Kỳ Dực sững sờ. Sau đó, sắc đỏ tươi trong đôi mắt đen lộng lẫy tựa sao trời rực lên: “Láo xược!”
Sao lại có Mị Tinh ngông cuồng cỡ này!
Cậu ta không biết hắn là ai sao?
Cậu ta không biết thân phận thấp hèn của mình sao? Dám gọi hắn là trẻ con.
Tuổi thọ của Huyết tộc gấp Mị Tinh trăm lần có dư, nhìn dáng vẻ này của cậu tối đa chỉ mười tám – mười chín tuổi, độ tuổi này ở Huyết tộc còn đang bi bô học nói, sao cậu dám… sao lại dám…
Hắn phải trừng trị tên Mị Tinh coi trời bằng vung này!
Suy nghĩ này chỉ tồn tại trong một chớp mắt ngắn ngủi. Sau khi Kỳ Dực nhìn vào đôi mắt quá mức lạnh lẽo và trong sạch của “Mị Tinh”, cảm giác mát lạnh bỗng trượt xuống tận đáy lòng hắn. Đừng nói là trừng trị, giờ hắn chỉ muốn, chỉ muốn… bắt kẻ thuộc chủng tộc thấp hèn này mặc quần áo vào.
“Xin lỗi.” Tề Linh Tây không phải người không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, anh còn rất giỏi nắm bắt các loại cảm xúc của người khác.
Ví dụ như thiếu niên trước mặt, rành là hắn đang cảm thấy bị xúc phạm.
Cũng đúng, nếu anh là người vừa quay về phòng ngủ đã thấy một người đàn ông xa lạ nằm trên giường với tư thế đó thì sợ là anh sẽ đốt trụi cả căn phòng, còn dùng thêm một chai nước rửa mắt rửa sạch mắt mình.
Tề Linh Tây vô cùng hiểu lý lẽ, anh mềm giọng lặp lại một lần: “Dù thế nào thì tôi cũng đã xúc phạm tới cậu, vậy nên tôi xin lỗi cậu.”
Kỳ Dực: “……”
Tuy thiếu niên vẫn không nhìn anh nhưng hiển nhiên đã nguôi giận rồi, Tề Linh Tây nói tiếp: “Vậy tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa.” Nói đoạn, anh nhấc chân đi thẳng ra cửa.
Kỳ Dực im lặng nửa giây rồi mới lên tiếng: “Đợi đã.” Âm điệu của hắn lạnh cứng kiêu căng, thần thái cũng rất kẻ cả.
Nhưng Tề Linh Tây sẽ không so đo với trẻ con, phép lịch sự là thứ bố mẹ hắn phải dạy, chẳng liên quan gì đến anh: “Sao?”
Kỳ Dực nhìn anh chòng chọc.
Tề Linh Tây thoải mái đối mắt với hắn.
Cuối cùng Kỳ Dực cũng không chịu nổi nữa: “Mặc, quần, áo!”
Đến cả tự giác mặc quần áo mà tên Mị Tinh không biết xấu hổ này cũng không có à? Còn nói là do ngoài ý muốn nên mới xuất hiện ở đây. Với tính cách hoang đàng thế này, cậu ta còn cần bị người khác hãm hại hay sao, hẳn là… cam tâm tình nguyện chứ gì.
Tề Linh Tây: “À.”
Kỳ Dực mím chặt đôi môi mỏng: “Mặc.”
Tề Linh Tây không thể không nhắc nhở hắn: “Quần áo đâu?”
Kỳ Dực: “……”
Tề Linh Tây là người từng dẫn đội, đặc biệt là những sinh viên vừa tốt nghiệp Đại học, phần lớn bọn họ đều đủ học thức nhưng thiếu thường thức. Kể ra thì anh cũng không ít lần tay cầm tay dạy người khác, vậy nên anh có đủ kiên nhẫn: “Tôi cũng muốn mặc quần áo, nhưng vấn đề là tôi không có đồ, có thể cho tôi mượn một bộ không?”
Có thể nói ánh mắt Kỳ Dực nhìn anh toàn là vẻ không thể tin nổi —— vậy mà cậu ta lại đòi quần áo của mình.
Tề Linh Tây hiểu rồi: “Nếu không tiện thì tôi có thể đi ra ngoài như thế này…”
Kỳ Dực hít nhẹ một hơi: “Nghĩ cũng đừng hòng!”
Thả cậu ta ra ngoài như vậy sẽ gây nên một trận sóng to gió lớn cho toàn bộ Huyết Viện. Đúng là Huyết tộc coi thường những chủng tộc mạt hạng này, nhưng có không ít kẻ vẫn lén lút nuôi chơi. Mị Tinh này trông bắt mắt đến vậy, ngoại trừ hắn ra còn ai có thể… khống chế được.
Cuộc sát hạch cuối năm của Tam Đại viện đang tới gần, hắn sẽ không để một tên nhãi Mị Tinh không biết kiềm chế phá hỏng khí thế đoạt vị trí đầu của Huyết Viện.
Ừm.
Chắc chắn là hắn không thương tiếc tên Mị Tinh ngu xuẩn hoang đàng này, hắn chỉ đang suy nghĩ vì đại cục nên mới bố thí cho cậu một thứ đồ cũ.
Kỳ Dực đưa tay lên vai, giật áo choàng đen đang khoác xuống.
Hình ảnh này khiến hai mắt Tề Linh Tây không khỏi sáng ngời.
Thiếu niên trước mắt thật sự anh tuấn nam tính, có điều chiếc áo choàng đen sẫm kia ít nhiều đã đè nén vẻ sắc bén của hắn, khiến hắn trông có vẻ trưởng thành thận trọng.
Sau khi áo choàng bị kéo xuống, dáng người thẳng tắp của thiếu niên lập tức lộ rõ. Áo trong màu lam sẫm và quần dài bó càng thêm tôn dáng, ủng da bao bọc bắp chân, thắt lưng quanh eo, nếp gấp phức tạp trước ngực bao quanh phù hiệu hoa hồng lạnh băng. Những thứ này như làm nền khiến thần thái của thiếu niên càng thêm lạnh lùng, dường như vẻ tự cao tự đại ấy đã được khắc vào linh hồn hắn.
Áo choàng rơi lên người Tề Linh Tây.
Nó nặng hơn anh nghĩ. Lớp vải thô dán sát vào da thịt mềm mịn gây nên cảm giác tê dại nhè nhẹ, cộng thêm ảnh hưởng của thuốc nên dù là Tề Linh Tây thì lúc này cũng không nhịn được mà khẽ hừ một tiếng.
Kỳ Dực: “……”
May mà Tề Linh Tây phản ứng rất nhanh, anh kéo áo choàng bọc kín cơ thể rồi hơi khàn giọng nói: “Cảm ơn.”
Kỳ Dực lạnh nhạt nhìn anh, nhưng ngón tay đang buông thõng bên chân lại run nhẹ một cái.
Tề Linh Tây đã có quần áo che thân lại nhấc chân đi ra cửa…
Kỳ Dực: “Đợi đã.”
Tề Linh Tây dừng bước, anh nắm chặt vạt áo choàng lỏng lẻo đồng thời ngẩng đầu nhìn hắn: “Ừm?”
Tuy vẫn là học sinh nhưng Kỳ Dực cao hơn anh thấy rõ, hơn nữa còn là chiều cao có thể quan sát anh từ trên cao. Mị Tinh mặc áo choàng của hắn chẳng khác gì trẻ con mặc đồ người lớn, ngoại trừ gương mặt nhỏ quá mức tinh xảo đẹp đẽ thì chỉ có cổ tay trắng tuyết gầy nhỏ chưa đầy một nắm với những ngón tay non mịn nổi rõ khớp xương vẫn lộ ra ngoài…
Một luồng nóng bỏng dâng trào trong cơ thể hắn, Kỳ Dực cứng rắn ép tiếng ho khan trong họng xuống rồi nói: “Không được.”
Tề Linh Tây: “?”
Kỳ Dực: “Cậu không được mặc như thế này ra ngoài.”
Tề Linh Tây ngờ vực hỏi: “Mặc như thế này có vấn đề gì à?” Hay là cái áo choàng này rất quan trọng với hắn nên hắn không nỡ đưa cho anh?
Tề Linh Tây muốn nhấn mạnh là mình chỉ mượn thôi, sau này anh chắc chắn sẽ trả lại, nhưng chưa kịp lên tiếng anh đã nghe thấy thiếu niên mở miệng nói đầy khó hiểu: “Cậu chỉ mặc một cái áo choàng, vừa bước đi là chân đã… tóm lại là không ra thể thống gì cả!”
Cậu ta mặc thế này còn quyến rũ hơn không mặc, trong ký túc xá nam của Huyết Viện toàn là Huyết tộc trẻ tuổi tràn đầy tinh lực, nào có thể chịu đựng nổi.
Tề Linh Tây hiểu rồi, hóa ra là hắn chê anh không lịch sự: “Cho nên…”
Chỉ thấy Kỳ Dực chạm vào không khí, một bộ đồng phục Huyết Viện xuất hiện từ thinh không. Thấy vậy, Tề Linh Tây không khỏi có chút sửng sốt —— nơi này không đơn giản, hình như là một thế giới pháp thuật?
Từ đầu đến cuối Kỳ Dực đều không đối mắt với Tề Linh Tây nên đương nhiên không nhìn thấy sự khác thường trong mắt anh. Hắn đang tự tìm cớ cho mình: theo lý mà nói thì đồng phục là thứ không nên đưa cho chủng tộc thấp hèn này bởi nó sẽ làm nhục sự cao quý của Huyết tộc, nhưng việc có nặng nhẹ nhanh chậm, để giảm thiểu những phiền phức không cần thiết thì thỉnh thoảng phá lệ cũng không tổn hại gì.
Tóm lại là hắn sẽ không mặc bộ đồng phục này nữa, sau này cho người tiêu hủy nó là được.
“Mặc vào.”
“Ừm.”
Tề Linh Tây tỉnh bơ kéo tuột áo choàng đang quấn quanh người mình, vành tai Kỳ Dực không thể không đỏ bừng lên —— Mị Tinh chết tiệt!
Qua một lúc lâu, Kỳ Dực quay đầu để xem Mị Tinh chân tay vụng về kia đã cút đi chưa, sau đó…
Vạt áo sơ-mi dài lút mông, cổ áo trễ xuống xương quai xanh, cơ thể gầy yếu mỏng manh không thể kham nổi bộ đồng phục to đùng này. Mái tóc vốn mềm mại rủ đến vai giờ đang rối lên, còn hàng lông mày hơi xếch và môi dưới bị cắn chặt, tất cả đều đang lẳng lặng dụ dỗ người khác.
Kỳ Dực: “!”
Tề Linh Tây rất ảo não: “Xin lỗi, bộ đồ này hơi khó mặc.”
Móng tay Kỳ Dực cắm vào lòng bàn tay: “Qua đây.”
Đúng là Tề Linh Tây cần giúp đỡ, anh vừa đi chân trần tới gần hắn vừa nói: “Quần hơi… ư!”
Kỳ Dực bất ngờ nắm lấy eo Tề Linh Tây, răng nanh cắn vào một bên cổ anh. Lúc hắn sắp sửa chọc thủng làn da mềm mại này và thưởng thức ngọt lành… Tề Linh Tây bỗng bóp chặt cổ hắn, đầu gối thúc mạnh về phía bộ phận mấu chốt —— dù sao kẻ này cũng không phải Tề Dịch, anh sẽ không nương tay với hắn. Thúc vào bụng làm gì, cứ thúc thẳng vào thằng em bản mạng mới đem lại hiệu quả cao nhất.
Suy cho cùng Kỳ Dực trời sinh thuần Huyết tộc hiếu chiến và ưa máu, sao có thể bị đòn tấn công như mèo cào này uy hiếp. Hắn tóm gọn đùi Tề Linh Tây, muốn trừng trị Mị Tinh thấp hèn dĩ hạ phạm thượng* này, nhưng lại bởi xúc cảm trơn mềm trong tay mà mất sức.
Chú Thích *
“Hửm…” Trong một thoáng khi Kỳ Dực sơ sẩy, Tề Linh Tây đã trượt khỏi gông cùm của hắn rồi dùng ánh mắt đầy đề phòng nhìn hắn.
Sơ-mi của Mị Tinh càng thêm lộn xộn, dáng vẻ càng thêm quyến rũ, nhưng vì ánh mắt lạnh nhạt của anh mà Kỳ Dực bình tĩnh lại ngay.
Hắn đang làm gì thế.
Thế mà hắn lại thèm muốn một Mị Tinh?
Chuyện này…
Hoang đường!
Kỳ Dực không thể miêu tả cảm giác nóng nảy đang trào lên trong lòng, giọng hắn nghiêm khắc hơn bất cứ lúc nào, còn mang đầy áp lực có tính chủng tộc: “Ra ngoài.”
Giọng nói không tính là to này làm Tề Linh Tây chấn động đến độ máu chảy cuồn cuộn, tứ chi cạn kiệt sức lực như máu bị rút cạn, chỉ muốn quỳ rạp dưới đất.
“Đừng để tôi nhìn thấy cậu lần nữa.”
“……”
Không đợi Tề Linh Tây rời khỏi, một luồng gió xoáy tròn màu khói đã tụ lại trên đầu ngón tay Kỳ Dực, tiếp đó xảy ra một chuyện khó ai có thể tưởng tượng nổi. Chỉ trong nháy mắt, Tề Linh Tây đã đi từ phòng ngủ hoa lệ phức tạp kiểu châu Âu cổ điển tới một căn phòng gỗ nhỏ sơ sài đổ nát.
Tề Linh Tây: “……”
Dù đã từng chơi game, cũng từng xem một chút phim ảnh sách báo, Tề Linh Tây vẫn sững sờ hồi lâu mới lẩm bẩm: “Dịch chuyển tức thời?”
Đúng lúc này, một giọng thiếu niên trong trẻo đã lâu không thấy bỗng vang lên. Tiểu Nhất đã cập nhật xong bèn online: “Chào buổi chiều, chủ nhân. Tiểu Nhất 2.0 tuyệt đối trung thành phục vụ Người.”
Tề Linh Tây lại sửng sốt thêm lần nữa: “Mi đang ở đâu?” Giọng nói này không truyền qua tai vào não mà vang lên ngay trong đầu anh.
Tiểu Nhất vui vẻ nói: “Tiểu Nhất vĩnh viễn ở bên cạnh Người.”
Tề Linh Tây trực tiếp hạ lệnh: “Tổng kết và báo cáo tình hình đi.”
Giọng thiếu niên của Tiểu Nhất bớt đi chút cảm xúc, chỉ còn âm thanh điện tử cứng nhắc:
“Tên vật phẩm: Tiểu Nhất 2.0, ô bảo vệ tình yêu thiết kế riêng cho Phụ thần;
Tường thuật công dụng: làm bạn với chủ nhân, chăm sóc chủ nhân, thay chủ nhân chịu vết thương trí mạng những lúc mấu chốt;
Cấp độ hiện tại: 2;
Có thể chịu vết thương trí mạng: 0 lần (mỗi 10 cấp tăng 1 lần);
Kỹ năng hiện tại: Không (sau khi tăng cấp sẽ mở khóa ngẫu nhiên);
Nhiệm vụ trước mắt: đang thu thập thông tin từ mảnh vỡ…”
Một mớ thông tin lùng nhùng khiến Tề Linh Tây nghe mà nhíu cả mày.
Rốt cuộc Tề Dịch đã làm gì Tiểu Nhất, sao trợ lý AI toàn năng của anh lại biến thành AI thiểu năng rồi?
Chịu vết thương trí mạng?
Cấp độ? Kỹ năng?
Vì sao không phải Tiểu Nhất trưởng thành mà lại là một bán thành phẩm?
Nhưng nghĩ đến trạng thái hiện tại của Tề Dịch, Tề Linh Tây hiểu ngay.
Đúng vậy, không phải Tề Dịch không muốn cho anh một Tiểu Nhất hoàn thiện mà là hắn không làm được. E là hắn đã dốc hết sức lực mới có thể thêm mục chống đỡ vết thương trí mạng vào. Suy cho cùng, trước khi anh tiến vào mảnh vỡ, Tề Dịch đã liên tục nhắc lại: “Mạng của Người chỉ có một.”
Còn việc vì sao Tiểu Nhất có thể nói chuyện trong đầu anh, Tề Linh Tây cũng hiểu được. Nơi này là thế giới của Tề Dịch, hiện tại anh chỉ là một chuỗi số liệu, về mặt bản chất anh không có chút khác biệt nào với Tiểu Nhất, hơn nữa việc Tiểu Nhất có thể dung nhập vào đầu anh còn khiến anh hành động thuận tiện hơn.
Nghĩ thông những việc này, câu đầu tiên Tề Dịch hỏi Tiểu Nhất là: “Mi biết Chủ thần Nhất ở đâu không?”
Ấy vậy mà Tiểu Nhất cho anh đáp án thật: “Thông tin về mảnh vỡ vẫn đang trong quá trình thu thập. Trước mắt chỉ điều tra được một đầu mối, Chủ thần Nhất tên là Kỳ Dực.”
Tề Linh Tây sửng sốt: “Tề Dịch?”
Tiểu Nhất: “Kỳ trong kỳ lân, Dực là lập song vũ[1].”
Chú Thích [1]
Tề Linh Tây hiểu ra: “Kỳ Dực? Đồng âm à?”
Có tên là tốt rồi, tìm người sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Việc gấp rút trước mắt là làm rõ thông tin của mảnh vỡ này, sau đó nghĩ cách tiếp cận Kỳ Dực. Còn về thiếu niên kiêu căng vô lễ vừa gặp lúc nãy —— người không liên quan, không quan trọng.
- End chapter 11-