Đầu tháng bảy, một mùa hè tàn khốc nữa lại đến.
Từ lúc Chu Mục Thâm được đưa về nhà đến nay đã sắp tròn một tháng. Gần đây nhờ Lương Tiềm cùng dì Triệu kiên trì chăm sóc, cuối cùng cậu cũng mập lên được chút thịt, không còn gầy gò kinh khủng như trước nữa.
Trạng thái tinh thần cũng tốt lên không ít, không còn mê man, trên mặt đã có thêm chút tươi cười, ký ức tuy rằng vẫn hỗn loạn nhưng đã không còn sợ người như trước.
Đoán chừng nguyên nhân là do cậu đã quen thuộc với hoàn cảnh và con người ở đây, nên sinh ra cảm giác an toàn. Một tháng qua tuy đều là Lương Tiềm thời thời khắc khắc bầu bạn bên người, nhưng ba Lương mẹ Lương mỗi lúc rảnh rỗi cũng sẽ đến thăm, còn có dì Triệu, Chu Mục Thâm thấy trong mắt bọn họ đều là ý tốt, thời gian qua lâu cũng từ từ chậm rãi thu lại gai nhọn trên người.
Điều duy nhất không thay đổi là buổi tối cậu phải ôm Lương Tiềm mới ngủ được, bọn họ thân mật chung chăn chung gối một tháng, nhưng đêm nay dường như đã đến lúc kết thúc.
“Gần đây tôi thấy tình trạng của cậu không tệ lắm, buổi tối ngủ một mình không sao chứ.” Lương Tiềm vừa thu dọn chén đũa vừa nói.
Chu Mục Thâm đang ngồi trên ghế, nghe vậy thân thể cứng đờ, cho dù trong lòng đều là không muốn nhưng mở miệng vẫn chỉ có thể nói với Lương Tiềm: “Ừ, có thể……”
Nghe được lời này, người đang lau bàn khựng lại trong chốc lát, như thể không ngờ đối phương lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Chu Mục Thâm thầm nghĩ: Cậu thích con trai, Lương Tiềm không giống cậu, để tránh điều tiếng, Lương Tiềm làm vậy cũng đúng, cậu không nên ỷ mình bị bệnh mà chiếm tiện nghi của đối phương, người trước mặt này đã đối xử với cậu quá tốt rồi.
Nhưng cậu vẫn đánh giá quá cao bản thân. Không có lồng ngực rộng rãi ấm áp của Lương Tiềm, dã thú hung ác lẩn khuất trong bóng tối luôn hướng về phía cậu gào thét, há to cái miệng hung dữ như muốn nhai nuốt cậu.
Chu Mục Thâm trốn trong chăn không dám nhắm mắt, miệng liên tục gọi thầm cái tên duy nhất có thể đem lại cho cậu cảm giác an toàn vô tận: “Lương Tiềm, Lương Tiềm… …”
Có lẽ là nghe được tiếng rên rỉ bi thương của cậu, cửa phòng ngủ phát ra âm thanh, có người nhẹ nhàng bước vào phòng, Chu Mục Thâm theo bản năng điều chỉnh lại hô hấp, nhịp thở đều đều.
Người nọ không tới gần, chỉ đứng cách mép giường ba bước chân, dường như cảm giác được nhiệt độ trong phòng có hơi thấp, cầm lấy điều khiển tăng lên hai độ, nhìn nhìn chốc lát, xác định người trong phòng đã ngủ liền rời đi.
Chu Mục Thâm thấy trong lòng thật ấm áp, Lương Tiềm chỉ xuất hiện một lát liền mang lại cho cậu vô số cảm giác an toàn. Dã thú ngoài cửa sổ đã biến mất, cơn buồn ngủ cũng âm thầm kéo đến, cậu bò dậy đi vệ sinh, lúc trở về liền chỉnh lại nhiệt độ như lúc đầu rồi đá chăn xuống dưới chân.
—
Bình thường đều là Chu Mục Thâm thức dậy trước, Lương Tiềm thích ngủ nướng, cậu lúc ấy luôn luôn an tĩnh nằm trong lồng ngực hắn, chờ hắn tỉnh dậy mới cùng rời giường.
Lương Tiềm nửa đêm hôm qua ngủ không ngon. Hắn có tật xấu lạ giường, đổi giường sẽ rất khó ngủ, rạng sáng còn đi sang phòng bên cạnh một lần, thấy được người trong phòng an ổn ngủ, lúc trở về chốc lát liền ngủ mất.
Hôm sau mười giờ hắn mới tỉnh, rửa mặt xong đi ra ngoài vẫn không nghe thấy âm thanh gì ở phòng cách vách. Lẽ ra giờ này Chu Mục Thâm đã sớm thức dậy mới phải. Mở cửa bước vào phòng, một cỗ khí lạnh ập vào mặt khiến Lương Tiềm khẩn cấp nhíu mày, nhiệt độ hiển thị trên máy lạnh là hai mươi độ, rõ ràng tối hôm qua hắn đã chỉnh tăng độ ấm lên, người đang nằm trên giường còn không đắp gì, chăn sớm đã bị đá xuống chân.
Lúc ngủ chung với hắn rõ ràng thật là ngoan.
Lương Tiềm lấy điều khiển tắt máy lạnh, đưa tay sờ lên trán cậu, nóng bừng, gương mặt ửng đỏ bất thường, chắc chắn là bị sốt rồi.
Một cổ tức giận dồn về nơi lồng ngực, nhưng hắn lại không thể trút bỏ lên người bệnh nhân, chỉ có thể cố gắng kiềm nén, đánh thức Chu Mục Thâm, trầm giọng nói: “Cậu phát sốt rồi, đi bệnh viện.”
Lời nói vừa dứt liền chủ động giúp cậu thay quần áo.
Chu Mục Thâm đầu óc choáng váng, cả người vô lực, sau một lúc lâu mới hiểu được Lương Tiềm vừa nói gì, cậu muốn cự tuyệt, nhưng cổ họng sưng đau tắc nghẽn, đến há miệng thở dốc cũng không thể phát ra tiếng.
Cậu hoảng loạn túm chặt tay Lương Tiềm, âm thanh ấm ách lặp lại: “Không đi bệnh viện, không đi bệnh biện, không đi bệnh viện được không?”
Lương Tiềm thở dài. Hắn biết cậu đối với bệnh viện và thuốc có bóng ma tâm lý, nên cũng không dám cứng rắn ép đi. May mà trong nhà quanh năm luôn có sẵn thuốc, chắc chắn sẽ có miếng dán hạ nhiệt. Nếu như thật sự không được, hắn cũng chỉ có thể dỗ cậu ngủ trước sau đó gọi bác sĩ tới khám.
Nhiệt độ trong phòng vẫn còn thấp, Lương Tiềm cầm chăn bông quấn chặt lên người cậu, sau đó ôm người đến phòng dành cho khách, thu xếp ổn thoả liền lập tức xuống lầu lấy hòm thuốc.
May mắn là sốt không cao lắm, dán miếng hạ sốt và uống canh gừng hẳn là có thể hạ nhiệt.
Lương Tiềm lại xuống lầu lăn lộn nửa tiếng, cuối cùng bịt mũi mang lên một chén canh gừng.
Thật mẹ nó khó ngửi.
Hắn bưng chén ngồi ở mép giường, nâng Chu Mục Thâm dậy tựa vào đầu giường, lúc hắn đưa canh gừng tới trước mặt cậu, tên nhóc này thế mà dám ghét bỏ.
Chu Mục Thâm cố chịu đựng cơn buồn ngủ, ngửi được mùi canh gừng càng thêm choáng váng, lúc này cậu có chút không sợ Lương Tiềm, nhỏ giọng oán trách, “Sẽ sặc.”
“Sặc cũng phải uống, trước đây tôi có thấy cậu ghét bỏ như vậy đâu.”
Thật ra Chu Mục Thâm chỉ là oán giận một chút, chứ cũng không phải không uống, nhưng nghe Lương Tiềm nói thế, có phải trước đây bọn họ cũng từng trải qua chuyện tương tự như vậy?
Nhanh chóng uống xong chén canh gừng, Chu Mục Thâm lập tức túm lấy góc áo Lương Tiềm hỏi: “Trước kia quan hệ của chúng ta cũng tốt như vậy sao?”
Lương Tiềm khựng lại trong chớp mắt, hắn dừng một chút mới nói: “Ừ….. Đúng vậy.”
“Có phải là cùng nhau ăn cơm, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau về nhà không? Hiện tại Chu Mục Thâm rất muốn nhớ lại ký ức lúc trước, cậu không muốn quên bất cứ việc gì liên quan đến Lương Tiềm.
Lương Tiềm chột dạ gật gật đầu, chuyển đề tài, “Cậu đêm qua xảy ra chuyện gì? Lúc trước cũng không có thói quen ngủ xấu như vậy, hơn nữa máy lạnh không phải tôi……”
Chu Mục Thâm mở to đôi mắt vô tội hỏi: “Máy lạnh có chuyện gì? Trước khi tớ ngủ không phải là nhiệt độ này sao?”
Lương Tiềm không muốn thừa nhận chuyện hắn lo lắng đến nỗi ngủ không yên, hơn nửa đêm còn chui vào phòng người ta tri kỷ chỉnh máy lạnh.
“Lần sau không cho phép chỉnh nhiệt độ thấp như vậy nữa, chăn cũng phải đắp cho đàng hoàng.”
Chu Mục Thâm cúi thấp đầu, tóc của cậu đã mềm mại như cũ, một tháng không cắt lại dài hơn một chút.
Lương Tiềm không thấy cậu lên tiếng, sốt ruột giục: “Cậu có nghe không?”
Chu Mục Thâm không trả lời, hỏi một đằng đáp một nẻo nói: “Tớ vì sao lại bệnh?”
“À……” Lương Tiềm có chút sững sờ, không phải là do nhiệt độ thấp, cậu không đắp chăn mới sinh bệnh sao?
“Tớ rất sợ”. Chu Mục Thâm nói tiếp.
“Hả?” Lương Tiềm lần thứ hai ngây người, đồng thời có chút buồn cười, “Cậu sợ cái gì?”
Chu Mục Thâm ngẩn đầu, vành mắt đỏ lên nhưng không khóc, cậu lên án nói: “Cậu không muốn ngủ cùng tớ.”
Hắn là tên quỷ lừa gạt.
Không nghĩ tới tên nhóc Chu Mục Thâm này cũng thật không đáng tin, Lương Tiềm thở dài một tiếng, “Thế nhưng tôi thấy cậu cũng không có bao nhiêu sợ hãi, không phải trả lời rất nhanh sao? Buổi tối không phải cũng ngủ rất ngon sao?”
Đôi mắt Chu Mục Thâm lập tức sáng lên: “Cậu làm sao biết được tớ ngủ rất ngon? Có phải tối hôm qua cậu vào phòng tớ không?”
Thôi xong, lỡ miệng rồi.
Đột nhiên bị đoán trúng, sắc mặt Lương Tiềm có chút mất tự nhiên, hắn thô lỗ ấn Chu Mục Thâm nằm lên giường, nhanh chóng nói: “Ngủ, tôi đi nấu cơm.”
Không chờ Chu Mục Thâm kịp trả lời đã nhanh như chớp chạy ra khỏi cửa.
Để lại Chu Mục Thâm còn chưa hạ sốt, thân thể tuy có chút khó chịu nhưng tâm tình lại cực kì vui sướng.
Lương Tiềm quả nhiên rất đáng yêu.
—
Hơn một tiếng sau, Lương Tiềm lên lầu gọi Chu Mục Thâm dậy ăn cơm, hắn lấy nhiệt kế đo thử, ước chừng nhiệt độ đã giảm xuống, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Chu Mục Thâm thân không có sức lực, đầu cũng choáng váng mơ hồ, Lương Tiềm thấy cậu sắp va phải tường đành ngồi xổm xuống cõng người xuống lầu.
Ngay cả khi ăn cơm cậu cũng mơ mơ màng màng không đưa đến miệng. Lương Tiềm ngoài miệng hùng hổ nói cậu vô dụng, tay lại rất thành thật cầm lấy muỗng, kiên nhẫn từng chút một đút cơm. Động tác hắn nhanh lẹ, Chu Mục Thâm còn chưa nhai được hai miếng, muỗng tiếp theo đã đưa đến bên miệng, vì vậy hai má cậu luôn phồng lên, Lương Tiềm cảm thấy đáng yêu, thế là càng chăm chỉ đút.
Bởi vì bị bệnh nên Chu Mục Thâm ăn không thấy ngon miệng, một bữa cơm ăn hơn nửa chén cũng mất đến mười phút. Lúc Lương Tiềm cõng người lên lầu, điện thoại di động liền vang lên.
Hắn đem người thả lại lên giường, đắp chăn cẩn thận mới nhận cuộc gọi, là Tả Khuynh.
“Lão đại! Đã một tháng không gặp rồi! Các anh em rất nhớ anh!”
“Cút, không phải muốn tao đến thanh toán cho à.”
“He he he, này chỉ là một phần nhỏ thôi. Nói thật, anh sắp ra nước ngoài rồi phải không? Sau này một năm mới gặp được vài lần, hiện tại tranh thủ lúc anh còn chưa đi, mấy anh em chúng ta gặp nhau nhiều một chút.”
Lương Tiềm thấy Chu Mục Thâm còn thức nên không định đi ra ngoài trò chuyện tiếp, hắn đến bên cửa sổ nói: “Cũng sắp rồi, gần đây tao thật sự không rảnh, trong nhà có chuyện.”
“Không còn sớm, tháng bảy chớp mắt một cái là hết, tháng tám anh đi rồi, đã đặt vé máy bay chưa? Tụi em tiễn anh.”
“Còn chưa quyết định, tiễn cái gì mà tiễn, đâu phải tao không trở về.”
“Tiềm ca, mấy ngày nữa là sinh nhật em, anh định không đến thật hả?”
Lương Tiềm đã quên mất chuyện này, hắn ngừng một chút, nói: “Để tao cố gắng sắp xếp, cho dù tao có tới cũng chỉ ăn một bữa cơm, còn phải về sớm.”
“Ồ, lão đại, có phải là anh đang giấu người đẹp ở nhà không?”
Lương Tiềm cười mắng một câu “Cút” liền cúp điện thoại.
Di động lại vang lên, hắn cho rằng vẫn là Tả Khuynh, không thèm ngó màn hình liền nói: “Còn cái rắm gì chưa phóng!”
Đầu dây bên kia không có tiếng động, lúc này Lương Tiềm mới cảm thấy kì lạ, lật xem màn hình, cư nhiên là Thư Việt.
“Là mày à, tao tưởng Tả Khuynh, xin lỗi.” Lương Tiềm không chút thành ý nói.
Nghĩ đến bản thân còn có việc nhờ hắn, Thư Việt dằn xuống tức giận, cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi không thể đến thăm cậu ấy, vậy có thể video call một chút được không?
“Video call?” Lương Tiềm có chút nghi ngờ, hắn căn bản là chưa suy nghĩ đến cách này, “Để tao hỏi cậu ấy một chút.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Lương Tiềm đại khái giới thiệu một chút về Thư Việt cho Chu Mục Thâm, nhưng cậu không nhớ rõ, khá miễn cưỡng.
Tuy rằng Lương Tiềm không thích Thư Việt, nhưng người nọ lại là bạn tốt nhất của Chu Mục Thâm, thật tâm lo lắng cho cậu. Lương Tiềm do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn tóm tắt một ít chuyện về bọn họ cho cậu.
Bạn tốt nhất?
Không phải là Lương Tiềm sao? Trong lòng Chu Mục Thâm hiện lên chút mất mát, rốt cuộc vẫn đáp ứng liên lạc, Lương Tiềm liền mở video call cho cậu.
Một gương mặt đẹp trai xa lạ xuất hiện trong màn hình, Chu Mục Thâm cảm thấy thật thần kì.
Cậu trai tên gọi Thư Việt kia dường như có chút kích động, vành mắt nhoáng cái đỏ lên, nhưng lại không giống như đang mừng rỡ.
Cậu nghe được đối phương gọi mình là Thâm Thâm, hỏi cậu có ổn không, có vui vẻ không.
Đã rất lâu rồi cậu không cùng người lạ nói chuyện, tuy rằng cậu không ghét Thư Việt, thậm chí cảm thấy rất quen thuộc, nhưng vẫn không biết nên nói cái gì, đành cười cười hướng Thư Việt gật đầu.
Trong màn hình đột nhiên xuất hiện thêm một người khác, vừa ngầu lại cực kì đẹp trai, hai mắt Chu Mục Thâm sáng rực lên, vô ý thức cảm thán, “Đẹp trai quá……”
Di động liền bị Lương Tiềm cướp mất, Chu Mục Thâm cảm thấy khó hiểu, liền nghe được tiếng cười nói sang sảng như ánh mặt trời của Thư Việt: “Thâm Thâm thật sự không thay đổi chút nào nha, ánh mắt vẫn tốt như vậy ha ha ha.”
Lương Tiềm nhìn ánh mắt không thể giải thích được mà Thư Việt vừa phóng tới, sửng sốt một chút liền dứt khoác tắt video.
Trong lòng thầm nghĩ, sau này không bao giờ cho phép Chu Mục Thâm video call với nó nữa, sau đó cũng không thèm nhìn đến người trên giường mà đi luôn ra khỏi phòng ngủ.
Chu Mục Thâm nghe được tiếng đóng cửa thật lớn, có chút không phản ứng kịp.
Lương Tiềm hình như giận rồi.
Nhưng hiện tại cậu rất mệt, chẳng còn sức đi ra ngoài dỗ dành, thôi tỉnh ngủ rồi lại nói sau, dù sao Lương Tiềm cũng rất dễ dỗ.
—
Chỉ là lần này, Chu Mục Thâm không ngờ rằng Lương Tiềm sẽ phớt lờ cậu cả ngày, mặc kệ cậu hỏi như thế nào, xin lỗi như thế nào, đối phương đều coi cậu giống như không khí, không thèm để ý đến, khiến cậu cảm thấy bất lực và hoảng sợ.
Buổi chiều cậu đã hạ sốt, nhưng buổi tối ăn cơm xong nhiệt độ dường như tăng lên. Chu Mục Thâm biết hòm thuốc ở đâu, lại không muốn tự mình lấy dán.
Lương Tiềm đã trở về phòng dành cho khách, cửa phòng đóng chặt.
Chu Mục Thâm đi đến bên cạnh cửa, nhẹ nhàng gõ, qua năm phút đồng hồ vẫn không có ai phản ứng.
Đầu lại bắt đầu ong ong, cậu tựa trán lên cánh cửa, không từ bỏ ý định tiếp tục gõ, lúc này cậu cảm thấy thật oan ức, cậu bị bệnh phát sốt, đã đáng thương thành như vậy, Lương Tiềm còn nổi giận, còn không thèm nhìn cậu cái nào.
Cậu sụt sịt mũi, đôi mắt cũng bắt đầu sưng lên nhưng cậu không khóc, cố chấp đi gõ cửa.
Rốt cuộc trong phòng cũng vang lên tiếng bước chân giận dữ, Lương Tiềm mở cửa, chưa kịp mắng người liền cảm thấy có một thứ nóng bỏng đập vào ngực.
Lại mẹ nó phát sốt, đã bao lớn rồi còn không biết chăm sóc bản thân mình, hắn cũng không có đem hòm thuốc giấu đi, cậu ta không biết tự mình lấy sao!
Lương Tiềm tàn bạo muốn đem người đẩy ra, lại bị cậu nhanh tay lẹ mắt ôm chặt lấy, trên đầu vai truyền đến một trận ấm áp ướt át, biết rõ đó là cái gì, trong lòng Lương Tiềm hiện lên một cỗ đau lòng quen thuộc.
Hắn ngày càng không muốn thấy Chu Mục Thâm rơi nước mắt.
Nhưng người này cố tình lại cùng hắn đối nghịch, càng khóc càng hăng, tiếng khóc ủy khuất cứ vậy vang lên trong hành lang yên tĩnh khiến Lương Tiềm không cách nào mở miệng mắng chửi.
Hắn bất đắc dĩ nói: “Đừng khóc……”
Lão tử còn chưa khóc đâu, cậu khóc trước cái gì.
“Cậu giận tớ, không để ý đến tớ, tớ, tớ còn đang bị bệnh, cậu không đau lòng còn muốn giận… …” Chu Mục Thâm càng nói càng tủi thân, khóc càng thương tâm, nước mắt nước mũi bôi loạn đầy trên người Lương Tiềm.
Lương Tiềm bất lực giải thích: “Tôi không giận.”
“Vậy tại sao lâu như vậy cậu vẫn không để ý đến tớ, cậu có giận, vì sao lại giận tớ? Tớ làm sai cái gì sao? Cậu không nói làm sao tớ biết mà sửa được?” Chu Mục Thâm ngẩng đầu, lộ ra gương mặt chật vật, tha thiết nhìn Lương Tiềm, muốn hắn nói cho mình biết đáp án.
Lương Tiềm không thích, cậu có thể sửa.
Thật ra Lương Tiềm không muốn nói thật, không có ý định mở miệng. Nhưng nhìn thấy Chu Mục Thâm không có được câu trả lời gấp đến độ xoay vòng, hắn rối rắm một lúc lâu, lắp bắp hỏi, “Này, lúc buổi chiều…… Người lúc sau xuất hiện trong video kia, tôi, tôi và hắn ai đẹp trai hơn?”
“Hả?” Chu Mục Thâm sửng sốt, khoé miệng giơ lên, vẻ mặt nghi hoặc, nhưng nhìn thấy sắc mặt rất nghiêm túc của Lương Tiềm, cậu cẩn thận nhớ lại bộ dáng người nọ, thành thật nói, “Hắn đẹp hơn một chút… … Thật sự chỉ có một chút.”
Nhìn thấy mặt Lương Tiềm hiện lên vẻ ngày càng tức giận, lúc này Chu Mục Thâm mới ý thức được mình nói sai rồi, tay vội vàng từ bên hông hướng lên trên ôm chặt cổ hắn, hai chân cũng nâng lên, kẹp chặt eo đối phương.
Khoé mắt cậu còn vương bọt nước, bám vào bên tai Lương Tiềm nhẹ giọng ngây thơ nói: “Nhưng là, tớ chỉ thích cậu……”
Hết chương 4