Cháo Lạnh

Chương 27




Đáng tiếc Lương Tiềm không thể đi vào, Chu Mục Thâm đã khoá cửa.

Kẻ bên ngoài tức giận muốn nổ phổi, người phía trong lại thở phào một hơi.

“Tớ tắm xong rồi, sẽ lập tức ra ngay đây.” Chu Mục Thâm vừa trấn an hắn, vừa nhớ lại những chuyện xảy ra sau khi cậu say rượu đêm qua.

Ký ức đã hỗn loạn thành một nùi, cậu dùng khăn tắm lau nước trên người, thử sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn.

Tối hôm qua cậu bởi vì tò mò, lén Lương Tiềm trộm uống một chút rượu, chưa đến nửa chai đầu óc đã bắt đầu mơ màng.

Sau đó……

Sau đó cậu hẹn nói chuyện với Trịnh Sinh, trái lương tâm mà chê bai Lương Tiềm có một đống tật xấu, ý đồ khuyên đối phương từ bỏ. Tiếp đó biết được hoàn cảnh của Trịnh Sinh, dấy lên đồng cảm, tuyên bố sau này học ở trường sẽ cùng Lương Tiềm bảo vệ y.

Lại sau đó hết mười phút, Lương Tiềm tiến vào, Trịnh Sinh rời đi. Cậu ỷ vào bản thân đang say, chơi xấu khóc lóc, nhất định bắt đối phương ôm mình lên lầu.

Khoan đã, khi đó, dường như tất cả bạn bè của Lương Tiềm đều đang ở ngoài phòng khách.

Trời ạ! Vậy chẳng phải mọi người đều nhìn thấy cậu và Lương Tiềm……

Người khác biết quan hệ của cậu và Lương Tiềm là một chuyện, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc Chu Mục Thâm thản nhiên trước mặt bao nhiêu người thân thiết với Lương Tiềm.

Chu Mục Thâm ngượng ngùng lấy khăn tắm che mặt, cậu đã không còn mặt mũi nào gặp ai nữa rồi.

“Thịch thịch thịch.” Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa không kiên nhẫn, Chu Mục Thâm không dám kéo dài thêm thời gian, tạm dừng suy nghĩ, chuẩn bị mặc quần áo đi ra ngoài, lúc ngẩng đầu mới phát hiện trên giá chỉ có bộ quần áo mình vừa thay ra.

Không biết do bị ảnh hưởng tâm lý hay do tác dụng của cồn, Chu Mục Thâm vẫn cảm thấy quần áo dính đầy mùi rượu, bóng ma tâm lý khi bị hun tỉnh lại lập tức đánh tới, khiến cậu hận không thể tránh xa nó trăm mét, đánh chết cũng không muốn mặc lại.

Chu Mục Thâm quấn khăn tắm ngang hông, đi đến cạnh cửa xin giúp đỡ, “Lương Tiềm, ở đây có quần áo sạch sẽ không?”

Lương Tiềm dùng giọng điệu cứng ngắc trả lời cậu: “Có hay không quyết định bởi việc em nhớ rõ chuyện tối hôm qua nhiều hay ít.”

Bởi vì vừa nãy bị cắt ngang, Chu Mục Thâm cũng chưa nhớ lại hết toàn bộ.

Sau đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao Lương Tiềm để ý đến như vậy. Trong lòng Chu Mục Thâm có chút bất an, thử mở miệng thăm dò, nói ra những gì mình nhớ được.

Lương Tiềm ở ngoài cửa hừ lạnh một tiếng, “Không có quần áo.”

Nghe tới đây cậu liền biết hắn đã chuẩn bị rồi, Chu Mục Thâm im lặng cười cười, giải thích với bóng người mơ hồ đang đứng bên ngoài cửa: “Vừa rồi tớ chỉ lo tắm rửa, không có thời gian nhớ lại, cậu đưa quần áo cho tớ trước, tớ ra ngoài tiếp tục nhớ nữa có được không? Tớ đảm bảo sẽ nhớ hết.”

“Thật sự?” Lương Tiềm không quá tin tưởng hỏi lại.

“Thật sự!”

Lương Tiềm không nói gì, dường như đang tự đánh giá độ chân thật đáng tin của hai câu nói này.

Chu Mục Thâm không muốn ở lại trong phòng tắm lâu thêm, cậu cảm thấy căn phòng nhỏ kín mít này vẫn còn quanh quẩn mùi vị kinh tởm kia, bắt đầu giả bộ đáng thương.

“Lương Tiềm, cậu nhanh một chút, tớ lạnh.”

“Lạnh cái rắm, đang là giữa hè.”

“Tớ thật sự không lừa cậu, nhiệt độ nước ở đây không cao, xối lên người lạnh lắm.”

“Vậy em còn không nói sớm! Chờ đó.”

Bóng dáng cao lớn ngoài cửa nhanh chóng rời đi, vài giây sau lại lần nữa quay về trước mặt Chu Mục Thâm. Cậu thu hồi nụ cười vừa thực hiện được gian kế trên mặt, giơ tay tiếp nhận quần áo Lương Tiềm đưa tới.

Chu Mục Thâm nhanh chóng mặc quần áo lên người, cuối cùng cũng có thể rời khỏi gian phòng chật hẹp này.

Lương Tiềm giương mắt nhìn phòng tắm tràn ngập hơi nước, hắn đứng xa cửa tận một mét vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ hơi nước ập vào mặt.

Ý thức được mình bị lừa, Lương Tiềm nhếch miệng cười nói: “Chu Mục Thâm, tôi phát hiện em càng ngày càng ngông cuồng.”

Chu Mục Thâm nghĩ, còn không phải do cậu chiều hư ư, cái này không nên trách tớ nha.

“Không có không có, tớ chỉ là muốn ra sớm một chút để nhớ lại những chuyện tối hôm qua thôi.” Chu Mục Thâm nở nụ cười thật dịu dàng lấy lòng, vẻ mặt cực kì vô tội.

Hai người nhìn nhau mấy giây, Lương Tiềm lập tức đi vào phòng vệ sinh.

Hắn không thể tiếp tục nhìn Chu Mục Thâm như vậy, nhìn thêm hai giây nữa hắn sợ mình sẽ vô điều kiện buông tha cho cậu mất.

Câu nói kia hắn còn muốn nghe Chu Mục Thâm nói thêm lần nữa, không chỉ vậy, bản thân hắn cũng có vài lời muốn hỏi cậu rõ ràng, trong tình trạng cả hai đều vô cùng tỉnh táo.



Tối hôm qua Lương Tiềm vừa phải lo cho mình, vừa phải chăm sóc cho một con ma men, trời gần sáng mới được nằm xuống giường. Hắn kéo chăn mỏng đang che trên đầu Chu Mục Thâm xuống, ngắm gương mặt ngoan ngoãn ngủ say của cậu, bỗng nhiên cảm thấy thật phiền muộn.

Hiếm khi Lương Tiềm có được lúc yên tĩnh suy nghĩ, tình cảm của hắn và Chu Mục Thâm có phải đột nhiên đến quá mãnh liệt hay không, thực tế bọn họ chỉ mới chính thức ở bên nhau chưa đến nửa tháng, trong lúc đó lại còn chiến tranh lạnh mất một tuần.

Như vậy tính ra…… Bọ họ chỉ mới ở bên nhau có mấy ngày.

Chu Mục Thâm say rượu nói ra tiếng yêu, khiến hắn thụ sủng nhược kinh, sau khi bình tĩnh lại, mừng rỡ tan đi, thay vào đó là tràn ngập cảm giác không yên lòng.

Lương Tiềm không ngờ được mình sẽ có một ngày đa sầu đa cảm như vậy.

Nhưng có một chuyện hắn vẫn luôn suy nghĩ không xong, rốt cuộc Chu Mục Thâm thích hắn cái gì.

Đánh giá của hắn đối với bản thân mình luôn không thay đổi, ngoại trừ đẹp trai và có tiền cũng chẳng còn ưu điểm nào nữa. Chu Mục Thâm thì ngược lại, ngoại hình dễ nhìn, học giỏi, tính cách lại tốt, toàn thân trên dưới, thậm chí đến lông tơ trên mặt cũng đều là ưu điểm.

Cho nên, rốt cuộc một người tốt như cậu thích hắn vì điều gì?

Ngay từ buổi tối đầu tiên phát hiện tâm tư của Chu Mục Thâm, hắn liền không dám tin tưởng, ngày ấy những câu nói kia đã khắc sâu vào trong đầu hắn.

Loại tâm lý tựa như hèn mọn thiếu tự tin này đối với Lương Tiềm tuyệt đối là lần đầu tiên.

Chính vì vậy mà khi nhìn thấy sự xa cách của Chu Mục Thâm lúc vừa khôi phục ký ức, hắn liền không khống chế được bùng nổ, lại vì sợ đáp án của cậu mà lựa chọn né tránh, đeo lên người lớp mặt nạ ngạo kiều, chờ đối phương chủ động đến dỗ dành.

Chiến tranh lạnh suốt một tuần kết thúc, hắn bởi vì cảm giác vui sướng khi mất đi mà tìm lại được lấn át, lần nữa xem nhẹ vấn đề khiến hắn rối rắm thật lâu này.

Tối hôm qua Chu Mục Thâm dùng một câu tớ yêu cậu kích thích, nghi ngờ và bất an của Lương Tiềm ngoài ý muốn bị khơi dậy, lần này thậm chí còn mạnh mẽ và mãnh liệt hơn.

Trong khoảng thời gian này, hắn bị tình cảm hừng hực của Chu Mục Thâm làm mê muội đầu óc, chỉ lo vui vẻ yêu đương mà quên mất hỏi rõ ràng. Bây giờ nhớ lại, Lương Tiềm không định đè nén nó ở trong lòng nữa.



Lương Tiềm rửa mặt xong đi đến ghế sofa ngồi xuống, Chu Mục Thâm nhắm mắt trở thành cái đuôi theo ở phía sau, ngồi xuống ngay bên cạnh hắn.

“Sắp thẩm vấn, em cách xa tôi chút.” Lương Tiềm liếc mắt nhìn cậu một cái.

Chu Mục Thâm nghe lời dịch ra một centimet.

Lương Tiềm rũ mắt, nhìn thấy quần jean của hai người kề sát vào nhau, lười tranh cãi với cậu, dù sao có nói cũng vô dụng.

“Nhớ lại đi, cho em hai phút.” Lương Tiềm gác khủy tay lên tay vịn ghế sofa, chống mặt, biểu tình không cảm xúc nhìn chằm chằm Chu Mục Thâm.

Dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Chu Mục Thâm đột nhiên cảm thấy cực kì áp lực, nếu cậu nhớ không ra thì làm sao bây giờ, nếu thật sự như vậy, Lương Tiềm chắc chắn sẽ không tha cho cậu.

Không suy nghĩ linh tinh nữa, Chu Mục Thâm bắt đầu tập trung tinh thần hồi tưởng.

Nhớ đến đâu rồi nhỉ?

A, cậu nhất định bắt Lương Tiềm phải ôm mình lên lầu, kết quả vừa ra khỏi cửa đã bị mấy chục người đồng loạt nhìn chằm chằm. Cậu không những không thấy ngượng mà còn lời lẽ ngông cuồng nói muốn mắng người, sau đó liền bùm bùm, đem tất cả mọi người ở đây mắng hết một trận.

Cái gì……

Đem tất cả mọi người ra mắng một trận?!

Chu Mục Thâm nháy mắt dại ra, trong tai vang lên lời chính mình từng nói khi đó.

“Cậu mắt cắt hai mí…… Còn không đẹp bằng một nửa so với tôi.”

“…… Cậu không biết răng mình vừa vàng vừa xấu sao?”

“Này cậu đang lén lút làm gì kia……”

Trời ơi trời ơi trời ơi!!!

Chu Mục Thâm xấu hổ đến mức muốn chết ngay tại chỗ.

“Lương Tiềm Lương Tiềm Lương Tiềm! Mau giúp tớ xin lỗi bạn bè của cậu, tối hôm qua là do tớ nói mê sảng, tất cả đều là vô ý, trong lòng tớ tuyệt đối tuyệt đối không nghĩ bọn họ như vậy đâu.” Chu Mục Thâm không biết đám người tối hôm qua bị cậu mắng một trận không rõ đầu đuôi như vậy có nổi giận hay không.

Theo lễ phép, Chu Mục Thâm hẳn là phải xin lỗi, nhưng hiện giờ cậu rất sốt ruột, nguyên nhân bởi vì bọn họ đều là bạn bè của Lương Tiềm.

Tối hôm qua cậu bất lịch sự như vậy, rất có khả năng ấn tượng tốt đẹp mà mọi người dành cho cậu đã bị hủy mất rồi, vạn nhất còn cảm thấy cậu không xứng với Tiềm ca của bọn họ, khuyên bảo Lương Tiềm chia tay với cậu thì làm sao bây giờ!

Cậu tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, cho nên nhất định phải tận lực vãn hồi.

Đáng tiếc Lương Tiềm không hề phản ứng lại lời thỉnh cầu của cậu, biểu cảm thoạt nhìn còn ẩn chứa sự tức giận.

“Sao vậy, có chuyện gì sao?” Lương Tiềm cũng giận cậu sao? Cậu mắng mỏ bạn bè của hắn, chuyện này quả thật là cậu sai rồi, Chu Mục Thâm tự giác nhận tội, “Tớ xin lỗi.”

Đây là trọng điểm sao?!

Cái đám cẩu thả kia làm gì có tâm tư tỉ mỉ, tinh tế như vậy, chút tiểu xảo mắng chửi này của Chu Mục Thâm bọn họ căn bản sẽ không thèm để bụng.

Thêm nữa, Chu Mục Thâm là ai, chính là bảo bối mà lão đại của bọn họ đặt trên đầu quả tim, ai dám nổi giận với cậu, chán sống?

“Còn gì nữa?” Lương Tiềm gần như là nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Chu Mục Thâm bị hắn trừng đến rùng mình, cậu thật sự không dám dây dưa nữa.

Mắng xong nhóm bạn của Lương Tiềm, cậu lại nói với Trịnh Sinh vài câu, biểu đạt thành ý muốn cùng đối phương làm bạn bè, còn nói thích y……

Hình như Lương Tiềm nổi giận rồi, ném cậu lên ghế sofa, nghi ngờ tình cảm của cậu khiến cậu không phục, bắt đầu giải thích.

Cậu nói, có lẽ cậu sẽ thích rất nhiều người, nhưng cậu vĩnh viễn chỉ yêu Lương Tiềm.

!!!

Đừng kích động đừng kích động, Chu Mục Thâm dùng hết sức, cố gắng áp chế ý muốn nhảy dựng lên của mình, cực lực khuyên nhủ chính mình phải tiếp tục nhớ lại trước đã, nếu không Lương Tiềm sẽ lại bùng nổ.

Sau đó bọn họ hôn nhau, cả hai đều thành thật nổi lên phản ứng, cậu còn không biết ngượng chủ động cọ cọ Lương Tiềm, cầu đối phương giúp mình, trong lúc đắm chìm, nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ ngọt nị xấu hổ, sau đó Lương Tiềm còn cố ý trêu đùa cậu, khiến cậu phải gọi hắn là anh mới giúp cậu thoải mái.

Cậu phóng thích trong lòng bàn tay rắn chắc của Lương Tiềm, hưởng thụ được rồi vui sướng ngọt ngào nhất thế gian.

Nhưng đáng sợ nhất chính là, cậu thoải mái xong liền kết thúc, cứ vậy ngủ mất! Còn cực kì tàn nhẫn hẹn Lương Tiềm ngày mai sẽ giúp hắn……

Đến tận lúc này, Chu Mục Thâm mới biết, thì ra những cái mất mặt phía trước kia chẳng là gì cả.

Nhớ lại hết toàn bộ, Chu Mục Thâm đã không còn dám ngẩng đầu lên.

Tự trách, chột dạ, còn có chút lo lắng cho Lương Tiềm…… Có ổn không?

Chu Mục Thâm vẫn duy trì động tác cúi đầu, lén lút liếc nhìn eo Lương Tiềm, chưa nhìn thấy rõ cái gì đã bị chủ nhân với tay lấy gối ôm đặt lên đùi, kín kẽ ngăn lại ánh mắt cậu.

Chu Mục Thâm kinh hoảng thu hồi tầm mắt, lần này cậu thật sự không dám nhìn lung tung nữa.

Lương Tiềm thấy dáng vẻ không có tiền đồ này của cậu liền biết đối phương đã nhớ lại toàn bộ, biểu hiện như vậy không tệ, vẫn còn có thể cứu chữa.

“Lặp lại câu nói kia một lần nữa.” Lương Tiềm hắng giọng, ra vẻ bình tĩnh.

“Câu… Câu nào cơ?” Chu Mục Thâm hỏi, nhưng vừa nghĩ tới liền biết Lương Tiềm đang ám chỉ câu nào.

Nếu chỉ là nói thích, Chu Mục Thâm sẽ không hề cảm thấy áp lực, nhưng là……

“Thế nào, quả nhiên là say rượu hồ đồ, là giả ư.”

“Không, không phải!” Chu Mục Thâm theo bản năng phản bác lại.

Lương Tiềm không nói nữa, tựa như đang chờ cậu tiếp tục.

Chu Mục Thâm có chút khẩn trương, không biết phải làm thế nào. Hiện giờ cậu vô cùng tỉnh táo, tự nhiên rõ ràng thích và yêu rốt cuộc không giống nhau, cũng không thể tùy tiện nói.

Nếu dễ dàng nói ra lời yêu, sẽ không đủ chân thành, không đủ trân trọng, không xứng đáng với địa vị của Lương Tiềm trong cảm nhận của cậu.

Hơn nữa, với tuổi tác của bọn họ, tựa hồ còn chưa đủ tư cách nói yêu.

Cho dù sự yêu thích cậu dành cho Lương Tiềm đã tràn đầy trong lồng ngực thì cũng không gánh nổi sức nặng mà lời yêu mang đến.

“Cậu chờ tớ lớn thêm một chút, sau này tớ chắc chắn……” Chu Mục Thâm không biết Lương Tiềm có thể hiểu những lời cậu ngập ngừng chưa nói hay không, tiếp tục bổ sung, “Tớ thích cậu, thật sự thích cậu, cậu biết mà.”

Lương Tiềm bình tĩnh nhìn cậu một lúc lâu, cũng không ép buộc nữa.

Nhưng hắn vẫn không cười, nghiêm túc hỏi: “Em thích ở tôi điều gì?”

“Hả?” Chu Mục Thâm bị hắn hỏi có chút ngơ ngác, “Thích một người còn cần lý do sao?”

Vấn đề này khiến Lương Tiềm khựng lại, hắn làm sao biết, trước giờ hắn cũng chưa từng thích người nào khác mà.

“Đệt, hỏi em thì em nói đi, hỏi ngược lại tôi làm gì.” Trả lời không được, Lương Tiềm liền giải quyết như cách hắn làm bài thi, trực tiếp làm lơ.

Chu Mục Thâm kéo kéo khoé miệng, vắt óc suy nghĩ hết nửa ngày, cảm thấy Lương Tiềm chỗ nào cũng tốt, chỗ nào cậu cũng thích, thế là nói luôn ra như vậy.

Lương Tiềm cười mắng một tiếng, bắt đầu điên cuồng tự bôi xấu bản thân, “Tôi tính tình rất kém, thích đánh nhau, chỉ số thông minh thấp, còn là trai thẳng đánh chết cũng không bỏ được tính ngạo kiều, không học vấn không nghề nghiệp, thích lêu lỏng. Tóm lại chuyện xấu nào tôi cũng đều làm, không phải là học sinh ba tốt, cũng chẳng có ưu điểm gì, em thích tôi vì cái gì.”

A, lời này sao lại quen tai như vậy, đây không phải là những lời cậu cố ý nói về Lương Tiềm ở trước mặt Trịnh Sinh, ý đồ muốn y từ bỏ hắn hay sao.

Thật ra Lương Tiềm nói những lời này cũng không có nói quá, đều là sự thật, nhưng Chu Mục Thâm nghe xong lại không hề vui vẻ.

Đây là Lương Tiềm trong mắt người khác, thật ra bản thân hắn cũng không tệ đến như vậy.

“Im miệng im miệng! Không cho phép cậu nói như vậy.” Chu Mục Thâm tức giận trừng mắt, bắt đầu không ngừng phản bác, “Tính tình của cậu một chút cũng không tệ, tớ chỉ dỗ dành một xíu liền sẽ tốt lên.”

“Cậu sợ đau như vậy chắc chắn không thích đánh nhau, này nhất định là bọn họ chọc tới cậu hoặc bạn bè của cậu, cậu mới đánh bọn họ.”

“Còn nữa, chỉ số thông minh của cậu không thấp, bạn trai tớ nhất định thông minh, ngu ngốc tớ không thèm.”

“Trai thẳng, trai thẳng thì sao, trai thẳng biến thành trai cong, vừa lúc có thể thích tớ.”

“Cậu ngạo kiều đáng yêu như vậy, tuyệt đối không thể xem thường ngạo kiều!”

“Không học vấn không nghề nghiệp, thích lêu lỏng thì làm sao, chúng ta không thích học thì không thể vứt bỏ đi làm những chuyện thú vị khác sao? Hiện giờ không phải đang thịnh hành phát triển trí đức thể mỹ [*] à.”

[*] 德智体美: Trí tuệ, đạo đức, thể chất, thẩm mỹ.

Khuyết điểm mà Lương Tiềm tổng kết ra đều bị cậu liên tiếp phản bác, ầm ầm đánh đến mức hắn trở tay không kịp. Người này thật sự là càng ngày càng biết ăn nói, đen cũng có thể bị cậu khen thành trắng luôn.

“Em dè dặt một chút đi, chúng ta mới chỉ ở bên nhau có mấy ngày.” Lương Tiềm gương mặt nóng bừng, lời lẽ chính đáng nói.

“Ở đâu ra mấy ngày!” Chu Mục Thâm hùng hồn đáp lại, “Tính ra đã được hai tháng rồi, sáu mươi hai ngày, một ngàn bốn trăm tám mươi tám giờ!”

“…… Cái quỷ gì vậy?” Lương Tiềm cực kỳ nghi ngờ bọn họ có phải đang nói đến chuyện yêu đương hay không.

“Tính từ lúc cậu cứu tớ ra khỏi bệnh viện đến giờ, có chỗ nào không đúng sao.” Chu Mục Thâm đúng lý hợp tình nói.

“Sao tôi không biết tôi đã yêu đương với em sớm như vậy.”

“Tại sao không phải là yêu đương, nào có ai tùy tiện cùng chăn cùng gối với một người đồng tính? Có ai tự tay đút cơm cho người đó ăn, còn ôm lên ôm xuống không rời? Có ai nhìn người đó khóc liền đau lòng, tốn hết tâm tư đi dỗ? Có ai vừa nghe người đó khen người con trai khác một câu liền ghen? Đó không phải yêu thì là cái gì!”

Lương Tiềm bị Chu Mục Thâm tuôn một tràng làm cho choáng váng, thoạt nghe như viển vông, nhưng cẩn thận nghĩ lại, lời nói của cậu quả thật có chút đạo lý, khiến hắn không cách nào phản bác.

Cuối cùng Lương Tiềm thành công bị Chu Mục Thâm thuyết phục, chấp nhận rằng bọn họ đã yêu đương được hai tháng.

Điều này làm cho Lương Tiềm thoải mái hơn rất nhiều, Chu Mục Thâm trắng trợn táo bạo thích hắn như thế, khiến sự thiếu tự tin tồn tại lâu nay trong lòng hắn lặng lẽ biến tan.

Chỉ còn lại bát cháo đầy vừa thơm ngát lại ngọt ngào.

Hết chương 27