*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỳ Dực không phải thằng ngốc, làm gì có chuyện hắn không hiểu ý Tề Linh Tây.
Hai từ “thấp hèn” luôn dính chặt không rời miệng, nhưng dù là thần thái hay giọng điệu đều chẳng có chút tự giác bản thân là Nhân tộc nào. Dưới vẻ ngoài nhún nhường này là sự kiêu căng kẻ cả vượt xa Huyết tộc!
Đúng vậy. Kiêu căng.
Một Nhân tộc, vậy mà lại dám coi thường hắn.
Kỳ Dực đã bị chọc giận hoàn toàn, từng vòng đỏ tươi bao quanh con ngươi đen sẫm, mặt hắn lạnh như băng, đến cả mái tóc đen ngắn cũng ngấm khí lạnh, trông hắn như vừa bước ra khỏi vực sâu vạn trượng.
Tiểu Nhất run giọng gọi: “Chủ nhân chủ nhân, nguy hiểm nguy hiểm!”
Nó vẫn chưa lên cấp, không có năng lực kháng cự vết thương trí mạng cho chủ nhân. Nếu lần này xảy ra chuyện thật, vậy chủ nhân sẽ… sẽ… “Hu” một tiếng, Tiểu Nhất sắp gào ầm lên khóc rồi!
Nào cần Tiểu Nhất nhắc nhở, Tề Linh Tây đã nhạy bén phát hiện sát khí nồng đậm tỏa ra từ thiếu niên tóc đen.
Không hổ là thế giới coi con người như loài kiến, một thằng nhóc choai choai mà cũng có toàn quyền sinh sát với anh.
Không vui gì hết.
Tề Linh Tây sợ rồi sao?
Nực cười.
Cả đời này anh chỉ từng nhượng bộ để bảo vệ Tề Dịch, những kẻ khác…
Cút.
Tề Linh Tây cụp mắt, con ngươi bình tĩnh trong suốt chẳng chút gợn sóng: “Sao nào, muốn giết người diệt khẩu à?”
Kỳ Dực đã bóp chặt cái cổ thon gầy của anh.
Đến lông mày Tề Linh Tây cũng chẳng buồn nhướng lên. Vì cổ họng bị thít chặt nên âm thanh lộ vẻ yếu ớt nhưng lời nói của anh vẫn điềm tĩnh không sợ hãi như cũ: “Học viện Quang Huy thông báo tuyển dụng ba trăm năm mới mời được một giáo viên Lịch sử văn minh Nhân tộc, cứ vậy mà giết luôn à?”
Kỳ Dực chỉ muốn làm gương mặt không chút sơ hở của anh lộ ra vẻ thấp hèn phải có: “Cậu cho rằng ta để ý quy định của Học viện chắc?”
Tề Linh Tây: “Không để ý sao?”
Bàn tay đang khóa chặt cổ anh bỗng dồn sức, trên làn da trắng nõn như ngọc hằn một dấu tay đỏ thẫm.
Cuối cùng Nhân tộc này cũng vì đau mà nhíu mày.
Nhưng vẻ mặt này chỉ thoáng qua, chẳng bao lâu sau anh đã quay về vẻ bình tĩnh lạnh nhạt mà kiêu ngạo tận xương: “Không để ý quy định, vậy cậu để ý cái gì?”
Lực tay Kỳ Dực bỗng lỏng ra.
Tề Linh Tây khẽ nhếch mép cười mỉm, trong con ngươi xám nhạt vẫn là vẻ lạnh lùng nhưng nụ cười vô lễ này lại có nhiệt độ làm tan chảy tuyết ngày đông, nóng đến mức tim gan người nhìn đau nhức.
Anh ngửa đầu tới gần Kỳ Dực, hơi thở sạch sẽ pha lẫn khí nóng bên môi nhuộm đỏ vành tai Kỳ Dực: “Cho nên, vẫn là để ý tôi sao?”
Kỳ Dực: “!”
Tề Linh Tây thừa cơ thoát khỏi tay hắn rồi lùi ra chừng ba bước, đây không phải khoảng cách an toàn, nhưng vẫn có thể giảm bớt cảm giác bị áp bức —— anh ghét cảm giác này.
“Cậu có thể giết tôi.” Tề Linh Tây hiểu rất rõ đại thiếu gia trước mắt đang sợ hãi điều gì. “Nhưng cậu sẽ mãi mãi ghi nhớ tôi.” Anh nhấn mạnh lời nhắc nhở. “Kẻ có dòng máu cao quý như cậu sẽ vĩnh viễn nhớ rằng cảm xúc của bản thân từng bị một Nhân tộc thấp hèn làm cho dao động, sau đó thẹn quá hóa giận…”
Kỳ Dực hít nhẹ một hơi: “Ngậm mồm!”
Hiếm khi Tề Linh Tây mềm giọng: “Thiếu gia, kẻ còn sống mới bị chán ghét, chết rồi sẽ thương nhớ mãi không quên.”
Ngay khi vừa dứt lời, Tề Linh Tây dùng sức toàn thân đẩy ngã một giá sách cao chừng hai – ba mét. Vô số tài liệu rơi tung tóe, một loạt sách bìa cứng dày cộp như từ điển cùng nện ầm ầm xuống sàn. Trong thư viện yên tĩnh, đây chẳng khác nào động đất.
Trong màn bụi mù bắn tung lên khi giá sách đổ xuống, Tề Linh Tây nhìn Kỳ Dực, khóe miệng vẫn duy trì độ cong vừa đủ.
—— Cậu không sợ quy định, nhưng cậu cần mặt mũi.
—— Cậu sẽ không giết tôi.
Đương nhiên, âm thanh lớn như vậy đã làm các quản lý thư viện để ý. Rất nhanh đã có tiếng bước chân truyền tới, mà thiếu niên mắt đen đã biến mất trước khi người đầu tiên chạy đến.
Hắn không thể bại lộ trước mặt kẻ khác, không thể để họ biết mình đang nhập nhằng không rõ với một Nhân tộc.
Đối với Huyết tộc cao quý, đây là chuyện còn nhục nhã hơn cả chết.
Tuy đã đẩy ngã một giá sách lớn như vậy, nhưng chuyện này cũng không gây ra phiền phức gì cho giáo sư Lịch sử văn minh Nhân tộc “thấp hèn”.
Tề Linh Tây đã tới đây được một tháng, ngoại trừ đắc tội vị đại thiếu gia hỉ nộ vô thường kia thì anh vô cùng hòa hợp với những người khác.
Sau khi nhìn thấy anh, các quản lý vừa tất tả chạy tới đều sững sờ, nhưng rồi họ rất nhiệt tình tiến lên hỏi thăm: “Giáo sư Tây Tây, anh có bị thương không?”
Trong mắt Tề Linh Tây mang theo vẻ áy náy, anh cười ôn hòa: “Tôi không sao, nhưng chỗ này…”
Các quản lý: “Không sao không sao, một phép dọn dẹp là xong ngay.”
Tề Linh Tây: “Vất vả rồi.”
Không thể tiếp tục ở lại thư viện nữa, Tề Linh Tây cầm sổ ghi chép về ký túc xá, nhưng vừa mở cửa anh đã phát hiện ra điều bất thường.
Không thấy bộ đồng phục treo trên giá đâu.
Thằng nhãi thối tha.
Nhưng cầm đi cũng tốt, anh thực lòng không muốn có bất cứ liên quan gì đến hắn nữa.
Cuối cùng cũng đến ngày luân chuyển, Tề Linh Tây tạm thời kết thúc việc giảng dạy cho học sinh Thể tộc, chuẩn bị sang Huyết Viện cao thâm khó dò nhất.
Đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng được thấy Lư Sơn chân diện mục[1] của Kỳ Dực, trong lòng Tề Linh Tây có chút chờ mong. Kỳ Dực cũng được, Tề Dịch cũng tốt, cả hai đều là (người) anh hiểu rõ nhất, mà anh lại thích những thứ mình hiểu rõ.
Chú Thích [1]
Ừm… Tề Dịch không phải “thứ”?
Hay đúng là “thứ”?
Không quan trọng.
Tề Dịch chỉ là Tề Dịch thôi.
Sáng sớm, trong lúc Tề Linh Tây đang nghiêm túc sửa sang quần áo, Tiểu Nhất kích động nói: “Không biết Chủ thần tiên sinh có đẹp trai không nhỉ!”
Tề Linh Tây ung dung từ tốn thắt cà-vạt: “Không quan trọng.”
Tiểu Nhất tò mò: “Béo cũng không quan trọng? Lùn cũng không quan trọng? Xấu…”
Tâm trạng Tề Linh Tây rất tốt: “Đều là vật ngoài thân thôi, bên trong mới là quan trọng nhất.”
Tiểu Nhất “ò” một tiếng rồi cảm động nói: “Chủ nhân, người thật tốt!”
Chủ thần tiên sinh hạnh phúc quá đi, có một người yêu không rời không bỏ như thế này, ừm… người yêu tương lai mới đúng.
Học viện Quang Huy chiếm một diện tích rất lớn. Các khu vực của Tam Thánh tộc đều riêng rẽ, phong cách kiến trúc cũng hoàn toàn khác nhau.
Thể Viện mang tới cảm giác rộng lớn khoáng đạt, phong cách kiểu cột La Mã[2] cao chót vót, chất liệu làm từ đá cẩm thạch trắng lấp lánh ánh sáng. Tòa nhà giảng dạy khá giống Đấu trường La Mã[3] khép kín, nó là một kiến trúc hình trụ đứng ở trung tâm Viện, phần nóc mở ra như có thể chứa đựng cả vầng thái dương nơi chân trời. Trái ngược với tòa nhà giảng dạy, các phòng ngủ tự do phân tán khắp nơi trong Viện, lộn xộn tùy ý đến mức bỗng dưng đào được hai Thể tộc ở trên cây là chuyện hoàn toàn bình thường.
Chú Thích [2+3]
Trái ngược với sự thoải mái của Thể Viện, Huyết tộc bên này vừa nề nếp vừa nghiêm mật, vừa bước vào khu vực của Huyết Viện đã thấy sự trang nghiêm ập tới.
Ở trung tâm Viện là một bức tượng hoa hồng. Khối ngọc ruby cao chừng bảy – tám mét được điêu khắc thành màn mưa hoa hồng trút xuống như thác đổ, thân cành đầy gai nhọn, cánh hoa đỏ tươi sắc máu nở rộ dưới mây đen dày đặc tượng trưng cho lòng bất khuất và sự kiêu ngạo.
Kiến trúc của Huyết Viện rất giống phong cách Gothic[4] ngoài thế giới hiện thực, kiến trúc đồ sộ cao vút ẩn trong mây, vừa sắc sảo phức tạp vừa hoa lệ lạnh lẽo.
Chú Thích [4]
Học sinh Huyết tộc đều thống nhất mặc đồng phục và áo choàng đen. Phần lớn họ có dáng người cao gầy, làn da trắng lạnh, ngũ quan tinh xảo cộng thêm thái độ chẳng để ai vào mắt, đúng là đã khắc sự kiêu căng vào nơi sâu nhất trong cốt tủy.
Sự xuất hiện của Tề Linh Tây ở cổng chính của Huyết Viện lạnh băng rất nhanh đã khiến học sinh Huyết tộc chú ý.
Đối mặt với Nhân tộc, họ tuyệt đối không phải đám Thể tộc mất não kia, họ coi thường chủng tộc hạ đẳng này, họ sẽ không bao giờ chấp nhận một giáo viên thấp kém như vậy.
Sắp xếp thống nhất cho cả Học Viện?
Ha ha.
Một ngày, nhiều nhất là một ngày, Nhân tộc ngu ngốc này sẽ chủ động nghỉ việc.
Tề Linh Tây không để ý đến những cái nhìn chòng chọc tràn ngập ác ý của học sinh Huyết tộc. Anh vẫn duy trì sự bình tĩnh thản nhiên tuyệt đối, cứ như thể anh không phải con mồi vừa vào nhầm pháo đài cổ âm u mà là một thợ săn chân chính.
Ở một mức độ nào đó thì giải thích như vậy cũng không sai.
Tề Linh Tây đang chuẩn bị bước vào Huyết Viện bỗng nghe thấy có người gọi mình: “Giáo sư Tây Tây.”
Tề Linh Tây dừng bước rồi quay đầu nhìn người đằng sau: “Ừ?”
Đó là một học sinh Thể Viện vạm vỡ cao hơn anh đúng một cái đầu, vóc người cũng to gấp đôi anh.
Lúc này chàng vạm vỡ đang vì ánh mắt chăm chú của Tề Linh Tây mà đỏ hồng hai má. Cậu ta cúi đầu, căng thẳng đến mức nắm chặt hai tay rồi lấy hết can đảm nói: “Em, em… em thích thầy!”
Toàn trường im phăng phắc.
Thực sự còn im ắng hơn cả phần mộ, học sinh Huyết tộc ưu nhã khéo léo cũng suýt nữa ngã vỡ mắt kính gọng vàng.
Thứ quỷ tha ma bắt gì thế!
Đường đường là Tam Thánh tộc mà lại tỏ tình với một Nhân tộc thấp kém? Đám tứ chi phát triển ở Thể Viện điên cả rồi sao!
Việc khiến người ta kinh ngạc hơn nữa là Nhân tộc được tỏ tình không những không quỳ rạp xuống tạ ơn mà còn bình tĩnh nói ra một câu: “Không thích hợp đâu.”
Các đại thiếu gia đại tiểu thư Huyết tộc: “?????”
Tề Linh Tây là một người trưởng thành mực thước, anh nói rành rọt có lý có tình: “Thầy là thầy giáo của em, em là học sinh của thầy, thầy trò yêu nhau là điều không thể. Thân là người lớn, thầy có trách nhiệm dẫn em theo đường ngay.”
Toàn trường: “……………………………”
Trước mặt Huyết tộc nổi danh thế giới bởi thói kiêu ngạo hống hách, Tề Linh Tây đã giảng cho họ một bài học hoàn mỹ về cái gì mới là thật! sự! kiêu! ngạo!
Điều khiến học sinh Huyết tộc càng thêm kinh ngạc là học sinh Thể Viện kia không hề làm khó anh. Cậu ta cứ vậy ôm mối thất vọng rời đi, trước khi đi còn dặn anh: “Giáo sư Tây Tây, nếu thầy gặp khó khăn ở Huyết Viện thì nhất định phải nói cho chúng em biết nhé.”
Tề Linh Tây cười ôn hòa: “Yên tâm, học sinh Huyết Viện nhã nhặn lịch sự sẽ không làm khó thầy đâu.”
Học sinh Huyết Viện, học sinh Thể Viện cộng thêm học sinh Linh Viện tình cờ bay ngang: “……………………”
Tam quan đổ nát, trong thời gian ngắn không ai có thể đối mặt với bốn từ “nhã nhặn lịch sự” này!
Một tiếng cười lạnh đột ngột đánh thức tất cả.
Tề Linh Tây hơi sững sờ.
Đứng cách đó không xa chính là thiếu niên đã nói đến già đến chết cũng đừng dính dáng đến nhau. Hắn không chỉ có một mình mà được một đám người vây quanh. Huyết tộc kiêu ngạo lại cam lòng đi sau một kẻ khác, điều này không bình thường cho lắm, trái tim Tề Linh Tây chợt giật thót.
Phát hiện cái nhìn chăm chú của anh, thiếu niên tóc đen cụp mắt không nhìn anh thêm nữa.
Dù đang ở giữa một đám Huyết tộc có dung mạo xuất chúng thì hắn vẫn chói mắt nhất. Áo choàng đen nghiêm trang ôm lấy dáng người cao thẳng, cổ tay có một đóa hồng lam lấp lánh ánh sáng nhạt màu, bàn tay khớp xương rõ ràng buông thõng bên người, màu da lạnh như băng tuyết bị ánh trăng bao phủ, nhưng khí lạnh dày đặc cũng khó giấu vẻ ưu nhã tự phụ.
Sự xuất hiện của hắn khiến các học sinh khác đều cúi đầu đứng nghiêm, mãi đến khi hắn đi vào khu giảng dạy, những người xung quanh mới hoạt động bình thường trở lại.
Để ý thấy điều này, Tề Linh Tây khó mà không nghĩ nhiều.
Anh là một người cực kì lý trí, nhưng đối diện với đáp án sắp đến, tâm trạng anh vẫn không khỏi phức tạp.
Chắc là không đến nỗi…
Không đến nỗi…
Đột nhiên, một câu nói đã bị bỏ qua bất ngờ xuất hiện trong đầu anh. Lúc hai bên vừa gặp nhau, nhóc mập đã nói một câu không rõ ràng: “Đâu, đâu ra thứ tiện dân dám tự mình trèo lên giường Dực thiếu gia thế này…”
Lúc đó Tề Linh Tây đang bị thuốc làm lú lẫn, cộng thêm việc nhóc mập nói hơi khó nghe nên rất dễ bỏ qua âm “yi” dính liền một chùm trong câu nói.
Tiểu Nhất phát hoảng trước cả anh: “Chủ nhân… chắc không đâu nhỉ… chắc cậu ta không phải… Kỳ Dực đâu nhỉ!”
Bỏ mịa rồi!
Nếu đó là Kỳ Dực, vậy chủ nhân đã, làm, những, gì, thế!
Lúc này Tề Linh Tây đã đứng trên bục giảng, anh đảo mắt tìm kiếm rồi khóa chặt thiếu niên tóc đen dù đang ngồi sau bàn học vuông cuối lớp vẫn mang tư thái kẻ cả như cũ.
“Kỳ Dực.” Anh trực tiếp gọi tên hắn.
Kỳ Dực nhướng mày, học sinh cả lớp cùng hít ngược một hơi: trời ạ, Nhân tộc này không cần mạng nữa à, dám gọi thẳng tên húy của vị đại nhân ấy???
Tề Linh Tây: “……”
Giáo sư Tây Tây vốn đã đau đầu như búa bổ lại quăng thêm một quả bom khổng lồ nữa: “Em, hết giờ ở lại.”
- End chapter 15-