*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạnh sao?
Kỳ Dực chỉ cảm thấy không khí xung quanh bị đốt cháy, từng đốm lửa thấm qua da chui vào máu hắn, lan khắp người rồi tụ về một chỗ.
Nóng rực cháy bỏng, là nhiệt độ có thể nung chảy tuyết mùa đông.
Móng tay găm vào lòng bàn tay, cơn đau khiến Kỳ Dực giữ được sự lễ độ phải có. Giọng hắn khàn khàn: “Lạnh thì mặc đồ vào.”
Hắn không dám nhìn Tề Linh Tây, nhưng không nhìn thì sao chứ, cảnh tượng này cùng vô số giấc mơ đã khắc vào đầu hắn từ lâu, kích thích đến mức hắn miệng khô lưỡi khô.
Đã nhiều năm vậy rồi, Kỳ Dực chưa bao giờ thèm ăn khát uống bất kì thứ gì, chỉ có lúc này hắn mới cảm nhận được cơn đói khát đến từ nơi sâu nhất trong linh hồn mình.
Mùi hương ngọt ngào đó gần như khiến hắn mất sạch lý trí.
“Không có quần áo.” Giọng Tề Linh Tây vẫn bình tĩnh lành lạnh như cũ, tiếc là giọng nói này không thể dập tắt ngọn lửa dữ dội mà còn bị hun thành hơi nước khiến mọi thứ xung quanh càng lộ vẻ mông lung mờ ám.
Kỳ Dực kéo áo khoác của mình xuống: “Mặc của ta…”
Chưa dứt lời hắn đã thấy eo mình bị siết chặt, hai cánh tay trắng nõn như ngọc dương chi quấn quanh eo hắn. Áo sơ-mi tối màu, làn da trắng mịn, sự tương phản mãnh liệt khiến mắt người ta hoa lên rồi đắm chìm.
Chết người hơn cả là cơ thể mềm mại ấm áp đang dán sau lưng hắn, còn cả hơi thở ngọt ngào đang kề bên tai hắn: “Thiếu gia, tôi thích cậu.”
Kỳ Dực: “!”
Tề Linh Tây thấp hơn hắn nửa cái đầu. Dù anh đã bồi dưỡng cơ thể cũng vẫn gầy hơn hắn không ít, ôm hắn từ đằng sau hơi có vẻ tốn sức với anh, nhất là trong tình huống này.
Ở nơi kết nối phòng tắm với phòng ngủ có một mặt kính bạc, chỉ cần đảo mắt là thấy ngay cảnh tượng khiến lòng người xốn xang này.
Một mặc đồng phục Học viện ưu nhã nghiêm túc, một thon gầy xinh đẹp trắng nõn như ngọc. Anh dán chặt vào hắn, dường như quần áo thô cứng có thể mài rách da thịt non mịn.
Kỳ Dực đã nếm được vị tanh ngọt giữa răng môi: “Buông tay.”
Tề Linh Tây lắc đầu, dưới hàng mi buông rủ là một mảnh hơi nước.
Yết hầu Kỳ Dực lên xuống: “Cậu có biết mình đang làm gì không.”
Tề Linh Tây đáp nhẹ một tiếng rồi nhỏ giọng nói: “Cậu không chán ghét tôi.”
Kỳ Dực: “……”
Cánh tay đang ôm eo hắn bỗng siết nhẹ: “Mà tôi… thích cậu.”
Kỳ Dực miễn cưỡng đè nén trái tim đang đập thình thịch rồi cảnh cáo anh: “Cậu sẽ chết.”
Nhân tộc yếu ớt không thể chịu được Lễ thành niên của Huyết tộc, nhất là Lễ thành niên của hắn.
Đó không đơn giản chỉ là tình dục mà là trao đổi máu tươi cùng sức mạnh. Nhân tộc yếu ớt chỉ có nổ tan xác.
Tề Linh Tây bỗng hỏi ngược lại hắn: “Còn cậu thì sao?”
Kỳ Dực sững người.
Tề Linh Tây không định đọc hết “lời thoại” từ đầu đến cuối, việc này thật sự khiến anh lo lắng: “Trì hoãn không cử hành Lễ thành niên, cơ thể của cậu chịu nổi sao?”
Kỳ Dực nhíu mày: “Đây không phải việc cậu nên lo lắng.”
Tề Linh Tây: “Nhưng nó có liên quan đến tính mạng của cậu.”
Kỳ Dực: “……”
Kỳ Dực không hề bất ngờ khi Tề Linh Tây biết những chuyện này.
Không cần nhắc đến chuyện giờ Tề Linh Tây đang ở trong Học viện Quang Huy, dù ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy những tin đồn nửa thật nửa giả đó ——
Người thừa kế Huyết tộc trì hoãn không chịu cử hành Lễ thành niên.
Huyết tộc có sức mạnh càng lớn càng phải nhanh thành niên.
Chậm chạp không dung hòa lực tương tác quá mạnh với nguyên tố là việc đòi mạng.
Hiếm khi lời nói của Tề Linh Tây có tình cảm: “Nếu nhất định phải có một người chết, tôi tình nguyện kính dâng sinh mạng vì em.”
Không dính dáng gì đến tình yêu, nhưng Tề Dịch xứng đáng để anh giao phó tính mạng.
Nghe thấy câu này, sợi dây mang tên lý trí đang căng chặt trong đầu Kỳ Dực đứt phựt. Hắn nắm chặt cổ tay gầy nhỏ của Nhân tộc, lực tay mạnh đến mức có phần không khống chế được: “Tề…”
Tề Linh Tây: “Gọi tôi là Tề Linh Tây.”
Kỳ Dực xoay người nhìn anh chăm chú: “Tề Linh Tây, nhớ kĩ lời mình nói đấy.”
Tề Linh Tây cong môi cười, trong con ngươi màu xám nhạt tràn ngập dung túng: “Đương nhiên.”
Kỳ Dực giữ chặt gáy anh rồi hôn lên đôi môi ngọt lịm tim đó.
Tề Linh Tây ngửa đầu, mặc cho hắn cướp đoạt còn dữ dội hơn cả trong mơ.
Hai người ngã xuống giường, tựa vô số đêm mộng qua.
Trông có vẻ hung dữ nhưng thực ra Kỳ Dực rất dịu dàng tỉ mỉ. Trừ lúc đầu có chút mất kiểm soát thì sau đó hắn đã che chở Tề Linh Tây đến cực hạn.
Nói tóm lại, ngoại trừ vài phần đòi hỏi vô độ thì không khác trong mơ là bao, đều khiến da đầu người ta tê dại, không thể suy nghĩ được gì khác.
Sáng hôm sau, giáo sư Tây Tây bỏ bom lớp của Linh tộc.
Thôi được, đêm qua không giống trong mơ cho lắm. Sau khi tỉnh dậy, tuy cơ thể không mệt đến mức đó nhưng lúc này Tề Linh Tây chẳng muốn động dù chỉ một ngón tay.
Kỳ Dực không hổ là một trong những chủng tộc mạnh nhất của Lục địa Quang Huy, vất vả suốt một đêm mà cả người vẫn tinh thần sáng láng, nửa chút mệt mỏi cũng không thấy.
Hắn mặc đồng phục Huyết viện, sơ-mi cổ tàu làm lộ bờ vai thẳng tắp, vòng eo rắn chắc tự phụ giấu dưới thắt lưng có họa tiết hoa hồng chìm; đôi chân dài được bọc trong quần dài phẳng phiu, dưới chân là giày da cổ cao được lau chùi sạch sẽ, tô điểm đường nét cẳng chân đến cực hạn.
Ừm, Tề Linh Tây chống cằm quan sát hắn rồi không thể không cảm thán một câu —— tuổi trẻ tốt thật.
Tinh thần khí khái này chỉ thuộc về người trẻ tuổi chưa lún sâu vào đời.
Nhận ra ánh mắt của Tề Linh Tây, Kỳ Dực bèn quay đầu nhìn anh: “Đói rồi à?”
Tề Linh Tây: “Ừm…”
Kỳ Dực: “Đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi.”
Tề Linh Tây nghĩ về khoảng cách tới phòng ăn rồi lười biếng nói: “Cũng không đói đến mức đó.” Anh chẳng muốn động đậy chút nào, đừng nói là đoạn đường nửa cây số, giờ một bước anh cũng không đi nổi.
Kỳ Dực dời mắt: “Đắp kín chăn vào.”
Tề Linh Tây không hiểu: “Trong phòng không lạnh.”
Vành tai Kỳ Dực hơi đỏ lên, hắn hung dữ nhìn anh chằm chằm: “Tối qua còn chưa đủ à?”
Tề Linh Tây chớp mắt: “?”
Kỳ Dực: “……”
Tề Linh Tây hít nhẹ một hơi: “Không phải… em… ứm…”
Kỳ Dực còn chẳng thèm cởi quần áo đã siết chặt eo anh: “Là cậu tự tìm đấy.”
Tề Linh Tây: “……………………………”
Anh rút lại lời lúc nãy, trẻ tuổi không tốt chút nào, không biết tiết chế!
Tề Linh Tây vô cùng bất ngờ khi thấy bữa sáng được đưa vào phòng ngủ, thậm chí còn được đặt trên ghế dài[1] cuối giường.
Chú Thích [1]
Anh chẳng những không phải đi chặng đường dài nửa cây số tới phòng ăn, thậm chí chẳng cần xuống giường, ờm… gần như đến tay cũng không cần động đậy.
Điều này không chỉ khiến Tề Linh Tây bất ngờ mà mấy người hầu đưa cơm cũng kinh ngạc nghẹn lời.
Lúc nghe thấy Kỳ Dực bảo đưa đồ ăn Nhân tộc đến phòng ngủ của Huyết tộc cao quý, người phụ trách phòng ăn đã dại cả ra.
Người phụ trách nhìn đầu bếp: “Có phải tôi nghe nhầm rồi không?”
Bàn tay cầm muôi của đầu bếp run lẩy bẩy: “Có thể đổi người nấu bữa sáng này không…” Ông sợ mình làm không đúng vị, hôm sau sẽ mất mạng luôn!
Nếu người nấu ăn nơm nớp lo sợ thì người đưa cơm mới đúng là sợ hãi kinh hoàng.
Bữa sáng của Nhân tộc được đưa lên ký túc xá Huyết viện, còn đưa thẳng đến phòng ngủ của vị thiếu gia kia.
Những học sinh Huyết tộc nhìn thấy cảnh tượng này cũng kinh hoàng không kém.
Loại thức ăn thấp kém như thế sao xứng xuất hiện trong ký túc xá của họ!
Từ từ, đây là đang đưa đến phòng của Dực thiếu gia sao?
Rốt, cuộc, là, đã, xảy, ra, chuyện, gì, thế!
Tạm không nhắc tới việc bữa cơm này đã gây ra một trận sóng to gió lớn như thế nào, bên này Tề Linh Tây vẫn đang rất vui vẻ.
Anh vốn không phàm ăn, nhất là lúc đang mệt đến mức chẳng muốn động một ngón tay như thế này. Dù cơ thể đã đói đến mức kêu ọt ọt nhưng tinh thần vẫn chẳng có chút thèm ăn nào, mãi đến khi bữa sáng tinh xảo hợp khẩu vị được đưa tới trước mặt.
Tề Linh Tây: kể ra thì cũng không phải là không thể ăn được.
Kỳ Dực: “Mặc quần áo tử tế vào.”
Tề Linh Tây: “Ừm…”
Dựa theo kinh nghiệm vừa nãy, đây là một vấn đề rất nghiêm túc, cần phải đối đãi cẩn thận.
Nhưng cơ thể này của Tề Linh Tây đúng là rất phế, nhất là khi vừa bị giày vò thêm một trận. Bây giờ đến đầu ngón tay anh cũng mềm nhũn, quần áo của Huyết tộc lại rườm rà phức tạp, tuy anh đã khoác lên người nhưng chưa thể gài hết cúc vào.
Kỳ Dực nhìn anh chằm chằm.
Tề Linh Tây chậm rì rì đấu tranh với mấy cái khuy vải[2] đang xoắn vào nhau.
Chú Thích [2]
Kỳ Dực: “… ngốc chết mất.” Giọng điệu của hắn toàn là ghét bỏ, nhưng động tác rất nhẹ nhàng tỉ mỉ. Lúc cúi đầu mặc quần áo cho anh, trông Kỳ Dực vừa nghiêm túc vừa quyến rũ.
Ừm, đuôi mắt Tề Linh Tây cong cong, đúng là rất quyến rũ.
Mặc xong quần áo, Tề Linh Tây chậm rãi nói: “Cảm ơn.”
Kỳ Dực không nhìn anh: “Ăn cơm.”
Tề Linh Tây: “Được.” Nói vậy nhưng thần thái anh vẫn rất lười biếng. Tề Linh Tây dựa vào gối đầu mềm mại, cánh tay nhấc lên càng thêm trắng nõn, dường như mỗi ngón tay đều nhỏ bé và láng lẩy hơn cả đôi đũa sắt kia.
Kỳ Dực hít nhẹ một hơi rồi cầm đũa lên: “Sức khỏe như vậy mà còn muốn cử hành Lễ thành niên với ta à?” Tối qua không tính, chỉ là một đêm vui sướng thôi.
Tề Linh Tây cũng có phần ghét bỏ bản thân, anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Có cách nào khiến tôi…” Suýt nữa anh đã nói ra chấp niệm “cao lên” của mình, nhưng anh tạm dừng một thoáng rồi sửa miệng. “Khỏe mạnh hơn không?”
Kỳ Dực liếc nhìn anh.
Tề Linh Tây nhìn lại hắn rồi thản nhiên nói: “Mạng tôi cũng cho em rồi, nhưng ít nhất cũng phải cho sao có ích chứ.” Chỉ mỗi một Lễ thành niên mà đã không chịu nổi, chết một cách vô ích như vậy chẳng phải lãng phí lắm sao.
Kỳ Dực đút cháo ngọt chín mềm thơm ngon vào miệng anh: “Được rồi.”
Tề Linh Tây nuốt cháo rồi lại nói: “Cơ thể này…”
Kỳ Dực cắt ngang lời anh: “Ta nhớ Nhân tộc có một quy định.”
Tề Linh Tây: “Hửm?”
Kỳ Dực đút cho anh một miếng nữa: “Ăn không nói ngủ không nói.”
Tề Linh Tây: “……” Cái đó là quy định cũ rích từ đời tám hoánh nào rồi, hơn nữa tối qua “ngủ” thì không cho im lặng, sao hôm nay “ăn” lại không thể nói.
Ăn xong bữa sáng, Tề Linh Tây buồn ngủ díu cả mắt.
Anh không thể so với Huyết tộc một đêm không ngủ mà vẫn tinh thần sáng láng đi học đi làm nào đó. Hiện giờ đầu anh đặc quánh, chỉ có thể nằm xuống ngủ bù.
Trước khi ngủ, Tề Linh Tây đánh thức Tiểu Nhất.
【Độ hảo cảm.】
【……】
【Nói.】
Tiểu Nhất run giọng:【Tin tốt là không trừ, tin xấu là không tăng ạ.】
Nói một cách đơn giản là giậm chân tại chỗ.
Tề Linh Tây: “……”
Dù nằm trong dự liệu cũng ít nhiều có chút thất vọng.
Thôi, chịch trước yêu sau, giờ mới là bắt đầu, không vội.
Tề Linh Tây ngủ cả ngày không biết vì anh mà suýt nữa Kỳ Dực đã trở mặt với Nghị viện Huyết tộc. Tuy hắn luôn miệng nói Nhân tộc thấp hèn, lời nói toàn vẻ khinh thường và coi rẻ chủng tộc này, nhưng vào khoảnh khắc khi Tề Linh Tây nói anh giao mạng cho hắn, vị đại thiếu gia này đã nhìn thẳng vào nội tâm mình.
Thích mà Tề Linh Tây nói, không ai biết thật giả. Nhưng từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh, trong lòng Kỳ Dực chỉ lấp đầy hình bóng của một mình anh —— thích mà không thể nói ra, dẫu rằng tình cảm này sẽ lật đổ tín ngưỡng cả đời của hắn.
Nghe Kỳ Dực nói hắn muốn để một Nhân tộc trở thành Lễ giả, các nguyên lão Huyết tộc lập tức nổ tung tại chỗ, suýt chút nữa họ còn định loạn đao chém chết Nhân tộc đáng chết đó.
“Việc này chẳng có ý nghĩa gì đâu thiếu gia. Tuổi thọ của Nhân tộc ngắn ngủi, dù cậu quý trọng cậu ta tới đâu thì mấy chục năm sau cũng hóa hư không thôi.”
“Huống chi với tố chất cơ thể của cậu ta thì căn bản là không thể chịu được Lễ thành niên dài dằng dặc.”
“Dù Lễ giả không trở thành bạn đời của cậu thì cũng sẽ là một trong những người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu, không thể như vậy được.”
Kỳ Dực đã nghĩ đến tất cả những chuyện này. Nực cười nhất là từ ngày đầu tiên nhìn thấy Tề Linh Tây, hắn đã không thể dằn lòng mà nghiêm túc suy nghĩ về chúng.
Huyết tộc trẻ tuổi cụp mi che giấu cảm xúc trong mắt rồi dùng một giọng bình thản nói ra lời tuyên bố sâu lắng nhất của Huyết tộc: “Ta sẽ cùng em ấy hưởng chung sinh mạng.”
- End chapter 22-