Cháo Lạnh

Chương 22




Chu Mục Thâm nằm trên giường, hưng phấn nhìn màn hình điện thoại cười, “Tiểu Thư tiểu Thư tiểu Thư!”

“Lương quản gia cuối cùng cũng đồng ý cho cậu liên lạc với tớ rồi sao. Mấy ngày nay tớ vô cùng lo lắng cho cậu, đi chơi cũng không vui vẻ.” Thư Việt đang ngồi trên thuyền buồm lướt sóng, mái tóc bị gió biển thổi tung tán loạn, “Thân thể có khoẻ không, vì sao lâu rồi không gọi điện cho tớ?”

Lương Tiềm ở bên cạnh Chu Mục Thâm khó khăn trả lời wechat, hiện giờ chiếc điện thoại cậu đang cầm là của hắn. Trước đây không lâu hắn đánh nhau làm vỡ điện thoại, cho nên thay đổi. Sáng hôm nay điện thoại được giao tới, bạn trai vừa mới làm lành của hắn liền cùng cái thằng khốn kiếp kia trò chuyện đến hăng say.

Lương Tiềm liếc nhìn màn hình, đảo mắt khinh thường, chẳng thấy nó có chỗ nào chơi không vui vẻ.

“Được, cậu đừng lo lắng, yên tâm cùng anh đẹp trai chơi thật vui nhé.” Vẻ mặt Chu Mục Thâm cực kì hâm mộ, “Tiểu Thư, ở đảo thú vị lắm sao? Có phải biển rất xanh không, bình minh và hoàng hôn có phải cực kì đẹp? Nhưng mà, có vẻ cậu bị đen nhiều lắm nha.”

“Rất vui luôn……” Thư Việt chậm nửa nhịp mới ý thức được có gì đó không đúng. Vừa rồi cậu ấy gọi Thạch Ngật là gì, anh đẹp trai sao? Thư Việt vô cùng kích động, định đứng bật dậy trên thuyền buồm, suýt chút nữa làm rơi cả người lẫn điện thoại xuống nước. May mà ngay thời điểm mấu chốt được một cánh tay tráng kiện có lực chặn ngang ôm lấy, giúp cậu an toàn ngồi lại trên thuyền.

“Tiểu Thư cậu cẩn thận một chút!” Chu Mục Thâm bị cậu làm cho hoảng sợ.

“Không sao không sao, Thâm Thâm, cậu nhớ rồi?!”

“Ừ!”

Cuối cùng Lương Tiềm chịu không nổi cảnh đôi bạn thân tình cảm mãnh liệt, hận không thể xuyên qua điện thoại ôm nhau thắm thiết này, một phen đoạt lấy di động của Chu Mục Thâm, tức giận nói: “Được rồi, ôn chuyện như vậy đủ rồi, chúng ta muốn ra ngoài.”

“Lương Tiềm cậu dám cúp điện thoại tôi sẽ không tha cho cậu!”

Từ mẫu giáo cho đến cấp ba, hơn mười năm Lương Tiềm luôn làm lão đại, làm sao có thể bị kiểu doạ nạt trẻ con này uy hiếp, cuồng ngạo dứt khoát ngắt kết nối.

Một giây sau hắn quay đầu nhìn lại, liền kinh hoảng chết khiếp.

“Ánh mắt em như vậy là có ý gì!” Lương lúng túng không cam lòng yếu thế trừng lại.

“Cậu làm gì thế……” Chu Mục Thâm cướp lại điện thoại, ngón tay gõ xuống giao diện cuộc trò chuyện còn chưa đăng xuất, thay mặt bạn trai xin lỗi, miệng còn không quên giáo dục Lương Tiềm, “Làm thế là không lịch sự, lần sau cậu không nên như vậy.”

“Đệt, tôi thích, em quản được sao.” Giỏi lắm, khôi phục trí nhớ rồi nên vị trí của thằng khốn Thư Việt kia liền xếp trên hắn, hiện tại còn vì đối phương, cư nhiên dám nói hắn không lịch sự! Lương Tiềm cảm thấy trên đầu mình đội một cái nón thật là xanh.

Ngón tay gõ phím dừng lại, Chu Mục Thâm rũ mày run rẩy, khoé miệng hạ thấp, mím chặt một cách tội nghiệp, “Tớ…… Không thể quản cậu sao?”

Con mẹ nó lại giả bộ đáng thương!

Lương Tiềm không muốn dễ dàng mắc mưu, tiếp tục giận dỗi không để ý tới cậu. Tuy vậy, mặc dù ánh mắt hắn chăm chú nhìn điện thoại, tâm tư lại đặt hết trên người bên cạnh, mới mấy giây liền thấy đối phương giật giật người.

“Suỵt——”

Lương Tiềm vội vàng ném di động hỏi, “Xảy ra chuyện gì!”

“Mông đau……” Chu Mục Thâm buồn bực nhìn hắn.

“Yếu đuối, mỗi em có mông, mông lão tử không đau hay sao?”

“Cũng không phải tớ đánh.”

“Em…!” Mẹ nó, Chu Mục Thâm hiện tại còn khó đối phó hơn trước, Lương Tiềm chán nản, “Không phải em cần thời gian thích ứng sao, bây giờ thì hay rồi, cả đêm quở trách tôi.”

“Tớ nói rồi, tớ sẽ không để cậu chờ lâu, một đêm có mấy tiếng đồng hồ, vậy là đủ rồi.” Chu Mục Thâm cảm thấy mình sắp không thể cứu chữa được nữa, cậu vậy mà lại thấy bộ dáng tức giận của Lương Tiềm cực kì đẹp trai, cả gương mặt vô cùng sinh động, so với dáng vẻ người khác chớ gần ngày trước đẹp hơn gấp mấy trăm lần.

Lương Tiềm mất tự nhiên hừ lạnh một tiếng, thầm than: Xem như tên nhóc nhà em thức thời, nếu dám để hắn chờ một tuần, hắn sẽ……  Sẽ lại đánh mông cậu một trận!

Chu Mục Thâm cũng không ngờ tới, cậu vốn nghĩ mình ít nhất cũng phải mất vài ngày để chấp nhận bản thân đang yêu đương với Lương Tiềm. Nhưng Lương Tiềm vì thẹn quá mà đánh mông cậu một trận, sau đó lại vì dỗ dành cậu mà tự đánh chính mình.

Khi đó Lương Tiềm cực kì buồn cười. Hắn thẹn đến mức mặt đỏ hết lên, nhưng động tác không hề ngừng lại. Giây phút đó, tất cả xa lạ, ngăn cách, không tự nhiên, không chân thật dường như đã biến mất trong tiếng đánh vừa xấu hổ vừa buồn cười ấy.

Cho dù cậu đã khôi phục trí nhớ, từ một Chu Mục Thâm khiếm khuyết trở thành một Chu Mục Thâm hoàn chỉnh, có đủ tư cách nói thích.

Cậu lén lút liếc nhìn Lương Tiềm, chạm vào trái tim mình, cảm nhận được nhịp đập dữ dội khác thường dưới lòng bàn tay. Chuyện cậu thích Lương Tiềm, hiện giờ so với bất kì thời điểm nào cũng đều rất rõ ràng. Cho nên, chẳng có gì cần phải thích ứng cả.

Cậu tự cổ vũ chính mình: Chu Mục Thâm, mày muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, muốn làm nũng thì làm nũng, muốn làm gì cũng được, không cần sợ hãi, chẳng phải băn khoăn. Dáng vẻ tệ hại nhất của mày Lương Tiềm đều đã thấy qua, cậu ấy cũng không ghét bỏ. Cho nên mày không cần phải sợ hãi, Lương Tiềm vẫn luôn ở đây. Cậu ấy đã nói cả hai sẽ ở bên nhau cả đời, cho dù lời hẹn ước này nghe có vẻ quá mức xa xôi, mày cũng chỉ cần tin tưởng Lương Tiềm là đủ rồi, không cần bận tâm những chuyện khác.



Hôm nay là sinh nhật mười chín tuổi của Lương Tiềm, lúc Tả Khuynh nói phải tổ chức sinh nhật cho hắn, khi đó hắn và Chu Mục Thâm đang giận nhau, nên thuận miệng đồng ý. Bây giờ bọn họ đã làm lành, dĩ nhiên càng thích thế giới của hai người hơn. Nhưng Chu Mục Thâm cảm thấy đột ngột đổi ý không tốt lắm, hơn nữa đối phương lại tình nguyện đi cùng với hắn, vậy nên Lương Tiềm miễn cưỡng đồng ý.

Bọn Tả Khuynh thuê hẳn một phòng tiệc, bên trong có đầy đủ tiện nghi, đủ kiểu máy chơi game, bóng bàn, rạp chiếu phim, sân bóng rổ, KTV, bàn mạt chược, ngoài ra còn có khu vực tiệc nướng BBQ. Tuy Lương Tiềm là nhân vật chính, nhưng hắn vẫn cùng Chu Mục Thâm thoải mái ngủ trưa xong mới đi. Nguyên liệu nấu ăn và rượu được chuẩn bị rất nhiều, đủ ăn hai ngày cho hơn hai mươi người.

Chậc, quả thật không tiếc tiền cho sinh nhật bản thân.

Đám anh em bạn bè của Lương Tiềm ngoại trừ hắn có điều kiện gia đình tương đối tốt, đa số những người còn lại đều thuộc gia đình lao động bình thường, hơn nữa còn là học sinh, tiền đều do ba mẹ làm ra, nhưng kiếm tiền cũng không dễ dàng. Cho nên Lương Tiềm căn bản không muốn để bọn họ bỏ tiền, tối hôm qua trực tiếp chuyển cho Tả Khuynh hai vạn, đợi sau này bọn họ có tiền rồi thì mời hắn ăn bữa cơm.

“Lão đại! Tới rồi!”

“Tiềm ca! Cuối cùng cũng chịu tới rồi.”

“Tiềm ca, sinh nhật vui vẻ!”

Câu sinh nhật vui vẻ vừa nói ra, toàn bộ đại sảnh hết đợt này đến đợt khác vang lên lời chúc. Chu Mục Thâm trốn ở sau lưng Lương Tiềm âm thầm cảm khái, may là tối hôm qua cậu cố thức đến mười hai giờ chúc mừng sinh nhật Lương Tiềm, làm tròn chức trách cơ bản nhất của một người bạn trai.

Trước đây không lâu Viên Tiêu đã thấy Chu Mục Thâm, hiện giờ nhìn thấy sau lưng Lương Tiềm có người, cậu phản ứng đầu tiên, nhất thời cao hứng, lên tiếng không kịp suy nghĩ, “Chào chị dâu! Còn nhớ em không?” Vừa dứt lời liền giơ tay lên trước mặt làm động tác chụp ảnh.

Ngay khi danh xưng bí mật này vừa ra, cả căn phòng đầy người lập tức rơi vào một mảnh yên tĩnh.

Tả Khuynh đứng bên cạnh Viên Tiêu chỉ hận rèn sắt không thành thép vỗ vào ót cậu một cái, “Mày nói linh tinh cái gì, ở đây còn có người ngoài đó!”

Lúc này Viên Tiêu mới chợt nhớ ra, hình như ở đây còn có một thằng nhóc người ngoài yêu thầm Tiềm ca của bọn họ, là thằng quỷ nào không có mắt dám dẫn người tới, khiến hắn âm thầm bi thương thay a.

“Tại sao cậu ta lại ở đây?” Sau khi Lương Tiềm nhìn thấy Trịnh Sinh trong đám người liền biến sắc.

“Tiềm ca, em……” La Thư Minh đứng bên cạnh Trịnh Sinh run rẩy giơ tay. Cậu thấp thỏm giải thích, “Em cũng không muốn mang Trịnh Sinh tới, là do cậu ta cứ quấn lấy em, đi phía sau em, đuổi thế nào cũng không đi, cuối cùng còn khóc, cho nên em mới nhất thời mềm lòng dẫn đến…… Tiềm ca, nếu anh thật sự không muốn nhìn thấy cậu ta, em bây giờ liền dẫn cậu ta đi! Em cũng sẽ đi, tuyệt đối ko nán lại đây làm chướng mắt mọi người!”

Chu Mục Thâm ở phía sau Lương Tiềm đứng dậy, cậu bởi vì câu chị dâu Viên Tiêu vừa gọi khiến mặt đến giờ vẫn còn nóng bừng, màu đỏ nhạt lan khắp gương mặt trắng nõn, từ trong ra ngoài đều lộ ra dáng vẻ ngọt ngào.

Cậu âm thầm đánh giá Trịnh Sinh, đối phương cũng đang ngầm đánh giá cậu.

Tâm tình vui vẻ suốt đường đi biến mất sạch sẽ, Lương Tiềm đang định đuổi hai kẻ trước mặt đi, bỗng bị Chu Mục Thâm kéo kéo vạt áo. Cậu ngẩng đầu, hướng hắn nở nụ cười thật ngoan, “Đừng tức giận, người cũng đến rồi, ở lại cùng nhau vui vẻ chơi đi.”

Cậu vừa mở miệng, đám đàn em liền hít hà một hơi, từ đáy lòng không khỏi bội phục dũng khí của chị dâu, dám giương oai trên đầu lão hổ.

“…… Vậy ở lại, sang bên cạnh chơi đi, đừng lượn tới lượn lui trước mặt tôi là được.” Lương Tiềm thoả hiệp.

“Cảm ơn chị dâu… Cảm ơn Tiềm ca!” La Thư Minh lập tức kéo Trịnh Sinh còn đang lưu luyến sang chỗ khác.

Trịnh Sinh bị hắn lôi tiến về phía trước, vẫn chưa từ bỏ ý định quay đầu nhìn về hướng Lương Tiềm, trong mắt đều là bi thương buồn bã. Ánh mắt người kia từ trước đến giờ chưa từng đặt trên người y.

Thời điểm không có Chu Mục Thâm, y may mắn được Lương Tiềm chú ý một lần. Hiện giờ Chu Mục Thâm đã trở về, Lương Tiềm càng không bao giờ để mắt đến y.

Nhưng là, lòng tốt mà y nhận được từ khi còn nhỏ đến giờ không nhiều lắm, một trong những lần ít ỏi ấy, y dù liều mạng cũng muốn nắm thật chặt.

Hết chương 22