Chào Em Nhà Nghiên Cứu!

Chương 9: 9: Có Cần Tôi Giao Thêm Tý Việc Không





Trần Tuấn lái xe rất lâu trên đường anh cũng không biết bản thân rốt cuộc đã lang thang như thế trong bao lâu.

Đang miên man suy nghĩ, anh bỗng phát hiện bản thân vậy mà lại lái xe đến trường của Hạ Du Nhiên.
Hạ kính xe xuống anh móc ra một điếu thuốc lá, châm lửa rít một hơi thật sâu.

Ánh mắt anh nhìn ra khung viên xa xa, miệng thả ra một làn khói trắng.
Vì là buổi tối nên khung viên trường khá ít người, thêm vào đó góc anh đang đứng cũng là một góc khuất trong trường nên chẳng có ai qua lại.

Đang cúi đầu châm thêm một điếu thuốc khác, thì một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện trước mắt anh.
Hạ Du Nhiên ngồi trên một chiếc ghế đá, trên tay cầm một cây kem, miệng không ngừng nghêu ngao hát.

Sau đó là một loạt những hành động kỳ lạ mà Trần Tuấn chưa từng thấy qua.

Bỏ miếng kem cuối cùng vào trong miệng, cô đứng lên khỏi ghế đá que kem vào thùng rác gần đó.


Sau đó đứng lên làm một loạt các động tác khởi động, đột nhiên cô đưa tay làm hình khẩu súng chĩa vào chú chó gần đó nói.
“Đứng im, giơ hai tay lên.

Anh đã bị bắt vì tội làm mất vệ sinh nơi công cộng”.
Chú chó đang đi vệ sinh bên gốc cây bỗng dừng động tác, nhìn chầm chầm vào Hạ Du Nhiên sau đó hoảng sợ co dò bỏ chạy.
Bên này Trần Tuấn bật cười thành tiếng, cứ thế anh dõi theo hành động của Hạ Du Nhiên cho đến khi cô xoay người trở lại ký túc xá.

Còn Hạ Du Nhiên cứ vô tư ngâm nga hát và làm đủ trò mà không hề phát hiện đang có một đôi mắt tràn đầy ý cười đang dõi theo mình.
Trở về ký túc xá, cô không thấy bóng dáng Hân Dinh đâu, đang cảm thấy nghi hoặc bỗng có tiếng nôn ọe từ nhà vệ sinh truyền đến.

Hạ Du Nhiên nhanh chóng tiến vào xem thử thì thấy Hân Dinh sắc mặt nhợt nhạt đang ôm bồn cầu không ngừng nôn khan.
“Cậu không sao chứ? Sao sắc mặt kém như thế?” Hạ Du Nhiên đưa tay vuốt lưng cô ấy, trên mặt thể hiện sự lo lắng.
“Mình không sao, có thể là do dạo gần đây ăn uống không khoa học nên dạ dày có chút khó chịu” Hân Dinh một bên xả nước đáp.
“Nếu thật sự không khỏe ngày mai mình cùng cậu đi bệnh viện, đừng để bệnh nặng mới đi khám”
Nhìn thấy sắc mặt cô ấy nhợt nhạt Hạ Du Nhiên vào bếp mang ra một ly nước ấm.
“Không cần phiền phức như vậy đâu chỉ là bệnh vặt thôi, uống thuốc vào là khỏi.

Cậu đừng lo lắng, với lại dạo gần đây cậu bận rộn như thế.

Tuần sau lại còn phải đi khảo sát chắc chắn không có thời gian.

Cậu nên nghỉ ngơi nhiều vào”
Hân Dinh nhận ly nước từ tay Hạ Du Nhiên đáp.
Nghe Hân Dinh nhắc đến mới nhớ, vậy mà cô đã vào phòng thí nghiệm được hơn một tháng rồi.


Tuần sau phải cùng Trần Tuấn đi khảo sát nguồn cung cấp ở thành phố Scopter.

Cô vẫn chưa sắp xếp hành lý và tài liệu.
Nghĩ đến Trần Tuấn không khỏi khiến cô nhớ đến cảnh tượng lúc chiều ở siêu thị, bỗng chốt trong lòng cảm thấy có chút chán ghét.
Sau khi nhìn thấy Hân Dinh đã ổn hơn cô tìm vali chọn những bộ quần áo cơ bản và một vài vật dụng vệ sinh cá nhân, tiện tay mang theo một quyển sách.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi cũng đã hơn 10 giờ, đang dưỡng da thì điện thoại Hạ Du Nhiên bỗng đổ chuông, là trợ lý Lâm gọi tới.
“Du Nhiên, ngày mai em cứ ở ký túc đi.

Anh với sếp sẽ ghé ngang để đón em” Trợ lý Lâm ở đầu dây bên kia dặn dò.
“Không cần phiền phức như vậy đâu, một mình em bắt taxi ra sân bay cũng được rồi” Hạ Du Nhiên cảm thấy có chút ái ngại đáp.
“Sao để em một mình đi được, cũng tiện đường với lại cũng đã được giao phó rồi, anh không dám không đón đâu!” Trợ lý Lâm có chút mập mờ nói.
“Cứ như vậy đi, ngày mai bọn anh sẽ đến đón em.

Ngủ ngon”
Cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhưng chưa kịp hỏi đã bị trợ lý Lâm nhanh tay tắt máy.


Hạ Du Nhiên cũng không nghĩ nhiều nhanh chóng thực hiện bước dưỡng da cuối cùng, sau đó cũng chui vào chăn xem tiếp bộ phim đang còn dang dở.
Bên này Trần Tuấn cũng nhận được điện thoại báo cáo.
“Giám đốc, đã làm theo lời anh dặn.

Tôi đã gọi điện cho Du Nhiên rồi, ngày mai chúng ta sẽ cùng cô ấy ra sân bay”
Trần Tuấn mỉm cười “Được, cậu nghỉ ngơi sớm đi”
“Được, giám đốc anh cũng nghỉ ngơi sớm đi”
Trần Tuấn đang định tắt máy thì đầu dây bên kia bỗng lên tiếng hỏi, giọng đầy nghi hoặc “Giám đốc không phải anh không thích quá tiếp xúc với nhân viên nữ sao? Lần này sao lại để Du Nhiên cùng đi chung xe vậy?”
“Trợ lý Lâm à, dạo gần đây có phải cậu có ít việc lắm phải không? Có cần tôi giao thêm tý việc không?”
Trần Tuấn dùng giọng nghiêm túc hỏi.

Vừa dứt lời đầu dây bên kia đã truyền đến câu chúc ngủ ngon và tiếng dập máy vội vã..