Độ Hạ: “Chị Độ Hạ, hôm nay em đi cùng chị có được không?”  

Độ Hạ xoa đầu Khương Dư Tuyết, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ dung túng: “Được chứ, nhưng mà anh của em…”  

“Em không đi chung với anh ấy đâu.” 

Giang Kỳ không thèm để ý tới thái độ của Độ Hạ: “Bạn học kia của em đâu?” 

Nhắc đến chuyện quan trọng, Khương Dư Tuyết liền thay đổi thái độ, khẽ nhíu mày, có chút lo lắng: “Vừa nãy em mới gõ cửa phòng cậu ấy nhưng người mở cửa lại là NPC cùng phòng, cậu ấy không ở trong phòng.”

Người chơi khác ai cũng bảo rằng những người chơi đi huấn luyện đều chưa về.

Không biết buổi huấn luyện tối qua đã xảy ra chuyện gì.

“Vào ăn sáng trước đã.” Giang Kỳ không hỏi nữa mà cùng mọi người vào nhà ăn.

Vừa bước vào nhà ăn, hương thơm hấp dẫn của thức ăn đã xộc thẳng vào mũi. Mùi hương này dường như có thể k1ch thích vị giác của con người, ngay cả Độ Hạ cũng không nhịn nổi mà nuốt một ngụm nước miếng.

Đồng hồ sắp điểm tám giờ, trên bàn ăn của NPC và người chơi đều bày một đ ĩa thịt viên chiên vàng óng.

Hầu hết tất cả các NPC đều đã động đũa, bọn họ ăn vô cùng ngon miệng. Nhưng đa số người chơi lại tỏ vẻ kháng cự, không muốn ăn nhưng lại nhịn không được, một số người chơi không thể cưỡng lại mùi thơm hấp dẫn nên đã bắt đầu ăn.