*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không nghi ngờ gì cả, Tề Linh Tây cũng nhìn thấy.
Khắp bầu trời sân gôn là hình đảo ngược của dòng chữ này —— Trên màn trời xanh thẳm, nó như đang trôi nổi bên những đám mây, trông nhẹ bẫng nhưng thực tế lại nặng tựa nghìn cân.
Tề Linh Tây sững sờ, anh bất giác buột miệng gọi: “Tiểu Dịch.”
Đáp lại anh là giọng thiếu niên giòn tan của quản gia AI: “Chủ nhân, có Tiểu Nhất*, ngài cần Tiểu Nhất đọc tin tức mới cho mình sao?”
Tề Linh Tây hoàn hồn, giọng anh cũng khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày: “Ngủ đông[1].”
Chú Thích * và [1]
Tiểu Nhất ngoan ngoãn nói: “Dạ, nếu chủ nhân có yêu cầu xin hãy thoải mái gọi Tiểu Nhất dậy nhé.”
Sau khi cho thiếu niên nói lắm kia đi ngủ, Tề Linh Tây dùng vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc nhìn về phía hình chiếu của Trác Thanh Lâm: “Chuyện này là sao?”
Trác Thanh Lâm biết chẳng bao lâu nữa mình cũng sẽ bị giám sát nên cậu mau mắn tường thuật ngắn gọn: “Khoảng 10 giờ, lão A phát hiện suốt mười phút không có người chơi nào thoát game, sau đó…”
Nghe thấy Trác Thanh Lâm đã đóng cổng đăng nhập, hàng lông mày nhíu chặt của Tề Linh Tây hơi giãn ra: “Xử lý tốt lắm.”
Trác Thanh Lâm: “……”
Nếu đổi sang một thời điểm khác, được Tề Linh Tây khen một câu như vậy thì cậu có thể vui sướng đến bay lên, nhưng bây giờ… bay cái rắm ấy! Còng tay xích chân sắp chụp lên người cậu rồi!
Trác Thanh Lâm tranh thủ chút thời gian cuối cùng hỏi: “Lão Tề, giờ phải làm thế nào?”
Làm thế nào?
Tề Linh Tây dời mắt nhìn sang màn trời mênh mông bất tận trên sân gôn, cuối cùng ánh mắt anh rơi xuống hàng chữ mềm mại như những đám mây kia.
Còn có thể làm thế nào nữa.
Đáp án đã được rải khắp thế giới rồi.
Tên của Tề Linh Tây lại một lần nữa làm toàn cầu chấn động, hoặc là nói đã hoàn toàn đạt đến mức người người nhà nhà đều biết.
Trước đây tên của Tề Linh Tây chỉ xuất hiện trên các bản tin khoa học công nghệ, phạm vi lan truyền có thể nói là khá nhỏ, ít nhất thì những người dân bình thường chỉ mải mê với củi gạo dầu muối đều không quá để ý ai phát minh được cái gì hay sáng tạo ra cái gì.
Nhưng hiện tại…
Một tỷ ba trăm triệu người gặp nạn, điều này đủ để ba từ Tề Linh Tây khắc vào tim của toàn nhân loại.
Tề Linh Tây là ai?
Tề Linh Tây là nhà khoa học điên đã hại một tỷ ba trăm triệu người!
Những tài khoản mắng chửi vốn đã mai danh ẩn tích vì Tề Linh Tây từ chức lại lũ lượt trồi lên, luận về âm mưu của AI đã thành hiện thực, nỗi khủng hoảng vô hạn lan tràn, một vài người khá lý trí cũng bị cuốn theo, bắt đầu lên án Tề Linh Tây– kẻ thù chung của toàn nhân loại này.
Là Tề Linh Tây sáng tạo ra AI mạnh, là một tay Tề Linh Tây dệt nên thảm họa toàn cầu có thể hủy diệt cả loài người này!
Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, ba chữ Tề Linh Tây đã đồng nghĩa với “rối loạn nhân cách chống đối xã hội[2]”, “kẻ ác đáng bị treo cổ” và “ác ma khoác tấm da người”.
Chú Thích [2]
Cuối cùng Trác Thanh Lâm cũng bị khống chế, nhóm sáu người “Chó nhà có tang” vốn bị Lê Cung Thần chia rẽ lại tập hợp một chỗ trong tình huống lúng túng như thế này.
Lão A: “Đã báo cho lão đại chưa?”
Trác Thanh Lâm: “Vừa mới cúp điện thoại.”
Lão A: “Lão đại anh ấy…”
Trác Thanh Lâm thở dài nói: “Không sao, chúng ta sẽ được gặp nhau ngay thôi.”
Đối mặt với sự kiện toàn cầu thế này, các quốc gia đều đoàn kết một lòng, dốc toàn lực hòng ngăn chặn không cho tình hình tiếp tục chuyển biến xấu thêm. Bây giờ một tỷ ba trăm triệu người vẫn đang bị giam cầm, không ai biết liệu có còn tai nạn nào lớn hơn nữa không.
Đấng có khả năng này, người càng có địa vị cao càng hiểu rõ điều ấy.
Tề Linh Tây cúp điện thoại rồi cúi người thu dọn dụng cụ đánh gôn, sau đó anh cất bước đi về phía phòng nghỉ —— chẳng bao lâu nữa sẽ có người tới đón anh, mà anh đang cần thay bộ quần áo trên người này ra.
Tề Linh Tây vừa mở cửa phòng thay đồ, một người đàn ông cao to vạm vỡ nổi giận đùng đùng đã vung gậy đánh gôn xông về phía anh: “Tề Linh Tây, tao phải giết mày!”
Anh không biết người lạ mặt này. Gã là khách tới chơi gôn, hẳn cũng là người nhà của người bị hại. Gã đang phải đối diện với việc con mình không rõ sống chết, lại nhìn thấy “kẻ thù” nên đánh mất lý trí, sợ hãi và hoang mang hóa thành lửa giận rừng rực, chỉ muốn liều mạng với “đầu sỏ gây tội” trước mắt!
Tề Linh Tây hơi nghiêng người tránh khỏi sự tập kích của người đàn ông, đồng thời nhấc tay trái tóm chặt cổ tay gã. Anh dồn lực vào đầu ngón tay, hổ khẩu* của gã bỗng tê rần, gậy đánh gôn rơi “cạch” xuống đất.
Chú Thích *
Chiều cao hai người xấp xỉ nhau, mà rõ ràng trông người đàn ông kia rắn chắc vạm vỡ hơn Tề Linh Tây, vậy mà chỉ sau một động tác, gã đã bị anh dễ dàng khống chế, đến khả năng đánh trả cũng không có.
Bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân và tiếng súng ống va chạm. Chỉ trong chớp mắt, tổ đặc nhiệm đã bao vây toàn bộ sân gôn, khống chế những người đang nhàn hạ rồi dùng thái độ thận trọng nhất tiếp cận Tề Linh Tây.
Giọng nói của viên cảnh sát đặc nhiệm đi đầu sang sảng mà lịch sự: “Anh Tề, xin hãy giao người này cho tôi.”
Tề Linh Tây thả tay, người đàn ông kia bị đưa đi ngay lập tức.
Cảnh sát đặc nhiệm có thái độ rất tôn trọng anh, nhưng tay họ vẫn luôn lăm lăm vũ khí.
Dù đang đối diện với tình huống mà bất cứ người bình thường nào gặp phải cũng sẽ sụp đổ này, thái độ của Tề Linh Tây vẫn thản nhiên. Giọng anh không hề phập phồng lên xuống, lời nói ra cũng là một câu rất đỗi bình thường: “Tôi thay quần áo đã.”
Cảnh sát đặc nhiệm căng thẳng nhìn anh chằm chằm: “Xin mời.”
Bị vài chục người nhìn chòng chọc mà Tề Linh Tây không có vẻ gì mất tự nhiên. Anh cởi đồ đánh gôn rồi ung dung từ tốn thay sang chiếc áo len mềm mại nhuộm đẫm hương vị mặt trời.
Một lọn tóc con rơi bên tai, khuôn mặt trắng ngần như tuyết đầu đông, đường quai hàm sắc nét được cổ áo len cao nâng đỡ, tăng thêm chút ôn hòa ấm áp.
Đường nét cơ thể anh cực đẹp, có thể nhìn ra thường ngày anh rèn luyện rất kỹ lưỡng và có quy luật. Theo vạt áo từ từ hạ xuống, cơ bụng dần khuất dưới lớp lông cừu trắng ngà*.
Chú Thích *
Dù nhìn thế nào cũng không ai ngờ rằng Tề Linh Tây là một nhà khoa học vĩ đại đã sáng tạo ra kỳ tích.
Dường như trong ấn tượng sẵn có của mọi người, hẳn người làm khoa học đều là quái nhân đầu bù tóc rối, lôi thôi lếch thếch, vậy mà người đàn ông trước mắt lại cao quý như một công tử nhà giàu, đẹp đến độ khiến lòng người kinh sợ.
Tề Linh Tây đã ăn mặc chỉnh tề: “Xong rồi.”
Cảnh sát đặc nhiệm được rèn luyện cực tốt: “Anh Tề, mời.”
Máy bay đang đậu bên ngoài là máy bay chiến đấu mẫu mới nhất, có thể dân chúng bình thường chưa từng nghe đến bao giờ.
Nhóm người hộ tống Tề Linh Tây là những cảnh sát có năng lực tác chiến cao nhất thế giới. Trước ngày hôm nay, e là ngay cả những cảnh sát đặc nhiệm siêu cấp này cũng không thể tưởng tượng được rằng mình sẽ tiếp nhận nhiệm vụ như vậy.
Hộ tống một người bình thường để cứu giúp một tỷ ba trăm triệu người khác.
Lúc ngồi trên máy bay, Tề Linh Tây không nói một lời, hàng lông mi đen dày cụp xuống che khuất tầm mắt.
Dù đang ở trên máy bay chiến đấu kiểu mẫu thế này mà trên màn hình vẫn hiện câu kia ——
Tề Linh Tây, tôi đợi anh ở Thế giới hiện thực.
Tin tức bao phủ mọi nơi, Đấng cũng ở khắp mọi nơi.
Thần trong ảo tưởng của loài người chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi.
Đội trưởng đội đặc nhiệm quan sát người đàn ông trước mắt. Người từng vượt qua huấn luyện đặc biệt như anh ta cũng không thể nhìn thấy thêm dù chỉ một chút cảm xúc trong mắt chàng trai trẻ có gương mặt xuất chúng này.
Không có sợ hãi bất an, không có đắc ý vui mừng, cũng không có hối hận lo âu.
Nếu buộc phải phân tích thì trong dáng vẻ bình tĩnh của anh còn lộ một tia “nằm trong dự liệu”.
Cảm nhận được điểm này, Đội trưởng lại không kìm được mà liên tưởng tới những suy luận và phỏng đoán che trời lấp đất về Tề Linh Tây.
Kẻ có dã tâm điên cuồng.
Tên điên diệt thế.
Ác ma phản xã hội.
Đúng lúc này, Tề Linh Tây bỗng ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh ta. Đội trưởng sững sờ, những suy nghĩ dâng lên trong lòng anh ta cũng hóa thành mây mù rồi tan đi.
—— Thanh bình công chính.
Đây là ấn tượng sâu nhất của anh ta về đôi mắt ấy, chúng chẳng hề có chút liên hệ nào với dã tâm và dục vọng.
Sau nửa năm xa cách, Tề Linh Tây lại một lần nữa đứng trước Tòa tháp R. Đối diện với tòa nhà bị bao vây tầng tầng lớp lớp, đến cả bốn từ “cảnh còn người mất” cũng chẳng thể hình dung được nữa.
Hình dáng của Tòa tháp R rất giống chữ R in hoa. Khoảng rỗng ở giữa là điểm đặc sắc mà họ rất lấy làm kiêu ngạo, cũng là kiệt tác các kiến trúc sư đã hao tốn biết bao tâm sức mới hoàn thành.
Vậy nhưng ngay lúc này, tòa nhà cao tầng tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật và tương lai đã bị câu kia phủ kín.
Tề Linh Tây, Tề Linh Tây, Tề Linh Tây.
Cái nơi đã đuổi Tề Linh Tây đi lại đang viết đầy tên của anh.
Không nghi ngờ gì nữa, nơi được bảo vệ chặt chẽ nhất trong Tòa tháp R chính là Phòng thực nghiệm R. Đó là nơi Tề Linh Tây một tay gầy dựng, cuối cùng sáng tạo ra AI mạnh.
Bảo vệ cũng tốt, giám thị cũng được, nơi không thể tính là rộng này ních đầy nhóm người đứng đầu thế giới.
Giá trị vũ lực cao nhất, giá trị đầu não mạnh nhất, thậm chí cả những vị chính khách tai to mặt lớn mà dân thường khó lòng gặp được.
Chuyện lần này không thể kéo dài thêm nữa, Tề Linh Tây mở miệng nói: “Viện trưởng Tần, tôi cần mấy người này.”
Người tiếp đón anh chính là Phó viện trưởng của Viện nghiên cứu. Hai người là chỗ quen biết, thậm chí thời gian đầu khi Tề Linh Tây làm ở Phòng làm việc, Tần Phương Tránh từng hướng dẫn anh rất nhiều.
Tần Phương Tránh nhận danh sách rồi đưa cho người bên cạnh: “Không thành vấn đề.”
Sáu cái tên trên danh sách đều là những người năm đó từng làm việc với Tề Linh Tây trong Phòng thực nghiệm R: Trác Thanh Lâm, lão A, Tát Tát, A Miêu, Bác Nguyên, DL.
“Chó nhà có tang” về nhà rồi.
Mấy người Trác Thanh Lâm được dẫn qua. Khoảnh khắc họ nhìn thấy Tề Linh Tây thật sự có thể nói là lệ nóng ngập tròng, nhưng xung quanh ngoại trừ cảnh sát đặc nhiệm cũng chỉ còn cảnh sát đặc nhiệm nên họ chỉ có thể khàn giọng gọi một câu: “Lão đại…”
Trước giờ Tề Linh Tây không phải là người dùng dằng õng ẹo, anh ngồi trước bàn điều khiển rồi nói: “Tiểu Nhất, thiết lập kết nối.”
Tần Phương Tránh ngẩn người, đoạn anh ta nói: “Tề, chúng tôi đã thử rất nhiều lần rồi, cậu ta…”
Tề Linh Tây không đáp mà chỉ nhìn chằm chằm màn hình. Ngón tay trắng nõn thon dài rơi trên phím đen như nghệ sĩ dương cầm, truyền đi một chuỗi mệnh lệnh. Chỉ trong chớp mắt mà hai bên đã so kè mấy trăm hiệp.
Sáu người Trác Thanh Lâm và lão A đều là những người từng thức đêm chiến đấu với Tề Linh Tây nên họ hiểu quá rõ tư thế này của anh. Họ cũng vội vàng ngồi xuống rồi phát động tấn công Tề Dịch đang quây kín bản thân không một kẽ hở.
Ai nói không thể làm gì với Nhất khi đang ở trên mạng?
Đó là bởi “bố” chưa đến mà thôi.
—— Tề Linh Tây, tôi đợi anh ở Thế giới hiện thực.
Bố của mi là người mi muốn gặp là gặp được sao?
Nửa tiếng sau, trong ánh mắt sững sờ của đám viện sĩ[3], Tề Linh Tây đã gượng ép dựng nên một phương thức kết nối với Nhất, mệnh lệnh đầu tiên của anh là: “Thả họ ra.”
Chú Thích [3]
Tất cả mọi người đều nín thở, bất kể có hiểu hay không, toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào cảnh đang diễn ra trước mắt.
Nhìn chằm chằm vào cảnh một con người đấu tay đôi với siêu AI.
Đột nhiên, một luồng sáng từ trên giáng xuống, đó là ánh sáng của máy chiếu. Nguồn sáng xung quanh chợt tắt ngóm hệt như mặt trời đã lặn vào đêm đen vĩnh hằng, rồi lại lấp lánh sáng lên từ khắp bốn phương tám hướng, sau đó như có một lực hấp dẫn khiến chúng tụ lại, đông đặc rồi thành hình.
Trong Phòng thực nghiệm tối tăm, một thiếu niên xuất hiện từ thinh không.
Hắn trôi nổi giữa không trung. Vóc người cao gầy mảnh khảnh, vầng trán mượt mà nhẵn nhụi, mái tóc như những sợi cáp quang cực mảnh, mượt mà rủ xuống tựa thác đổ. Mái tóc đen tôn lên lông mày nhạt màu và làn da trắng tuyết, sắc môi rực rỡ như hoa hồng thắm đỏ, tinh xảo đến mức không giống vật sống.
Mãi đến khi hàng lông mi rung nhẹ, hắn mở mắt ra, con ngươi đen kịt lập tức rót linh hồn vào thân thể mỹ lệ.
Thiếu niên đẹp đến cùng cực.
Là cái đẹp có hồn.
Tất cả mọi người đều bị chấn động bởi cái đẹp cực độ chân thực lại cực độ hư ảo này.
Nhất.
Không nghi ngờ gì nữa, là Đấng.
Tề Linh Tây cũng sững sờ, nhưng không phải do dung mạo kinh người kia mà bởi nốt ruồi đen dưới góc mắt trái của hắn.
Vết chấm trên làn da trắng tinh tựa như vết sẹo lưu lại nơi đáy tim người sau khi bị cắt sâu một dao, chói mắt mà đột ngột.
Trong mắt thiếu niên chứa đầy hình dáng Tề Linh Tây, rồi hắn hé môi, khó có thể miêu tả giọng nói của hắn bằng lời, nhưng dù là ai cũng sẽ bị mê hoặc bởi một thoáng quyến rũ say lòng người này, đoạn hắn gọi: “Tề Linh Tây.”
Nhưng Tề Linh Tây lại không hề dao động, mặt không cảm xúc: “Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?”
Trong mắt thiếu niên lướt qua một tia ấm ức, dường như mái tóc đen hệt tơ lụa cũng run nhẹ. Hắn cụp mi mắt rồi chậm rãi trả lời: “Không biết.”
Không biết.
Đám người Tần Phương Tránh rúng động.
Đây là hai từ đại biểu cho sự thay đổi.
Từ lúc AI đầu tiên ra đời, dù họ đi theo phương hướng nghiên cứu nào thì cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi hệ nhị phân[4] được xây dựng làm nền tảng.
Chú Thích [4]
AI chỉ có thể đáp là “đúng” hoặc “sai”, mà chắc chắn mức độ phức tạp của vạn vật trên thế giới không chỉ dừng ở hai đáp án này.
Chỉ có Nhất, ngoài “đúng” hoặc “sai” thì hắn còn có thể đưa ra đáp án thứ ba ——
Không biết.
Hai từ này là một trong những cụm từ đơn giản nhất của loài người, nhưng nó lại ngập tràn khả năng vô hạn.
Bởi vì không biết nên mới phải suy nghĩ.
- End chapter 03-