Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 108: Hiện thực · Tôi thực sự rất thiếu tiền




Edit: Mew

Beta: Alva, pilanium

“Được thôi.” Có người mời cơm, Tô – người tốt siêu cấp chẳng còn mấy xu trong túi vui vẻ nhận lời.

Khang Mại suy xét đến mức độ nổi tiếng hiện tại của cô nên không để cô ra ngoài mà tự mình xách đồ tới nhà.

Khang Mại nhìn căn phòng chật hẹp, mảng lớn sơn tường bị bong tróc, trần nhà vẫn còn dấu vết để lại sau khi bị thấm nước, sàn nhà gồ ghề lồi lõm, đồ dùng trong nhà thì đơn sơ đến mức không thể đơn sơ hơn được…

Đại lão mà sống ở đây sao?!

Ở đây hả?!

Khang Mại kinh hoàng xong lại càng cảm thấy cô là người xuyên không! Hơn nữa còn là kiểu thân xuyên*!!

*Thân xuyên: xuyên cả cơ thể qua.

“Có hơi đơn sơ, cứ ngồi đại đi.” Ngân Tô xách cái ghế sắp tan thành từng mảnh duy nhất trong phòng tới trước mặt anh ta.

Khang Mại ở phòng Tổng thống trong khách sạn năm sao vô tình nói: “Chỗ này của cô không thể gọi là hơi đơn sơ được đâu, phòng cho chó ở nhà tôi còn to hơn chỗ này.”

“…” Anh có tiền, anh giỏi! 

Ngân Tô điếc có chọn lọc, giả vờ không nghe thấy.

Khang Mại chế nhạo xong mới nhớ tới cô là đại lão nên cũng rất biết điều không nói nữa, xách túi đồ đặt lên cái bàn cũ kỹ lung lay sắp đổ trong phòng rồi mở ra.

Khang mại cảm thấy Ngân Tô có hơi xui xẻo, liên tục dính phó bản tử vong đã đành, ngay cả chỗ ở cũng… bình dân như vậy.

***

***

Khang Mại đóng gói các món cao cấp đắt tiền từ trong khách sạn nhưng cũng mua cả đồ nướng ở quán ăn lề đường. Ngân Tô nhìn sự kết hợp giữa cực kỳ xa xỉ và cực kỳ đơn giản, nhất thời không biết nên nói gì.

“Uống chút không?”

Khang Mại còn mang theo bia.

Ngân Tô không thường uống bia nhưng cô biết uống, vả lại đã ăn đồ nướng thì không thể thiếu bia được.

Không cần phải lo lắng về những quy tắc tử vong đang ẩn giấu và đám quái vật không biết điều, Ngân Tô ăn một miếng thịt nướng lại uống một ngụm bia, thích ý vô cùng.

“Chuyện nhà ở đã xử lý xong rồi, cô muốn chuyển nhượng sang tên cô hay là?” Chủ yếu Khang Mại tới là để bàn chuyện này với Ngân Tô.

“Nhanh vậy sao?”

“Hồng Bằng rất phối hợp.”

Chỉ cần đương sự phối hợp, bên anh ta lại sử dụng thêm chút quan hệ là có thể nhanh chóng xử lý xong.

“Đừng sang tên qua cho tôi, anh cứ đổi cho tôi một căn nhà có giá trị ngang vậy là được.” Ngay từ đầu cô đã không định ở nhà của Hồng Bằng.

“Được thôi. Cô đưa một bản giấy tờ của cô cho tôi, mai tôi đi làm.”

“…”

“Sao vậy? Không tiện à?”

Ngân Tô hít một hơi: “Không cần chuyển nhượng nhà ở cho tôi, để tôi vào ở là được.”

“… Cô thật sự không phải người xuyên không tới à?” Thứ khó tin như trò chơi cấm kỵ còn tồn tại thì chắc xuyên không cũng không phải chuyện gì lạ nhỉ?

“…”

Chưa chịu thôi đúng không?

Khang Mại vô cùng hoài nghi cô là một người xuyên không không có hộ khẩu nhưng vẫn nghẹn lại không nói: “Cô muốn nhà ở đâu?”

“…”

Đứa nhóc đã xui xẻo rồi lại còn nghèo cảm nhận được ác ý của đám tư bản.

Hai người quyết định xong chuyện nhà cửa, đợi phía bên Khang Mại xử lý xong là cô có thể xách đồ vào ở.

“Người của của Cục điều tra cấm kỵ đang điều tra cô.” Khang Mại nhớ tới báo cáo của cấp dưới, nhắc nhở Ngân Tô một câu.

“Ừ.” Ngân Tô đã đoán ra được: “Anh cũng lợi hại phết đấy, có thể cướp được người từ trong tay bọn họ.”

“…”

Cô vừa ra ngoài đã lập tức gọi điện cho anh ta, anh ta nhận được tin tức nhanh hơn Cục điều tra cấm kỵ nên đương nhiên là có thể chặn được người trước rồi.

Khang Mại tiếp nhận lời khen của Ngân Tô dành cho mình: “Cô tính thế nào?”

“Gì mà tính thế nào?”

“Bọn họ sớm muộn cũng sẽ tra ra cô.” Khang Mại nói: “Cô phải sớm chuẩn bị chứ?”

“Tra ra rồi tính tiếp.” Ngân Tô không quan tâm: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”

Đầu cầu không thẳng thì lấp hồ phải không?

Đương sự người ta còn không quan tâm nên Khang Mại cũng không nhiều lời làm người ta ghét mình.

Đợi bọn họ ăn tối xong, lúc rời đi Khang Mại hỏi cô: “Lần trước cô nói cô muốn đi làm là thật sự nghiêm túc sao?”

“Đương nhiên.” Ngân Tô mỉm cười: “Anh có công việc nào tốt muốn giới thiệu không?”

“Cô thật sự thiếu tiền hay chỉ muốn tìm việc?”

“Tôi thiếu tiền thật mà.” Ngân Tô thoải mái thừa nhận: “Tôi có tiền mà còn phải sống ở đây chắc?”

Khang Mại nhìn căn phòng chật hẹp kia, cảm thấy Ngân Tô không nói dối, cô đúng là thiếu tiền thật.

“Nếu cô thiếu tiền thì có thể dùng điểm tích lũy đổi đồ trong cửa hàng, có vài thứ bán được trong thế giới thực, còn rất đắt.”

Ngân Tô nhướng mày: “Vậy cũng được à?”

Khang Mại chắc rằng cô không biết: “Đúng vậy, các món đồ liên quan tới mấy thứ như sắc đẹp hay sức khỏe có thể bán ra với giá trên trời ở thời điểm trò chơi cấm kỵ vừa xuất hiện được một năm. Hiện tại có nhiều người chơi rồi, giá cả mới hạ thấp nhưng vẫn kiếm nhiều tiền hơn đi làm công.”

Dù sao những thứ đó đều là vật phẩm dùng một lần là hết, với lại khối lượng nhu cầu rất lớn, giống như các vật phẩm chăm sóc y tế với làm đẹp trong thế giới thực rất lớn.

Ngân Tô đột nhiên phát hiện ra con đường làm giàu, bắt đầu tìm kiếm đồ vật, một ngọn núi nhỏ chốc lát đã chất đống trên bàn: “Phải bán ra như thế nào?”

Khang Mại trừng mắt nhìn đống đồ kia của cô, câm nín nửa ngày mới hỏi: “Cô… Tiêu hết bao nhiêu điểm tích lũy rồi?”

“Không nhiều lắm.”

“…”

Không nhiều lắm là bao nhiêu hả!!

“Điểm tích lũy… Điểm tích lũy rất hữu dụng, cô đừng có xài bậy.” Cảm giác bất lực khi đối mặt với Ngân Tô lại bắt đầu phát tác: “Mặc dù cửa hàng đổi mới ngẫu nhiên nhưng điểm tích lũy của cô càng nhiều thì đồ vật xuất hiện ở cửa hàng sẽ càng hữu ích.”

Giống như người bán những mặt hàng cao cấp cần phải xác minh quỹ tài chính của khách vậy.

“Ừ ừ.” Ngân Tô thất học tỏ vẻ đã biết, lại đẩy đẩy đống đồ kia qua: “Thế những thứ này phải bán như thế nào?”

“…” Cô chỉ quan tâm bán như thế nào thôi đúng không? Uổng công anh ta nói nãy giờ, cô căn bản không nghe được gì vào đầu hết!!

Khang Mại nói cho cùng cũng không phải kẻ lắm chuyện, dù sao anh ta cũng đã nói cho cô biết về tầm quan trọng của điểm tích lũy rồi. Anh ta không thể can thiệp việc người ta sử dụng điểm tích lũy như thế nào, huống chi người ta còn là đại lão…

Đại lão làm vậy là có nguyên nhân hết!

“Chợ đen, có thể giao dịch ở chợ đen. Đương nhiên, nếu cô tin tưởng tôi, tôi cũng có thể giúp cô bán.”

Ngân Tô tìm một cái túi trong suốt đóng gói lại, trực tiếp đưa cho anh ta: “Làm phiền Khang tiên sinh rồi, anh tự tính tiền hoa hồng của anh đi nhé.”

Khang Mại: “…”

Anh ta nên nói cô không khách sáo hay là nói cô quá tin tưởng mình đây? Lại còn rất hào phóng, để anh ta tự trừ tiền hoa hồng nữa chứ, không sợ anh trừ hết tiền của cô luôn à?

***

***

Đợi Khang Mại rời đi, Ngân Tô lấy điện thoại ra mở app cấm kỵ, hai cái mục “chợ đen” với “thiên phú” cô không thể vào được trước đó bây giờ đã có thể mở ra rồi.

Ngân Tô mở chợ đen ra trước.

【Hoan nghênh Tô – người tốt siêu cấp, do cô là người vượt qua phó bản tử vong nên cô đã mở được tất cả quyền hạn của của chợ đen.】

“???” Còn có loại chuyện tốt này sao?

Ngân Tô rất nhanh đã tìm được phần mô tả ở góc phải phía trên, cần phải vượt qua ba phó bản tân thủ thì mới có thể mở được chợ đen.

Nhưng sau khi vượt qua phó bản tân thủ cũng chỉ có quyền lướt xem chứ không thể đăng bài hay không thể trả lời người khác.

Càng vượt được nhiều phó bản, những quyền hạn này cũng sẽ lần lượt được mở ra cho người chơi. Nói tóm lại là sống càng lâu thì quyền hạn của chợ đen càng cao, quyền hạn càng cao thì công năng có thể sử dụng sẽ càng nhiều. Điều này cũng giống như những diễn đàn bình thường, cấp bậc tài khoản càng cao thì càng có nhiều chức năng.

Chợ đen là nơi để giao dịch, có thể giao dịch trực tiếp cũng có thể giao dịch qua mạng.

Giao dịch trực tiếp chỉ có thể giao dịch đồ vật trong cửa hàng còn giao dịch trên mạng thì có thể giao dịch các vật phẩm như điểm tích lũy, đạo cụ.

Phương thức giao dịch qua mạng là sử dụng công năng “ký gửi” mà chợ đen tích hợp sẵn, sau khi giao dịch trong thế giới thực, đồ vật giao dịch sẽ tự động xuất hiện trên giao diện cá nhân vào lần đăng nhập tiếp theo.