Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 104: Trường trung học Lý Quang (hết)




Edit: Chow

Beta: A Tịch, pilanium

Ngân Tô hào hứng kéo quái vật tóc và đàn chị đi tụ họp lại với hai NPC học sinh giết người đến phát điên kia, bắt đầu xử lý những NPC học sinh còn lại. 

… Đúng vậy, cô muốn xử lý hết tất cả những NPC học sinh còn sống, có vẻ như cô muốn đuổi cùng giết tận toàn bộ các thí sinh khác. 

Trần Phong nhìn mấy “người” này phối hợp ăn ý, ngoại trừ lúc tìm người có hơi phiền phức ra thì việc giải quyết bọn họ dễ dàng như bóp ch ết một con kiến vậy. 

Bọn họ cứ quét qua từng tòa nhà một như vậy nhưng vẫn không gặp được những người chơi khác. Trần Phong cảm thấy những người chơi còn lại có lẽ đều chết hết rồi. 

Tối hôm qua quá nguy hiểm.

Đợi đến chín giờ tối cũng chỉ còn lại bầy NPC học sinh bị Ngân Tô gom vào một chỗ trong hội trường. 

Không thể đánh nhau trong hội trường, đẩy nhẹ một cái cũng không được, ai động thủ kẻ đó nổ đầu. 

Đám NPC học sinh dùng ánh mắt nhìn Ngân Tô như nhìn quái vật, người đang canh gác ngoài hội trường chờ bọn họ hết thời gian an toàn.

——  Quái vật nhìn người chơi bằng ánh mắt nhìn quái vật.

Trần Phong không biết lũ quái vật này điên rồi, hay là người chơi điên rồi… Dù sao thì cũng điên hết rồi. 

***

***

Ngân Tô như bị chủ nhiệm giáo dục ám vào người, cô chắp tay sau lưng đứng ngoài hội trường, kiên nhẫn chờ đợi. 

Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, có NPC học sinh không đợi được nữa, bắt đầu đi dần đến rìa ngoài, chuẩn bị lao ra.

Tuy nhiên, trong ánh sáng lờ mờ, bọn họ không hề phát hiện vạch trắng bao quanh hội trường đã bị phủ lên một lớp tóc màu đen. Bất kỳ ai chỉ cần bước ra ngoài là lập tức dẫm phải đống tóc kia, sau đó sẽ bị kéo vào trong bóng tối ngay lập tức, tiếng hét chói tai truyền đến từ phía xa. 

Những NPC học sinh chuẩn bị xông ra: “…”

Mạo hiểm một lần hay ở lại khu vực an toàn chờ bị nổ đầu?

Cả hai đều là lựa chọn nguy hiểm liên quan tới tính mạng. 

Bị nổ đầu thì chắc chắn sẽ chết, còn nếu như lao ra… Có lẽ vẫn còn cơ hội. 

Thế là cuối cùng đám NPC học sinh kia vẫn chọn đánh cược một lần.

Số lượng học sinh không hề ít, số người chọn lao ra cũng rất nhiều. Thế nên kiểu gì quái vật tóc cũng sẽ bỏ sót vài người, nhưng vẫn còn đàn chị với hai NPC học sinh canh giữ xung quanh, bọn họ chạy chưa được bao xa đã bị bắt lại. 

Số lượng học sinh trong hội trường dần giảm xuống, có mấy người không dám chạy ra, vừa đến thời hạn là đầu lập tức nổ tung. 

Quái vật tóc bò về, dựng tóc lên làm động tác “nghiêng đầu”, ý muốn hỏi Ngân Tô phải làm gì tiếp theo. 

“Có cần giết hai tên kia không?” Đàn chị cũng quay trở lại, cô ta liếc mắt nhìn thoáng qua Trần Phong đang đứng cách đó không xa cũng không gần. Người đó hình như là đồng bạn của tên ác quỷ này, ác quỷ sẽ không giết hắn, đáng tiếc ghê…

Tên này cũng rất xảo quyệt, luôn đứng ở vị trí có thể khiến Ngân Tô dễ dàng chú ý tới nên cô ta hoàn toàn không có cơ hội ra tay. 

Ngân Tô liếc mắt về phía hai NPC học sinh kia, nói với quái vật tóc: “Mi đi đi.”

Hai NPC học sinh còn đang đắm chìm trong cảm giác hưng phấn khi giết được hết tất cả học sinh, giờ đây bọn họ đã có thể trổ hết tài năng trong kỳ thi nên hoàn toàn không chú ý tới quái vật tóc đang lén lút bò qua. 

Chờ bọn họ phát hiện ra thì tóc đã quấn lên cổ bọn họ. 

Bọn họ muốn giật đống tóc đó ra nhưng càng kéo tóc lại càng siết chặt hơn, càng giật càng nhiều. Bọn họ thậm chí còn không thể hét lên, chỉ có thể nhìn về phía Ngân Tô, không hiểu tại sao Ngân Tô lại giết bọn họ. Bọn họ không phải đồng bọn của cô sao?

“Tớ thích thi được hạng nhất.”

Ngân Tô qua cầu rút ván xong cũng không thèm để ý tới ánh mắt oán độc của bọn họ, còn rất tri kỷ nói cho bọn họ biết lý do. 

Cô chờ hai NPC học sinh kia tắt thở rồi mới rời khỏi hội trường hỗn độn này. 

“Bây giờ cô định làm gì?” Đàn chị bay tới bên người cô. 

Ngân Tô trả lời như lẽ đương nhiên: “Không phải buổi tối vẫn còn một nhóm người sao, chờ bọn họ online thôi… Chúng ta phải công bằng, không thể xa lánh các đàn anh đàn chị được.”

Những người bạn phi nhân loại này chưa online nên cô cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể kiên nhẫn chờ bọn họ. 

“…” Hay cho một câu công bằng. 

***

***

Trong lúc chờ đợi những người bạn phi nhân loại online, Trần Phong gặp được Lương Thiên Dậu. 

Tình trạng của Lương Thiên Dậu rất tệ, bị một thanh gỗ gãy đâm xuyên qua ngực. Anh ta vẫn còn sống chắc là do Ngân Tô đã đuổi cùng giết tận tất cả NPC học sinh nên không có NPC nào tìm được anh ta. 

Một đồng bạn khác của Lương Thiên Dậu đã chết, phiếu dự thi cũng bị cướp mất. Mặc dù trong tay Trần Phong vẫn còn bài thi nhưng không có phiếu dự thi thì cũng không thể giúp anh ta lấy được chìa khóa qua ải. 

Mà bây giờ muốn tìm được một học sinh có phiếu dự thi thực sự rất khó. 

Ngân Tô đứng ở phía xa ngắm phong cảnh, hoàn toàn không có ý định lại gần. 

Mà Trần Phong cũng không phải người sẽ hy sinh bản thân vì người khác. Huống chi Lương Thiên Dậu người này có thể là một đồng đội đáng tin cậy, nhưng đối với người khác thì chưa chắc. 

Anh ta có thể cướp sách của người khác thì đương nhiên cũng có thể cướp những thứ khác. 

Hơn nữa Trần Phong nghi ngờ mục đích ban đầu của Lương Thiên Dậu khi tụ tập người chơi lại không hề đơn giản như vậy. Chỉ là độ nguy hiểm của phó bản này vượt quá dự đoán của anh ta, sau đó còn xảy ra một loạt chuyện ngoài ý muốn làm rối loạn kế hoạch của anh ta. 

Trần Phong liếc mắt nhìn Lương Thiên Dậu, cuối cùng chọn rời đi cùng Ngân Tô. 

Bây giờ anh ta cũng chỉ dựa vào người khác, làm gì có năng lực đi cứu người. 

***

***

Lần này còn chưa tới mười hai giờ, đám quái vật đêm qua đã xuất hiện, thậm chí còn nhiều hơn hẳn đêm qua. 

Nhưng khi nhìn thấy sân trường hoang vắng, bọn quái vật có chút mơ hồ, hình như… có chỗ nào đó không đúng thì phải?

Người đâu??

“Hi, xin chào các bạn!”

Một giọng nói lanh lảnh dễ nghe từ trên cao vọng xuống khiến đám quái vật c ứng ngắc ngẩng đầu lên nhìn về phía sân thượng của tòa nhà dạy học đằng trước. 

Một nữ sinh đang đứng trên sân thượng, mái tóc dài đen tuyền đằng sau xõa tung bên chân hệt như thác nước, rủ từ sân thượng xuống. Vầng trăng tròn đỏ như máu treo ngay sau lưng khiến cô trở nên vô cùng âm u quỷ dị.

“…”

Giọng nói vui vẻ vừa rồi lại vang lên: “Chúc mọi người một buổi tối tốt lành. Đêm nay không còn những học sinh không hiểu chuyện kia nữa, em có thể thoải mái tâm sự với các đàn anh đàn chị rồi… Ai da, các anh các chị chạy cái gì mà chạy thế?”

Rõ ràng đám quái vật vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác kh ủng bố chúng phải chịu đựng khi bị kẻ sát khí đầy mình này đuổi giết tối qua, bây giờ không lo chạy thì còn chờ gì nữa? Chờ cô ta nhảy từ sân thượng xuống giết chúng sao?!

Ngân Tô cong môi, quay đầu nhìn học tỷ: “Tôi còn chưa nói xong mà, chẳng biết tôn trọng đàn em gì hết.”

Đàn chị: “…” Liên quan gì đến tôi. 

Trần Phong không được chứng kiến tư thế oai hùng của Ngân Tô tối qua nên khi nhìn thấy Ngân Tô xông vào đám quái vật mà thẳng tay chém giết thì cảm thấy hoang mang tột độ. 

Đây là thứ anh ta nên nhìn sao? 

Đây là thứ anh ta có thể nhìn sao?

Đám quái vật đáng sợ trong mắt người chơi giờ lại như một bầy cừu non bất lực. 

Mà Ngân Tô chính là con sói nhảy vào bầy cừu, lại còn là một con sói điên. 

Một tiếng sau, con sói phát điên xong ngồi trong phòng thi trống trải, bắt đầu làm đề, nói: “Tôi là một học sinh ham học, khó khăn lắm mới hạ gục được hết tất cả bạn học nên đương nhiên phải đứng số một.”

Trần Phong: “???” Tuy không hiểu lắm nhưng anh ta đang thấy rất sốc. 

Trần Phong liếc nhìn phòng thi, trên mặt bàn có không ít đề thi nhưng lại khác hoàn toàn so với đề thi họ lấy được nên chắc những đề thi kia đều là giả. 

Có lẽ do thiếu giáo viên nên những bài thi thật lẽ ra phải xuất hiện trên bàn giờ lại không thấy đâu. 

Dựa theo tiến trình bình thường của trò chơi, có lẽ sau khi bọn họ tìm được phòng thi, họ còn phải tìm ra bài thi thật… Phó bản tử vong đúng là không chừa cho người chơi một con đường sống nào.