Ninh Thư thấy Nghiêm Kiều chuyển mười vạn tệ cho cô, lại còn nói tiêu không hết thì không được về nhà. Đương nhiên là cô tiêu không hết, cũng không thể tiêu hết. Tuy nhiên, nếu ai đó sẵn sàng cho mình nhiều tiền như vậy để tiêu, cô vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, là người khác chắc hẳn cũng sẽ vô cùng vui vẻ. Vốn dĩ không nên tiêu bừa bãi tiền của người khác, nhưng anh đã vứt hết quần áo của cô đi rồi, sau này cô cũng chẳng thể khỏa thân ra đường được. Vì vậy, cô sẽ chỉ tiêu một chút chút là được.
Ninh Thư sửa soạn xong xuôi, liền đi đến điểm hẹn đợi Tôn Hiểu Thiến. Những cô gái ngoài đường đều rất thời trang, Ninh Thư ngắm nghía mình trong tấm cửa kính, hôm nay cô cũng không hề mộc mạc. Nghiêm kiều đã giúp cô chọn quần áo, bên trong là chiếc áo len trắng, kết hợp với chân váy len dài đến gối và áo khoác màu be bên ngoài. Còn mặc thêm cả quần tất và quần nỉ giữ nhiệt bên trong nữa, nếu không mặc Nghiêm Kiều không cho cô ra khỏi cửa. Nghĩ tới việc sáng nay anh cầm chiếc quần nỉ, đuổi theo cô khắp từ trên lầu xuống dưới lầu để bắt cô mặc vào. Cô mỉm cười nhìn mấy cô gái để hở chân vừa đi qua, lạnh tới mức nổi da gà, nhưng vẫn phải giả bộ, mặt không biến sắc trước mặt người khác. Trong số đó có một đôi chân dài dừng lại trước mặt cô, Ninh Thư nhìn dọc từ chân cô ấy lên trên. Váy trắng ngang hông, áo khoác màu xám khói, áo len dệt kim màu trắng, để lộ một mảng lớn xương quai xanh, chiếc cổ thiên nga trắng nõn và mảnh mai, cô ấy trang điểm nhẹ nhàng, để tóc xõa ngang vai, kết hợp với chiếc mũ nồi màu đen.
Ninh Thư không dám nhận người: “Tôn…Hiểu Thiến?”
Tôn Hiểu Thiến: “Thế nào, khí chất có ngời ngời không, rất hợp với kiểu tiểu bạch thỏ hiền lành, dịu dàng như cô?”
Ninh Thư nghĩ tới diện mạo của Tôn Hiểu Thiến hàng ngày trong phòng ý tế trường, tóc đuôi ngựa buộc thấp nhẹ nhàng, đôi lông mày mỏng và cong, cả ngày mặc áo blouse, khi ra ngoài thì khoác thêm áo lông vũ dài màu đen bên ngoài.
Hình ảnh quá đỗi tương phản, Ninh Thư mất một lúc mới kịp thích ứng, sau đó nhìn xuống đôi chân trần của Tôn Hiểu Thiến: “Không mặc quần nỉ, cô không thấy lạnh à?”
“Lạnh.” Tôn Hiểu Thiến sắp đông cứng cả người luôn rồi, hai hàm răng va vào nhau cầm cập, cô ấy kéo tay Ninh Thư trốn vào trong trung tâm thương mại, rồi tiếp tục nói: “Nhưng mà đẹp, thời trang phang thời tiết, phụ nữ là không gợi cảm thì còn gì là phụ nữ nữa?”
Ninh Thư đã học được rồi, nếu lần sau Nghiêm Kiều còn bắt cô mặc quần nỉ nữa thì cô sẽ nói như vậy.
Ninh Thư và Tôn Hiểu Thiến cùng nhau đi mua sắm, ăn lẩu, chơi trò gắp thú bông, rồi lại cùng nhau tay trong tay vào nhà vệ sinh, còn chụp ảnh tự sướng nữa. Đây là một trải nghiệm rất mới lạ và thú vị đối với Ninh Thư. Cô đã từng nghĩ, có bạn hay không không quan trọng, chỉ cần học thật giỏi là được, nhưng hiện tại lại chỉ muốn bám chặt lấy Tôn Hiểu Thiến, thậm chí còn không muốn về nhà ở Vĩnh Ninh Lý. Cơ thể Tôn Hiểu Thiến vừa mềm lại vừa thơm, còn người đàn ông ở nhà quá cứng rắn, chẳng mềm mại chút nào.
Tôn Hiểu Thiến không tiêu tiền một cách xa hoa như Nghiêm Kiều, các cô gái hay chú ý đến chất lượng và để ý đến từng chi tiết nhỏ, những đồ mà cô ấy dẫn Ninh Thư đi mua đề phù hợp với cô, giá cả cũng ở mức chấp nhận được. Nhưng Ninh Thư vẫn cảm thấy có hơi đắt, một chiếc áo len sau khi giảm giá có giá là hơn ba trăm tệ, cô đã mua nó trong nước mắt. Sau đó âm thầm ghi lại hóa đơn, ngộ nhỡ sau này Nghiêm Kiều không thích cô nữa, muốn chia tay với cô, vậy thì cô sẽ trả lại số tiền mà mình đã tiêu của anh.
Ninh Thư mua xong cho mình, lại mua thêm vài món cho Lễ Lễ, tiền tiêu cho Lễ Lễ cô cũng ghi lại, ngộ nhỡ chia tay với Nghiêm Kiều, cô sẽ đem theo Lễ Lễ, em ấy sẽ sống với cô.
Tôn Hiểu Thiến mua hai cốc trà sữa, đưa cho Ninh Thư một cốc, hai người ngồi nghỉ ngơi trên ghế trong trung tâm thương mại.
Ninh Thư nhấp một ngụm: “Ngon quá, có pudding xoài và đậu đỏ.”
Tôn Hiểu Thiến cố ý trêu chọc cô: “Chẳng phải vừa rồi cô còn nói là trà sữa không có lợi cho sức khỏe với không ngon nên không được uống nhiều sao?”
Ninh Thư lại nhấp một ngụm trà sữa: “Tôi đang nói đến Phúc Bồn Tử, trà sữa nhà cô ta không ngon.”
Tôn Hiểu Thiến mỉm cười: “Nhìn không ra à nha, cô cũng biết ghen đó chứ, mức độ chiếm hữu của cô với thầy Nghiêm rất lớn, thậm chí còn không chấp nhận cả trà sữa của đối thủ bán.”
Ninh Thư không hề phủ nhận, cô nghiêm mặt nói: “Nghiêm Kiều đối xử với tôi rất tốt, nên không được đối xử tốt với những người có ý với anh ấy nữa, càng không thể để người ta cướp mất.”
Tôn Hiểu Thiến rất hiểu Ninh Thư, dựa trên tình hình hiện tại của cô thì đã có hướng phát triển tốt hơn và đang chuyển dần sự phụ thuộc từ gia đình sang Nghiêm kiều.
Ninh Thư muốn cuối tuần này đưa Nghiêm Kiều về ra mắt ba mẹ mình, tuy rất tin tưởng anh nhưng cô vẫn có chút lo lắng: “Thiến Thiến, cô nói xem cuối tuần tôi đưa Nghiêm kiều về ra mắt thì nên mang theo quà gì về bây giờ?”
Tôn Hiểu Thiến suy nghĩ một chút: “Mua các loại thực phẩm bổ sung cũng được, lần đầu tiên đến nhà không nên mang quá nhiều, lát nữa tôi đưa cô đi mua vài món.”
Hai người nghỉ ngơi thêm một lúc, trước tiên bỏ túi đồ lớn nhỏ vào xe của Tôn Hiểu Thiến, sau đó quay lại mua quà về ra mắt ba mẹ.
Sau khi mua xong thực phẩm bổ sung, Ninh Thư lại kéo Tôn Hiểu Thiến vào một cửa hàng bán các sản phẩm len Cashmere, thoạt nhìn rất cao cấp.
Tôn Hiểu Thiến giữ Ninh Thư lại, nhỏ giọng nói với cô: “Đắt lắm đó, hơn ba ngàn tệ một chiếc, lại không có giảm giá, đổi hàng khác đi.”
Tôn Hiểu Thiến lại chỉ sang cửa hàng bên phía đối diện: “Loại len pha kia cũng tốt, bên đó còn có giảm giá nữa, năm sáu trăm tệ là có thể mua được một chiếc oke rồi.”
Ninh Thư vẫn không chịu rời đi, cô cúi đầu nói: “Tôi muốn khiến ba mẹ vui một chút, nếu hai người họ vui vẻ, thì sẽ chỉ có lợi hơn cho chuyện của tôi và Nghiêm Kiều.”
Tôn Hiểu Thiến nắm lấy tay Ninh Thư, nhìn cô gái nhỏ hơn mình bốn tuổi, trong lòng cảm thấy mềm nhũn lại có chút thương xót, nhưng rất nhiều chuyện không nỡ nói với cô, đành mỉm cười: “Được, nghe cô.”
Ninh Thư mua hai chiếc áo len cashmere, tổng cộng hết 5.000 tệ, bằng hơn nửa tháng lương của cô. Tôn Hiểu Thiến nghĩ tới vừa rồi Ninh Thư mua áo len cho bản thân, ba trăm tệ một chiếc còn phải du dự rất lâu mới quyết.
Mua xong áo len Cashmere, cuối cùng Ninh Thư mới có thể yên tâm: “Vậy là ổn rồi, ra mắt phụ huynh nhất định không vấn đề gì cả.”
“Thiến Thiến cô có mua gì cho ba mẹ không, tôi đi cùng cô.”
Tôn Hiểu Thiến suy nghĩ một chút: “Vậy tôi cũng mua cho ba mẹ mỗi người một chiếc khăn quàng cổ.”
Ninh Thư đưa Tôn Hiểu Thiến trở lại cửa hàng vừa rồi, Tôn Hiểu Thiến vội vàng kéo cô lại: “Đừng, cửa hàng đó vượt qua khả năng chi tiêu của tôi, mua về còn ăn mắng vì tội tiêu tiền hoang phí nữa đó.”
Ninh Thư nói thẳng: “Tôi nói cho cô nghe, ba mẹ đề như vậy cả, tuy rằng mắng con mình tiêu tiền hoang phí nhưng nếu được con cái tặng quà vẫn rất thích.”
Tôn Hiểu Thiến gật đầu đồng ý, câu nói này áp dụng vào bất cứ gia đình nào cũng không thành vấn đề, nhưng với gia đình Ninh Thư thì lại khác. Bởi vì không biết ba mẹ cô mắng cô tiêu tiền hoang phí là thật hay là giả.
Cuối cùng, Tôn Hiểu Thiến mua hai chiếc khăn với giá hai, ba trăm tệ, sau đó nói với Ninh Thư: “Xem này, đây mới đúng là mức chi tiêu của tôi.”
Hai người ăn uống mua sắm vui vẻ, khi sắp đến giờ về, Ninh Thư luôn cảm thấy hình như mình đã quên mua thứ gì đó, nhưng nghĩ nửa ngày cũng không ra, cứ thế cho đến khi Tôn Hiểu Thiên đưa cô về tới cổng nhà.
Ninh Thư tóm tóc mình: “Hình như có người nào đó nhờ tôi mua quần trong, nhưng tôi quên mất rồi.”
Tôn Hiểu Thiến cố ý hỏi: “Người nào đó là người nào?”
Ninh Thư nói nhỏ: “Thầy Nghiêm.”
Tôn Hiểu Thiến mỉm cười: “Quay lại mua không?”
Ninh Thư ló đầu ra ngoài cửa sổ xe, chỉ vào một cửa hàng ven đường trước mặt: “Ở đó có bán, còn được giảm giá nữa.”
Tôn Hiểu Thiến bật cười: “Được.”
Đối với Ninh Thư mà nói, đây cũng là chuyện thường gặp, bởi vì cô cơ bản không hề có ý định lấy cố ý lòng Nghiêm Kiều. Trong tiềm thức của cô đã cho rằng, người đàn ông này rất an toàn, sẽ không thể bỏ rơi cô, vì vậy không cần phải lấy lòng anh.
Ninh Thư bước vào cửa hàng, nhìn về phía nhân viên bán hàng, rồi chỉ chỉ Tôn Hiểu Thiến: “Xem quần lót cho cậu cô ấy…Có size cho người cao một mét chín mươi không?”
Tôn Hiểu Thiến nhìn đôi má ửng hồng vì xấu hổ của Ninh Thư mà lòng có chút rối bời, thôi bỏ đi, cậu thì cậu vậy.
Tôn Hiểu Thiến Nghiến răng: “Mợ.”
Mặt Ninh Thư càng đỏ hơn: “Ở bên ngoài đừng có gọi như vậy.”
Cô nhân viên bán hàng nhìn hai người phụ nữ kỳ quái này với vẻ mặt khó hiểu, thầm nghĩ chắc cậu của cô ấy phải rất giàu có, nếu không sao có thể cưới được một cô vợ vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp như vậy chứ?
Ninh Thư thanh toán tiền xong, cầm lấy đống nội y mua cho Nghiêm Kiều rồi chạy.
Tôn Hiểu Thiến chạy theo sau: “Mợ, đợi con với, mợ!”
Năm giờ chiều, Ninh Thư bê đống đồ đã mua trên xe Tôn Hiểu Thiến vào nhà, tối lại theo xe cô ấy đến trường một chuyến.
Khi đi ngang qua Thanh Nịnh, Ninh Thư trông thấy Triệu Vũ Kiệt đang ngồi xổm ngoài cửa, liền mở cửa sổ chào hỏi: “Ông chủ Triệu.”
Triệu Vũ Kiệt ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười: “Chào cô giáo Ninh.”
Ninh Thư nói to: “Nghiêm Kiều đã tan làm chưa?”
Triệu Vũ Kiệt: “Chưa thấy về, chắc vẫn đang ở lớp.”
Ninh Thư: “Ồ, cảm ơn ông chủ Triệu.”
Triệu Vũ Kiệt vô cùng tò mò, cô giáo Ninh thường ngày đa phần chỉ giao du với mấy người họ, nếu không thì chỉ có một mình, mà hôm nay hình như đang đi cùng bạn. Anh ta đứng dậy đi về phía trước xem xét.
Ninh Thư tự hào giới thiệu một chút: “Đây là bạn tôi, Tôn Hiểu Thiến, cũng có thể gọi là cô giáo Tôn, hoặc là bác sĩ Tôn.”
“Thiến Thiến, đây là ông chủ Triệu.”
Tôn Hiểu Thiến và Triệu Vũ Kiệt gật đầu với nhau, thay lời chào hỏi.
Khi xe chạy vào đến khuôn viên trường, Ninh Thư vịn vào cửa kính xe nhìn về phía sân vận động. Nghiêm Kiều vẫn đang dạy học, anh mặc trên người bộ thể thao màu xám nhạt, đang ngậm chiếc còi trắng trên môi, đứng bên sân bóng chuyền, hướng dẫn học sinh chơi bóng. Ninh Thư sợ ảnh hưởng tới giờ học nên không gọi anh.
Sau khi xuống xe, Tôn Hiểu Thiến mang chiếc máy sưởi tay mới mua lên phòng y tế, hôm nay là ngày nghỉ phép đầu tiên của Ninh Thư, cô lúc nào cũng nghĩ tới học sinh trên lớp, vừa xuống xe đã đi về phía lớp học. Cô đi lên cầu thang, khom lưng lẻn từ cửa sổ ra tới cửa sau, sau đó kiễng chân bám lên cửa kính nhìn vào bên trong. Đúng như dự đoán, chủ nhiệm Đào đã điều chỉnh lại chỗ ngồi, nam nữ ngồi tách riêng. Kỷ luật trong lớp đã đạt đến trình độ chưa từng có, không ai chơi điện thoại, không ai đọc tiểu thuyết, đến tiếng xì xào nhỏ cũng không xuất hiện. Không những thế, học sinh còn rất nghiêm túc làm bài, thậm chí mấy bạn ngồi ở phía sau thường khó khăn lắm mới nộp được bài về nhà thì lúc này cũng đang đắm chìm trong đống câu hỏi.
Chủ nhiệm Đào phải quản rất nhiều việc, nên vô cùng bận rộn, Ninh Thư cứ tưởng rằng mình không có mặt thì lớp sẽ bị giải tán, không ngờ kỷ cương lại tốt như vậy. Cô đứng ở cửa sau theo dõi gần hết tiết học, sau đó nhanh chóng rời đi khi sắp hết giờ. Mà không hề hay biết, thực ra học sinh trong lớp đã phát hiện ra cô từ lâu, cô vừa rời đi bọn họ lập tức buông lỏng kỷ cương, bạn nào chăm chỉ thì vẫn chăm chỉ, bạn nào chơi vẫn chơi, vẫn quậy phá như trước đây. Cô chủ nhiệm đang nghỉ phép, chủ nhiệm Đào thì đang đến phòng giáo dục dự họp và chẳng có ai giám sát bọn họ cả.
Ninh Thư xuống lầu, nhìn hòm mail trên điện thoại mình, tối qua lớp trưởng đã gửi cho cô bản danh sách quyên góp cho Lữ Hủy Hủy. Mặc dù hiện tại chủ nhiệm Đào đang tạm thời tiếp quản lớp, nhưng ông ấy quá bận rộn và cứng rắn, nên rất nhiều việc lớp trưởng vẫn thích tìm Ninh Thư hơn.
Ninh Thư nhìn xuống bản danh sách quyên góp, những bạn có điều kiện gia đình khá, ví dụ như Trịnh Nam, đã quyên góp liền mấy nghìn tệ, còn những bạn không có điều kiện cũng cố gắng hết sức mình, bốn mươi tám học sinh, ai ai cũng đóng góp, thậm chí đến điều kiện khó khăn nhất như Tô Phan Dương cũng đã đóng góp hai trăm tệ. Tổng cộng số tiền cả lớp quyên góp được là hai mươi sáu nghìn tệ. Ninh Thư cũng đã chuẩn bị phần góp của mình, gộp vào là vừa tròn ba mươi nghìn tệ.
——
Còn năm phút nữa là đến giờ tan học, Nghiêm Kiều đang cho học sinh hoạt động tự do. Anh đang đứng giữa sân vận động, nhìn Ninh Thư và Tôn Hiểu Thiến cười nói đi về phía cổng trường, sắp hết giờ rồi cũng chẳng buồn đợi anh.
Anh chạy tới, bất mãn nhìn cô: “Em không thấy anh à?”
Ninh Thư đang bàn về lần đi chơi tiếp theo với Tôn Hiểu Thiến và quả thực là đã quên mất Nghiêm Kiều. Cũng không thể nói là quên, thực ra hôm nay cô rất nhớ anh. Khi ăn miếng khoai tây trong nồi lẩu nhớ tới anh, khi hút hạt đậu đỏ đầu tiên trong ly trà nữa nhớ anh, rồi khi đón gió ngoài trung tâm mua sắm cũng nhớ tới anh. Và đến khi mua nội y cũng nhớ anh, bởi vì có chút lo lắng không biết liệu size cho một mét chín mươi anh mặc có bị nhỏ hay không. Lúc nào anh cũng nói cái gì mà “Bảo bối lớn”, nếu nhỡ mặc không vừa thì phải làm thế nào.
Nhưng vừa rồi vào đến trường, cô đã ngồi trên xe nhìn anh một cái, nhìn xong rồi lại suy nghĩ mấy việc lung tung cuối cùng là quên mất anh. Dù sao thì Tôn Hiểu Thiến vẫn mềm mại thơm tho hơn người đàn ông vừa dạy xong giờ thể dục này, trên người anh chắc chắn đang đầy mồ hôi, dính dính nhớp nháp, nói không chừng còn bốc mùi hôi nữa.
Nghiêm Kiều chào Tôn Hiểu Thiến: “Cô giáo Tôn.”
Ninh Thư trả lời câu hỏi vừa rồi của Nghiêm Kiều: “Nhìn thấy anh rồi.”
Tôn Hiểu Thiến nói với Ninh Thư một câu rồi chuồn lẹ, cô ấy luôn cảm thấy tình tiết truyện tiếp theo không thích hợp để mình tham gia.
Ninh Thư ở phía sau ngơ ngẩn gọi với theo: “Tạm biệt, Thiến Thiến.”
Tôn Hiểu Thiến quay đầu, trìu mến nhìn lại: “Tạm biệt, Ninh Ninh.”
Nghiêm Kiều giơ tay vẫy vẫy trước mặt Ninh Thư, để cô hoàn hồn trở lại và nhìn người đàn ông tội nghiệp đã cả một ngày không được gặp người yêu mình.
Ninh Thư nhìn Nghiêm Kiều: “Anh nói xem, sao người cô ấy lại thơm vậy? Lại còn mềm mại nữa.”
Nghiêm Kiều suýt chút nữa bị chọc giận đến bật cười: “Em hỏi anh vấn đề này?”
Anh đưa tay lên xoa xoa mái tóc Ninh Thư: “Hôm nay em đã mua những gì, tiền lương trợ lý giảng dạy của em đã tiêu hết chưa?”
Ninh Thư liệt kê ra những thứ mình đã mua: “Em mua cho Lễ Lễ hai bộ quần áo nỉ, màu đen, con trai chắc sẽ thích màu đen, chứ không thích màu đỏ. Còn mua cho Lễ Lễ thêm một chiếc áo len với mười đôi tất, một đôi giày, cộng thêm một thùng giấy nháp, vài hộp bút…”
Nghiêm Kiều quay sang nhìn Ninh Thư, ngắt lời cô: “Anh thì sao?”
Ninh Thư nghiêng đầu, không để anh nhìn thấy mặt mình: “Mua cho anh mấy chiếc quần.”
Nghiêm Kiều: “Quần thể thao, quần âu hay là quần jeans?”
Giọng nói Ninh Thư rất nhỏ: “Lát nữa anh về nhà thử thì biết.”
Trên sân vận động, các học sinh chuẩn bị kết thúc tiết Thể dục, nhưng khi tập trung lại thì phát hiện chẳng thấy thầy giáo của bọn họ đâu cả, nên không biết có thể tan học được chưa? Đứng thêm vài phút nữa cũng chẳng thấy người đâu.
Nghiêm Kiều đi đến cổng trường mới nhớ ra mình vẫn còn đang trong giờ học. Chuông báo hết giờ vang lên, anh thổi còi về phía sân vận động, coi như là báo hiệu cho học sinh có thể tan học được rồi.
Ninh Thư nhìn chiếc còi trên môi Nghiêm Kiều: “Chiếc còi này của anh vui thật đó.”
Nghiêm Kiều cởi nó ra quàng vào cổ Ninh Thư: “Cho em, sau này em chỉ cần thổi một tiếng thì anh sẽ lập tức có mặt.”
Ninh Thư lấy khăn ăn trong túi ra, cẩn thận lau chùi vị trí Nghiêm Kiều vừa ngậm vào, sau khi lau sạch sẽ rồi mới đưa lên miệng thổi một tiếng.
“Em làm như vậy thực sự làm tổn thương lòng tự trọng của người khác.” Nghiêm Kiều khẽ bóp cằm Ninh Thư: “Chê ông đây phải không?”
Anh lại cầm lấy chiếc còi đang treo ở ngực cô, đưa lên miệng thổi, sau đó nhét lại vào miệng Ninh Thư: “Thế này mới đúng.”
Bị người đàn ông nhét chiếc còi mà anh ấy vừa ngậm vào miệng, nói Ninh Thư buồn nôn cũng không phải, không buồn nôn cũng chẳng đúng: “Khi còn nhỏ, cô giáo đã dạy bọn em, không được ăn lại đồ thừa của người khác, vì bên trên có thể dính vi khuẩn, thậm chí là bệnh truyền nhiễm, anh lại càng…”
Ninh Thư nói thẳng: “Đây chính là hôn gián tiếp.”
Nghiêm Kiều híp mắt cười, nhìn chằm chằm vào môi Ninh Thư với ý nghĩ xấu xa: “Hôn cũng đã hôn tới ba lần rồi, còn sợ hôn gián tiếp?”
Ninh Thư đỏ mặt giả bộ mất trí nhớ: “Làm gì có…”
Nghiêm Kiều: “Quên rồi chứ gì, để anh đây giúp em nhớ lại nhé.
Anh thấp giọng, chỉ nói cho một mình cô nghe: “Nói đến lần ở bên bờ sông trước nhỉ, tổng cộng đã hôn ba mươi hai phút tám giây, môi em dán lên môi anh, lưỡi của anh mắc kẹt trong miệng em…Sau đó em còn đứng không vững, ôm chặt lấy cổ anh không chịu buông…”
Giờ tan học buổi chiều, xung quanh có rất nhiều người, Ninh Thư nghe Nghiêm Kiều nói sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích, vì sợ giọng nói của anh sẽ lọt ra ngoài và bị người khác nghe thấy.
Cô vội vàng dùng tay bịt miệng anh lại, thấp giọng mắng: “Đồ lẳng lơ, đừng nói nữa.”
Cô thấy người đàn ông rũ mắt mỉm cười đầy ác ý. Đầu ngón tay đột nhiên nóng rực, bị thứ mềm mại ẩm lướt quét qua. Cô cảm thấy toàn thân mình như sắp nổ tung, tim đập thình thịch, một đợt tê dại từ cột sống chạy dọc lên trên, mặt đỏ như sắp bật ra máu. Ninh Thư vội vàng rụt tay về, lùi lại phía sau ba bước, nhìn chằm chằm người đàn ông như mãnh thú trước mặt.
Nghiêm Kiều mỉm cười nhìn Ninh Thư, đôi mắt đào hoa khẽ cong: “Có thích được anh hôn không?”
Ninh Thư: “…”
Cô không hiểu tại sao trên đời lại có người đàn ông hỗn xược như vậy, anh không thể ngừng nói những câu lẳng lơ. Ninh Thư chưa từng trải qua cảnh tượng tương tự, không biết phải giải quyết thế nào, cô quay người bỏ chạy, trong sự kinh ngạc và bất lực. Nơi bị anh liếm mút lạnh đến tê dại, cô cảm thấy dường như đây không còn là tay của mình nữa rồi. Sao anh lại làm thế được cơ chứ?
Theo nhận thức của một giáo viên trẻ tuổi và bảo thủ như Ninh Thư, thì ngay cả những cặp vợ chồng đã kết hôn cũng không lả lơi như vậy. Da mặt cô rất mỏng, xấu hổ vô cùng, cả tối nay cũng không muốn gặp lại anh nữa.
Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư vừa hoảng sợ bỏ chạy vừa ngoái đầu lại liếc trộm mình, nến suýt chút nữa đụng phải tấm biển hiệu quảng cáo trước cửa tiệm Thanh Nịnh. Còn anh thì thong dong bước đi, tay chạm lên môi khẽ mỉm cười.
Triệu Vũ Kiệt đang ngồi xổm trước tiệm, đầu tiên anh ta nhìn thấy Ninh Thư bỏ chạy như đang bị sài lang hổ báo đuổi theo, sau đó lại thấy Nghiêm Kiều đi phía sau, trên môi nở nụ cười nham hiểm. Là một người từng trải trong tình trường, chỉ cần nhìn thoáng qua anh ta đã đoán được bảy, tám phần.
Triệu Vũ Kiệt vừa chua ngoa vừa ganh ghét, anh ta hút một hơi thuốc lá, lên tiếng chửi rủa Nghiêm Kiều: “Đồ cầm thú.”