Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 7: Từ chối khéo




“Đừng chỉ đưa mình phong bì, thô chết đi được, quá lạnh lùng và kém hấp dẫn, chẳng có tình người gì cả.” Triệu Vũ Kiệt nói với Nghiêm Kiều đang chuẩn bị ra ngoài: “Gọi cô giáo đó ra rồi mời người ta đi ăn cơm.”

Triệu Vũ Kiệt nói xong liền lấy điện thoại ra bấm số: “Alo, La Minh, tới đây mau lên, ở tiệm, đi ăn cơm cùng giáo viên chủ nhiệm mới của Lễ Lễ, ăn mặc chỉnh tề chút nhé.”

“Bỏ bộ vest cậu đã mặc trong cuộc thi xăm hình lần trước ra mà mặc, nói tóm lại là cứ làm thế nào cho trông giống một người tốt là được.”

Nghiêm Kiều giật lấy điện thoại của Triệu Vũ Kiệt: “Đứng tới.” Nói xong liền cúp máy.

Triệu Vũ Kiệt suy tư: “Cũng đúng, La Minh là cái thằng chẳng khóa nổi miệng, chắc sẽ dọa người ta sợ chết khiếp mất.”

Trong túi của Nghiêm Kiều có một chiếc phong bì với một vài tấm thẻ mua sắm, cuối cùng là hai gói trà mà La Minh cho. Nghiêm Kiều liếc nhìn xuống tấm giấy bọc có in chữ ‘Love’, sau đó lấy phong bì trong túi ra xem, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Anh lấy thẻ mua sắm ra khỏi phong bì và thay vào đó là một tấm thiệp chúc mừng bên trên có dòng chữ “Chúc mừng ngày nhà giáo”.

Thế này mới gọi là bình thường.

Ở cổng trường, rất dễ đụng phải giáo viên, nên Nghiêm Kiều đến thẳng khu Vĩnh Ninh Lý.

Để đến được khu Vĩnh Ninh Lý, cần phải băng qua con đường ở cổng trường, Ninh Thư không hề thích đi bộ ở đó chút nào, cảm thấy khu vực này quá loạn, đặc biệt là vào buổi tối, loại người nào cũng có mặt.

Phố Thiên Đường rất sôi động, không khí tràn ngập mùi vị của tôm hùm đất chua cay, cùng vô số các loại đồ nướng khác. Các quán ăn hầu như bày ra gần giữa lòng đường, có vài người đàn ông đến áo cũng không mặc, cứ thế cởi trần, ngửa cổ đổ bia vào miệng, rồi nhìn chằm chằm vào những người phụ nữ đi qua. Ninh Thư bước đi thật nhanh, trước mặt cô là một quán Buffet thịt nướng tên là Thanh Nịnh, xem ra công việc làm ăn khá thuận lợi, người người ra vào tấp nập.

Ở lối vào của cửa hàng có hai người đàn ông đang thi nhau nhả khói, một người mặc áo ba lỗ màu đen, người còn lại mặc áo vest chỉnh tề, còn thắt cả cà vạt, dưới chân mang đôi dép lê. Thấy cô đang quan sát họ, người đàn ông mặc áo ba lỗ đen huýt sáo với cô, còn người mặc áo vest thì lủng lẳng điếu thuốc trên môi.

Ninh Thư bị trêu đùa, cô có chút mỏng manh yếu đuối, dám tức giận nhưng không dám lên tiếng, cứ thế đi như bay qua đó. Đến khu Vĩnh Ninh Lý, từ xa Ninh Thư trông thấy một người đàn ông đang đứng dưới ngọn đèn đường trước cửa nhà mình, tiến lại gần mới phát hiện thì ra đó là Nghiêm Kiều.

Ninh Thư nhớ ra sau cuộc học ban sáng, Nghiêm Kiều có nói buổi tối sau khi tan làm có chuyện muốn nói với cô, bảo anh nói luôn lúc đó thì anh lại nhìn trái ngó phải không muốn nói, nhất định phải đợi đến khi tan làm. Khiến cho mấy nữ giáo viên trẻ đứng hóng chuyện, còn nghĩ rằng giữa bọn họ thực sự có điều gì mờ ám khó nói.

Ninh Thư bước tới, trên mặt nở một nụ cười lịch sự, nhưng hai má lúm đồng tiền lại hiện lên rõ ràng: “Thầy Nghiêm.”

Nghiêm Kiều giật mình một cái, ánh mắt lưu lại trên khuôn mặt cô giây lát, sau đó mới đưa chiếc túi trong tay qua: “Cô giáo Ninh, cái này tặng cô.”

La Minh nói đúng, vì Nghiêm Lễ, điều gì anh cũng có thể nhịn, cho dù có thù phải báo với người phụ nữ này anh cũng vẫn phải cư xử một cách thân thiện.

Ninh thư nghĩ đến việc Nghiêm Kiều lúc trong trường tìm cô nói chuyện lại muốn tránh mặt người khác, vừa nhìn thấy cô còn có chút sững sờ, bây giờ lại tặng đồ cho cô. Vỏ giấy bọc trái tim có chữ ‘Love’ màu hồng phấn được đèn đường phủ lên một màu mờ ảo, Ninh Thư không nhận lấy nó.

Cô khựng lại một chút, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn quyết định từ chối: “Thầy Nghiêm, anh rất đẹp trai, nhưng không phải là mẫu người mà tôi thích.”

Bốn chữ ‘Anh là người tốt’ đã bị cô nuốt xuống bụng, thực sự là không thể nói mấy từ đó với một người nhìn không giống người tử tế, suốt ngày chê cô quê mùa, cổ hủ, lại còn dọa sẽ xé áo ngực của cô.

Nghiêm Kiều sờ sờ vào tấm thiệp chúc mừng ngày Nhà giáo trong túi, nhưng không lấy ra, vẫn giữ nguyên tư thế đút một tay vào túi quần,

Có lẽ là hài lòng với câu nói ‘Anh rất đẹp trai’, nên anh khẽ cong môi: “Thật vậy sao, vậy thì tiếc quá.”

Dường như anh có vẻ rất thích thú: “Vậy cô giáo Ninh thích kiểu đàn ông như thế nào?”

“Tốt tính, hiền lành, chu đáo, có nhà có xe.” Ninh Thư hơi nghiêng đầu nhìn Nghiêm Kiều: “Đây là yêu cầu của ba mẹ tôi, hai người họ rất thương tôi, sợ tôi sống không tốt, nếu vậy thì bọn họ sẽ rất lo lắng.”

Cô cực kỳ thẳng thắn và những yêu cầu trên là điều dễ hiểu, Nghiêm Kiều hơi nheo mắt: “Tiếc quá, tôi đôi khi rất nóng tính, không có nhà, xe thì có một chiếc nhưng lại là xe motor.”

Vốn dĩ ý định ban đầu của Ninh Thư không phải là khiến cho Nghiêm Kiều khó xử, cô cũng không dám đắc tội với anh: “Thực ra, anh cũng có những điểm rất ưu tú.”

Nghiêm Kiều: “Vậy cô nói thử xem nào.”

Ninh Thư: “…”

Sao lại có người nói chuyện được kiểu này sau khi bị từ chối chứ? Da mặt anh quả thực không phải dày ở mức bình thường nữa rồi.

Nghiêm Kiều thấy người phụ nữ trước mặt đang vắt óc suy nghĩ liền biết cô nói không nổi.

“Anh có giọng nói hay, dáng người đẹp.” Ninh Thư dừng lại trên người Nghiêm Kiều, đôi mắt và đôi môi của anh rất đẹp, dáng người cao ráo, cơ bắp cân đối, có một loại cảm giác rất hấp dẫn, cô nói: “Rất gợi cảm.”

Nghiêm Kiều mỉm cười, đôi mắt hoa đào khẽ cong lên, phản chiếu những vì sao trên bầu trời đầu thu, tuy ánh mắt nghiêm túc nhưng giọng điệu lại vô cùng thản nhiên: “Cảm ơn.”

Ninh Thư dời tầm mắt, tiếp tục từ chối khéo: “Sau này nhất định anh sẽ tìm được một người phụ nữ tốt hơn.”

Tốt nhất là nên vạch ra ranh giới rõ ràng với người này càng sớm càng tốt. Ninh Thư lấy chìa khóa ra định mở cửa, thì nghe thấy Nghiêm Kiều gọi cô một tiếng.

Cô quay đầu lại liền thấy anh đưa chiếc túi giấy ra một lần nữa: “Cô giáo Ninh vất vả rồi, chúc mừng ngày Nhà giáo.”

Ninh Thư: “…”

Người này cũng khá biết tận dụng đồ vật đó chứ.

Ninh Thư không nhận: “Hôm nay trong cuộc họp chủ nhiệm Đào đã nhấn mạnh rồi.”

“Hơn nữa, Nghiêm Lễ luôn là tấm gương cho mọi người noi theo, là một phụ huynh anh không cần phải lo lắng.”

Nghiêm Kiều đặt chiếc túi giấy bên cạnh cửa, vừa lùi về phía sau, vừa vẫy vẫy tay: “Tạm biệt, cô giáo Ninh.”

Ninh Thư nhặt chiếc túi từ dưới đất lên, ngẩng đầu mới phát hiện anh đã đi rất xa, chỉ có thể đợi lần sau có cơ hội sẽ trả lại cho anh.

Có vẻ như anh không muốn cô đuổi theo, nên bước đi rất nhanh, đến khi đi được một đoạn khá xa, mới bắt đầu giảm tốc độ, trên đường không có người qua lại, chỉ có mình anh và chiếc bóng của mình.

Ninh Thư mở cửa đi vào nhà, lấy chiếc hộp trong túi giấy ra nhìn, trong lòng tự hỏi một người đàn ông khi tỏ tình sẽ tặng gì cho người phụ anh ta thích. Giấy gói rất bắt mắt, đặc biệt là chiếc nơ to bản màu đỏ rực rỡ đến chói lọi. Ninh Thư lấy từ bên trong ra hai hộp trà.

Trong những dịp lễ tết học sinh của ba cô thích tặng nhất là trà, sau đó ba cô sẽ đem chúng tặng lại cho ông nội và ông ngoại những hộp trà còn mới nguyên tem đó.

Sao người đàn ông này lại có thể nghĩ ra món quà như của cán bộ già thế này? Như vậy liệu có thể tỏ tình thành công hay không? Hai người họ mới gặp nhau vài ngày, thậm chí còn không được tính là thân quen, còn có chút thù oán, vậy nên tám mươi phần trăm không phải là anh thực sự thích cô. Cô đoán rằng, anh đang trả thù cô vì việc cô tố cáo những hình xăm của anh, nếu cô không chấp nhận thì sớm muộn gì anh cũng sẽ xé tan áo ngực của cô mất. Nhìn mà xem, quả nhiên mục đích của anh chính là xé rách áo ngực của cô. Người đàn ông thông minh này đã không chọn cách bạo lực, nếu vậy cô sẽ gọi cảnh sát. Một khi anh thành công dùng sắc đẹp và thân hình để mê hoặc được cô, không chừng còn chẳng cần phải động tay cô cũng sẽ tự tháo bỏ áo ngực của mình xuống.

Tội phạm đê tiện, hạ lưu, vô sỉ có IQ cao.

Dưới đáy túi còn có vài tấm thẻ mua sắm, Ninh Thư đếm nhẩm, có bốn tấm trị giá năm trăm tệ, cộng lại là hai nghìn tệ. Cô thường xuyên gặp phải tình huống phụ huynh học sinh tặng thẻ mua sắm như vậy, nhưng chưa từng nhận bao giờ, nghĩ sẽ trả lại cho Nghiêm Kiều, cả trà cũng sẽ trả lại.

Ninh Thư cố gắng thử tìm trên mạng, quả nhiên có người tặng trà khi tỏ tình.

Ý nghĩa là: Tôi muốn “Ngâm” mình trong bạn.

Ninh Thư: “…”

Cô nhớ đến một câu trong tác phẩm “Hồng lâu mộng”: “Vì em đã uống trà của nhà anh rồi, tại sao không làm dâu nhà anh?”

Ninh Thư vội vàng bọc lại hộp trà, đặt ở hành lang phòng khách, vì sợ hôm sau đi làm sẽ quên mang theo.

Nghiêm Kiều chậm rãi từ khu Vĩnh Ninh Lý đi về, tấm thiệp chúc mừng ngày Nhà giáo bị anh tiện tay ném vào thùng rác.

Triệu Vũ Kiệt và La Minh vẫn đang ngồi xổm trước tiệm thịt nướng buôn chuyện, nhìn thấy Nghiêm Kiều liền vội vàng đứng lên: “Thế nào, có nhận không?”

Nghiêm Kiều gật đầu, đón lấy điếu thuốc được Triệu Vũ Kiệt ném qua, rồi tựa vào cột đá bên cửa.

Triệu Vũ Kiệt giống như một người cha già buồn bã: “Hai nghìn có hơi ít quá không? Nếu như phụ huynh nhà khác tặng nhiều hơn chúng ta, mà chúng ta lại là người tặng ít nhất, như thế có khi nào giáo viên sẽ đì đọt Lễ Lễ nhà ta không?”

“Bảo cậu tặng thêm cậu lại không đồng ý, cũng đâu có thiếu chút tiền đó.”

La Minh huých vào vai Triệu Vũ Kiệt: “Không ít, quá nhiều sẽ không thích hợp, sau này mời cô ấy đi ăn cơm, không ăn ở tiệm mình mà đến chỗ nào tốt tốt chút, tôi mời.”

Cảm nhận được ánh mắt Nghiêm Kiều đang nhìn chằm chằm vào mình với biểu cảm không rõ ràng, La Minh nói: “Trên mặt tôi nở hoa à?”

Nghiêm Kiều kể lại việc Ninh Thư hiểu lầm rằng anh đang tỏ tình với cô, cho dù hai hộp trà không được đóng gói thì cũng còn tốt hơn là gói thành cái kiểu hoa hòe hoa sói đó. Việc tốt này đều là do La Minh làm cả.

Triệu Vũ Kiệt và La Minh cùng cười ngất, đặc biệt là Triệu Vũ Kiệt: “Thật không dễ dàng gì nhỉ anh trai, trong cả cuộc đời anh, đây là lần đầu tiên không được tỏ tình mà là đi tỏ tình.”

“Sau đó thì sao? Có giải thích với cô ấy không?” La Minh suy nghĩ một lúc, không đợi Nghiêm Kiều trả lời, anh ta lại nói: “Tôi thấy không giải thích cũng là điều tốt, cứ làm theo phương án của tôi, “Thịt” cô ấy, để cô ấy thành chị dâu của Lễ Lễ.”

Nghiêm Kiều: “Chưa giải thích.”

Triệu Vũ Kiệt sửng sốt: “Không phải, hai người đang nói cái gì thế? Cái gì mà phương án, giáo viên chủ nhiệm của Lễ Lễ muốn thành chi dâu chúng ta?”

Nghiêm Kiều phớt lờ anh ta: “Sau đó tôi bị từ chối.”

La Minh không thể hiểu nổi logic trong lời nói và hành động của Nghiêm Kiều: “Cậu đang vòng vo cái gì thế? Nói thẳng với cô ấy rằng cô ấy đang hiểu lầm không phải xong rồi sao?”

Nghiêm Kiều không nói thêm lời nào, vừa cầm điếu thuốc vừa xoay người đi vào tiệm.

Triệu Vũ Kiệt nghiêng đầu nhìn La Minh: “Dốt.”

La Minh sau khi suy nghĩ một lúc mới hiểu ra, anh ta thở dài một tiếng: “Đây đúng là một vị quý nhân, thà bị hiểu lầm còn hơn để cô giáo kia phải khó xử.”

Nói xong liền quay đầu về phía Triệu Vũ Kiệt: “Chẳng trách hội tiểu Chu đều thích anh Kiều chứ không thích cậu.”

Triệu Vũ Kiệt: “…”

“Nói thì cứ nói, nhắm vào tôi làm gì?”

——

Sáng hôm sau, Ninh Thư biết được học sinh đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra Toán là Nghiêm Lễ, tin tức cứ thế bùng nổ trong ba trường tham gia kỳ thi cùng nhau lần này, chủ nhiệm Đào đi đi lại trước mặt bọn họ mà mặt như đang song song với trời luôn rồi.

Ninh Thư đang trông các học sinh tự học thì giáo viên dạy toán của lớp A1 đứng bên ngoài cửa lớp nói với cô rằng cô ấy muốn gặp Nghiêm lễ.

Ninh Thư gọi Nghiêm Lễ ra, giáo viên dạy toán hỏi cậu làm thế nào có thể giải được câu hỏi cuối cùng trong bài thi.

Nghiêm Lễ: “Trước khi đến ngày thi anh trai em đã giải bài đó trên giấy nháp cho em xem.”

Giáo viên dạy toán không thể không hỏi lại: “Ai?”

Nghiêm Lễ: “Anh trai em ạ.”

Giáo viên dạy Toán chợt nhớ ra một câu mình thường nói khi lên lớp: “Học Toán thì phải học cho thật nghiêm túc, nếu không khi ra đường mọi người lại nghĩ rằng môn Toán của các em là do giáo viên Thể dục dạy đó.”

Ninh Thư đứng ở cửa phòng học, quay đầu liếc nhìn về phía sân vận động, nghĩ đến bộ dạng của Nghiêm Kiều khi nhìn xuống đề thi của học sinh trong giờ làm bài. Đặc biệt là trong giờ thi Toán, lúc đó cô còn đang nghĩ, xem thầy giáo dạy Thể dục kia kìa, làm gì mà ngó nghiêng nghiêm túc như thể anh thực sự hiểu nó vậy? Kết quả là, người ta không chỉ hiểu, mà còn có thể giải được nó.

Giáo viên dạy Toán sửng sốt, vẫn có chút khó tin, lại xác nhận lại với Nghiêm Lễ một lần nữa: “Là thầy Nghiêm dạy môn Thể dục phải không?”

Cậu thiếu niên hất cằm lên, giọng điệu đầy tự hào: “Anh trai em rất giỏi, lợi hại về mọi mặt.”