Chào Em Vợ Yêu Ngọt Ngào Của Anh

Chương 152: Khụ Không Còn Nụ Hôn Đầu






Lớp số học, thầy Cao đang giảng bài trên bục.
Nguyễn Manh Manh ngẩng đầu nhìn bảng đen, thở dài.
Lại cúi đầu liếc nhìn điện thoại di động trong tay, lại thở dài.
Ai...
Chỉ một buổi tối, bệnh ngất khi học toán lại tái phát!
Rõ ràng tối hôm qua sau bữa cơm chiều, cô còn bị Lệ Quân Ngự đè trên giường hôn nhiều lần, tại sao ngủ một giấc ngồi dậy, liền mất linh?
Nguyễn Manh Manh buồn bực, làm sao cũng không nghĩ tới, hiệu quả của một cái hôn lại ngắn như thế.
Lại liên tưởng đến đêm đó, trong giấc mộng, mộng cảnh gắn bó giao triền.

Nguyễn Manh Manh cảm giác mình càng ngày càng có thể thăm dò quy luật.
Hiệu quả của một cái hôn, kéo dài có lẽ không vượt quá 12 giờ.
Nụ hôn khi đang ngủ ngày đó, có lẽ bởi vì xảy ra lúc gần đến hừng đông, cho nên mới có thể kéo dài tới ngày hôm sau đến trường.
Cô thậm chí bắt đầu hoài nghi, một nụ hôn nhẹ bình thường, hiệu quả có thể so với...!Khụ, nụ hôn càng sâu, kém hơn rất nhiều?
Nghĩ tới đây, Nguyễn Manh Manh đau lòng.
Lẽ nào sau này, mỗi sáng sớm rời giường, đều phải đi tìm Lệ Quân Ngự làm một lần thân mật...!Hôn sâu sao?
"Này, buổi trưa tôi không đến nhà ăn, giúp tôi mang hai phần Tiramisu." Nguyễn Manh Manh chính sầu lo, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói lành lạnh của Lệ Quân Triệt.
Cô nhấc mắt nhìn về phía khuôn mặt đẹp trai ngồi cùng bàn kia, nháy mắt mấy cái, đột nhiên sửng sốt.
Lệ Quân Ngự nhíu mày, gương mặt xinh đẹp để sát vào, "Tự nhiên đờ ra làm gì...!Lời của tôi nói, nghe thấy không, hả?"
Gương mặt đẹp trai tinh xảo đột nhiên phóng to ở trước mắt, có trong nháy mắt như vậy, Nguyễn Manh Manh đột nhiên rất muốn hôn lên đó.
Đương nhiên, cô vẫn không có cầm thú đến mức, ra tay với nam sinh còn nhỏ tuổi hơn mình.
Cô...! Cô chính là bỗng nhiên muốn biết, cái bệnh ngất khi học toán này, đến cuối cùng là hôn môi bất luận người nào cũng có thể chữa trị?
Hay là, chỉ có thể được Lệ Quân Ngự chữa trị?
"Cô làm gì vậy, ánh mắt kia là sao..." Trên mặt đẹp trai trắng nõn của Lệ Quân Triệt, đột nhiên hiện lên một vệt đỏ ửng quỷ dị.
Anh lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với Nguyễn Manh Manh.
Người phụ nữ này thật đáng sợ, chỉ trong nháy mắt như vậy, ánh mắt nhìn anh, giống như anh nhìn thấy đồ ngọt ngon miệng vậy!
"Khụ, không có gì, không có gì..." Nguyễn Manh Manh mím mím môi, giấu đi ánh sáng nơi đáy mắt.

Quên đi, thỏ cũng không ăn cỏ gần hang, vẫn là không nên ra tay với em trai Lệ Quân Ngự thì tốt hơn.
Muốn tìm người thí nghiệm, không bằng tìm Mộ công tử bột!
"Đúng rồi, cô cũng đang chơi Nông Dược sao?" Lệ Quân Triệt ánh mắt, rơi vào cô chưa đóng lại điện thoại di động trên màn ảnh.
"Cấp Thanh Đồng? Sao cô yếu thế, ngay cả Hoàng Kim cũng không đạt được..." Anh hiếm thấy hôm nay đi học không ngủ, có hứng thú nhìn Nguyễn Manh Manh chơi game.
Đáng tiếc, liếc một cái, chiến tích còn kém hơn anh.
Nguyễn Manh Manh liếc nhìn màn hình điện thoại di động, cô đang đăng nhập ID của Mộ Cảnh Hành.
Đang muốn giải thích, liền thấy Lệ Quân Triệt nâng cằm, lành lạnh nói: "Như vậy đi, gần đây buổi trưa tôi có việc, không thể đến nhà ăn.

Mỗi ngày cô thay tôi mang hai cái đồ ngọt trở về, tôi dẫn cô đánh lên hạng."
"Cậu dẫn tôi đi đánh lên hạng?" Nguyễn Manh Manh suýt chút nữa cười ra tiếng.
Lệ Quân Tỳ là "Bảo bảo vô địch thiên hạ", Lệ Quân Triệt kia không thể nghi ngờ chính là "Trai đẹp và bánh rán".
Anh và Lệ Quân Tỳ, hai người ở trong game là trình độ gì, cô cũng đã gặp qua.
"Sao nào, cô không tin..." Trong con ngươi lấp loé ánh sáng của Lệ Quân Triệt, tràn đầy bất mãn vì bị Nguyễn Manh Manh xem thường.
Anh hết sức đè thấp tiếng nói, để sát vào bên tai Nguyễn Manh Manh: "Nói thật cho cô biết, tôi là cấp Vương Giả Mạnh Nhất.

Dẫn cô đi, dễ như ăn cháo..."

"Phụt —— "
Nguyễn Manh Manh không chút khách khí bật cười, "Cậu là cấp Vương Giả Mạnh Nhất? Ha...!Cậu đưa điện thoại di động cho tôi, để tôi kiểm hàng..."
Nói xong, liền đưa nửa người tới gần, muốn cướp điện thoại di động trong ngăn kéo của Lệ Quân Triệt.
Lệ Quân Triệt đương nhiên không cho Nguyễn Manh Manh cướp, cầm điện thoại di động lên, ngửa ra sau.
"Nguyễn Manh Manh ——" chính vào lúc này, một tiếng rống giận rung trời, đột nhiên từ trên bục giảng truyền đến.
Cao Hán Thu nhịn một tiết, rốt cục không thể nhịn được nữa, cầm khăn lau bảng lên, liền ném tới Nguyễn Manh Manh ngồi ở hàng cuối cùng.
Nói chuyện cả một tiết nhỏ nói thì thôi, bây giờ còn công khai cười to, huyên náo cả lớp liếc mắt, dù cho là tiểu sư muội anh cũng không nể mặt mũi!
"Đùng —— ầm —— "
Khăn lau bảng rơi xuống đất, không ném trúng Nguyễn Manh Manh.
Nhưng cô né tránh, lại vì trọng tâm bất ổn, nắm Lệ Quân Triệt cùng nhau té xuống.
"A...!A a a..."
Trong phòng học, nhất thời vang lên vô số tiếng rít gào của nữ sinh.
"Nụ hôn đầu của nam thần—— ".