Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 36: Muốn ở cạnh người mình thích trong trận tuyết đầu mùa




Hết giờ tự học buổi tối, Ninh Thư cùng Nghiêm Lễ và Tạ Thành Thành ra khỏi trường. Tạ Thành Thành vô cùng hào hứng, vì được đến ở nhà bạn, nên bám riết lấy Nghiêm Lễ hỏi đông hỏi tây, nhưng hầu hết đều là về những vấn đề liên quan tới Ninh Thư.

Ví du, cô giáo Ninh đi ngủ lúc mấy giờ, cô ấy có thức dậy vào lúc nửa đêm để kiểm tra cậu làm bài tập về nhà hay bắt đọc thuộc lòng không, nếu đọc không được liệu có ăn đánh không?

Nghiêm Lễ hoàn toàn hết nói nổi với cậu: “Cậu có ăn đánh hay không tôi không biết, nhưng dù sao cũng không phải là tôi.”

Khi đi qua cửa tiệm Thanh Nịnh, Triệu Vũ Kiệt gọi ba người vào và yêu cầu tiểu Chu mang đồ ăn đã chuẩn bị sẵn lên.

Trong khi Nghiêm Lễ và Tạ Thành Thành ăn, Ninh Thư dán mắt lên một bức ảnh được đóng khung treo ở vị trí dễ thấy nhất trên tường ở cách đó không xa. Đó là bức ảnh nhóm chụp hôm sinh nhật Lễ Lễ.

Bên cạnh có hai nữ sinh trường cấp ba số một đang cầm điện thoại chụp lại: “Sinh nhật hotboy trường mình này, đẹp trai quá.”

“Lát nữa về photoshop bạn nam bên cạnh kia thành mình.”

“Hai thầy cô phía sau là thầy Nghiêm và cô Ninh, hai người họ đang hẹn hò thật à?”

“Nếu vậy thì sau này lớp A5 và A6 quả thật là đáng thương, hồi tớ học lớp tám, thầy thể dục và cô giáo dạy Toán lớp tớ yêu nhau, kết quả là đại đa số giờ Thể dục đều cho cô dạy Toán đảm nhận.”

Một cô gái quay đầu lại nhìn thấy Ninh Thư, liền ngượng ngùng thè lưỡi: “Em chào cô Ninh ạ.”

Nói xong liền dắt theo cô bạn kia bỏ chạy.

Ninh Thư quay đầu hỏi Triệu Vũ Kiệt: “Sao lại treo tấm ảnh này ở đây?”

Triệu Vũ Kiệt: “Thầy Nghiêm nói treo ở đây có thể đẩy mạnh việc kinh doanh.”

“Mấy ngày nay có rất nhiều cô gái tới tiệm ăn uống đó.”

Ninh Thư nhận xét: “Lợi dụng cả sắc đẹp của em trai mình vào công việc kinh doanh.”

Cô lấy trong túi xách ra một chiếc Urgo có hình Snoopy sau đó nhón chân dán lên mặt Nghiêm Kiều. Cô sống khép kín quen rồi, nên không thể chịu đựng được việc ngày nào cũng có người nhòm ngó nụ hôn của mình.

Triệu Vũ Kiệt nhìn nhìn, nói: “Cô giáo Ninh, cô hôn nhau với chó à?” =))))

Vốn dĩ anh ta định giúp đỡ người anh em của mình, bảo cô giáo Ninh gỡ miếng băng dán đó xuống, nhưng sao nghe lại như đang chửi người ta thế này? May mà Kiểu muội không nghe thấy.

“Hôn nhau với chó?” Ninh Thư cân nhắc một chút, rồi thấp giọng nói: “Nói như vậy hình như cũng chẳng có gì sai.”

Triệu Vũ Kiệt đưa cho Ninh Thư một ly nước xoài vừa xay: “Đúng rồi, cô đã biết việc anh Kiều muốn mua xe chưa?”

Ninh Thư lắc đầu: “Tôi không biết.”

Triệu Vũ Kiệt cũng không nói gì thêm.

Ninh Thư nhướng mày hỏi: “Anh ấy đủ tiền sao? Không phải vừa mới mua nhà à?”

Triệu Vũ Kiệt mỉm cười: “Anh Kiều nhà tôi lắm tiền hơn cô tưởng nhiều, cửa hàng này cô biết rồi chứ, anh ấy cũng sở hữu cổ phần mà.”

Triệu Vũ Kiệt lại chỉ tay ra phía bên ngoài nhà hàng: “Chẳng nói dối gì cô giáo Ninh, cô có biết cả con phố này có bao nhiêu cô gái nhắm trúng anh Nghiêm không?”

Ninh Thư có thể tưởng tượng ra, chắc hẳn là không ít. Anh đẹp trai, giàu có, biết quan tâm người khác, một người đàn ông như vậy sao lại không thu hút được cơ chứ. Nhưng trước giờ cô chưa từng nhìn thấy bất kỳ người phụ nữ nào cùng sánh bước với anh, ngoại trừ bản thân mình.

Đúng lúc này, cánh cửa của tiệm được đẩy vào từ bên ngoài, một người phụ nữ bước trên đôi giày cao gót đi tới. Cô ta cởi chiếc áo khoác màu camel của mình ra, để lộ chiếc áo len đen lệch vai bên trong, phía dưới kết hợp với chân váy ngắn màu be ôm sát, quần tất cũng không mặc, phô bày ra đôi chân dài thẳng tắp.

Cô ta lười biếng vuốt mái tóc xoăn dài, đôi môi tô son đỏ gợi cảm, giọng nói nhẹ nhàng, quyến rũ: “Ông chủ Triệu.”

Ninh Thư huých huých vào cánh tay Triệu Vũ Kiệt, trêu chọc: “Tìm anh kìa.”

Triệu Vũ Kiệt thấy Ninh Thư đang cười nhạo mình: “Cô giáo Ninh, đừng cười sớm quá.”

Ninh Thư không hiểu câu nói này của Triệu Vũ Kiệt là có ý gì, vì vậy cô chọn cách làm người ngoài lề.

Người phụ nữ đưa cốc trà sữa trên tay cho Triệu Vũ Kiệt: “Tôi vừa thấy Lễ Lễ nhà chúng ta đi vào đây, cái này là cho em ấy.”

Ninh Thư: “…”

Lễ Lễ, Lễ Lễ nhà chúng ta, sao một người lạ như cô ta lại tùy tiện gọi cái tên này vậy? Khi nhìn lại lần nữa, trong mắt Ninh Thư lập tức hiện lên vẻ cánh giác, đề phòng, giống như người phụ nữ kia là một kẻ buôn người, hay một tên bắt cóc, chuyên bắt có trẻ em vậy. Nhưng buôn người thì đương nhiên là không phải, rất rõ ràng, người phụ nữ này đến đây là vì Nghiêm Kiều.

Triệu Vũ Kiệt nhận lấy ly trà sữa, giọng điệu không thân thiết cũng chẳng xa lạ, anh ta luôn hồ hởi và có thể nói chuyện với bất cứ ai: “Cảm ơn bà chủ.”

Người phụ nữ quay đầu nhìn ngó xung quanh: “Sao hôm nay không thấy ông chủ Kiều?”

Triệu Vũ Kiệt: “Đi công tác rồi.”

Người phụ nữ: “Khi nào anh ấy về?”

Triệu Vũ Kiệt quay đầu liếc nhìn Ninh Thư một cái: “Không rõ.”

Người phụ nữ kia thấy Triệu Vũ Kiệt có gì đó không đúng lắm, nên cùng nhìn theo ánh mắt anh ta, liền thấy Ninh Thư đang đứng gần đó, trực giác của phụ nữ luôn rất chính xác và nhạy bén, ngay khi tầm mắt hai người đập vào nhau, lập tức phát sinh sự thù địch.

Triệu Vũ Kiệt ho khan một tiếng: “Cái gì nhỉ, à tôi đem trà sữa đến cho Lễ Lễ.”

Người phụ nữ ừm một tiếng: “Vậy tôi đi trước nhé, lát nữa sẽ gọi điện cho anh Kiều sau, khi nào anh ấy về, nếu anh bận không có thời gian đi đón thì nói với tôi một tiếng là được.”

Người phụ nữ nói xong, lại mặc áo khoác vào rồi rời đi.

Một lúc sau, Ninh Thư đưa Tạ Thành Thành và Nghiêm Lễ ra khỏi Thanh Nịnh.

Tạ Thành Thành bị gió lùa lạnh tới rụt cổ lại, cầm trên tay cốc trà sữa nóng: “Trà nữa này tuyệt đối không phải pha bằng bột, ngon dã man!”

Ninh Thư quay đầu lại liếc Tạ Thành Thành một cái: “Ngon tới mức nào?”

Tạ Thành Thành lắc lắc chiếc cốc trên tay, chỉ trỏ: “Bên trong có cốt dừa và khoai môn, vị trà, vị sữa vừa đủ, trước giờ em chưa uống loại trà sữa nào ngon như vậy, Nghiêm Lễ cậu thử mà xem.”

Nói xong liền đưa tới trước mặt cậu, Nghiêm Lễ cau mày né tránh: “Tôi không uống trà sữa, uống trà sữa không cao được.”

Cậu cười nói với Ninh Thư: “Em nói có đúng không, cô Ninh?”

Ninh Thư gật đầu: “Đúng vậy, chẳng những không cao nổi, mà não còn nhỏ đi luôn.”

Trước đó, Ninh Thư chưa từng để ý nên không biết phía đối diện Thanh Nịnh mở một quán trà sữa từ khi nào, có vẻ công việc kinh doanh khá tốt, hàng ngày rất nhiều học sinh, sinh viên và nhân viên văn phòng xếp hàng chờ.

Ninh Thư nhìn lên tấm biển hiệu bên trên cửa hàng: “Phúc Bồn Tử.” (Nam việt quất.)

Chanh* kết hợp với nam việt quất, chua chua ngọt ngọt.

*Thanh Nịnh: có nghĩa là quả chanh.

Triệu Vũ Kiệt nhìn đường phố bên ngoài lớp kính, tiệm trà sữa và Ninh Thư, hai người phụ nữ với phong cách hoàn toàn khác nhau. Kiều muội thật có diễm phúc.

Anh ngẩng đầu lên nhìn bức ảnh chụp nhóm hôm sinh nhật Lễ Lễ đang treo trên tường phía gần cầu thang, băng dán hình Snoopy trên mặt Nghiêm Kiều đã biến mất. Triệu Vũ Kiệt chép miệng một cái, phát hiện ra bản thân đã đánh giá quá thấp cô giáo Ninh rồi.

——

Vào ngày thi giữa kỳ, Ninh Thư đến phòng thi từ sớm, Phương Danh Nhã cũng đến trước một lúc, hai người lịch sự chào hỏi nhau. Phương Danh Nhã cầm viên phấn trên bàn, quay lại viết vài dòng lên bảng đen. Là thời gian làm bài và tên môn thi.

Ninh Thư đứng một bên nhìn ngắm, trầm trồ nói: “Chữ viết của thầy Phương đẹp quá.”

Trong số các giáo viên của trường cấp ba số 1, thì người viết chữ đẹp nhất chính là Phương Danh Nhã, nghe nói ba anh ta là một nhà Thư pháp nổi tiếng. Quả thật là có một nhà Thư pháp mang họ Phương, khi còn nhỏ Ninh Thư còn tập vẽ lại các chữ viết của ông ấy.

Phương Danh Nhã đặt phấn viết vào hộp và bắt đầu kiểm tra đề thi, nói: “Chữ của cô giáo Ninh cũng rất đẹp.”

Trong phòng thi chỉ có một vài học sinh đang chăm chỉ cúi gằm đầu xuống sách vở.

Phương Danh Nhã đếm xong tờ đề thi, đột nhiên nói: “Mấy ngày trước tôi sắp xếp lại giá sách và tìm thấy một bức thư từ năm năm trước trong một quyển sách cũ.”

Ninh Thư bất ngời ngẩng đầu lên nhìn Phương Danh Nhã, lúc này mới biết hồi đó anh ta chưa nhìn thấy bức thư tình và cô viết cho anh ta. Khi ấy, cô ngại ngùng không dám đưa tận tay, nên mới mượn anh ta một cuốn sách, rồi kẹp thư tình vào đó, vốn tưởng rằng anh ta đã đọc nhưng không đáp lại vì không thích cô. Thật không ngờ lúc này lại thấy nó, Ninh Thư có chút xấu hổ: “Năm đó tôi còn chưa hiểu chuyện, đem phiền phức đến cho anh rồi, có thể trả lại cho tôi được không?”

Phương Danh Nhã mỉm cười, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Phải làm sao bây giờ, tôi có chút không muốn trả lại.”

“Chữ viết tay của cô Ninh rất đẹp.”

Ninh Thư vội vàng nói: “Tôi có thể tặng chữ cho anh, xin hãy trả lại tôi bức thư đó.”

Con người Phương Danh Nhã khi kết thân với ai đều đem lại cho đối phương cảm giác như đang tắm trong gió xuân, không bao giờ làm người khác xấu hổ: “Được, lần sau sẽ mang tới cho cô.”

Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn.”

Phương Danh Nhã: “Đừng quên tặng chữ cho tôi đó, chỉ cần đơn giản thôi, chép lại một bài thơ đi, bài 《Niệm nô kiều》nhé.”

Ninh Thư: “Được.” Bây giờ cô rất chú ý tới ranh giới giữa mình và những người đàn ông khác, nếu như là bài thơ liên quan tới tình cảm yêu đương, thì nhất định cô sẽ không chép cho anh ta. Cũng may, Phương Danh Nhã là một người đàn ông đúng chừng mực.

Bài thi giữa kì mô phỏng theo thời gian và trình tự như của kỳ thi đại học, buổi sáng chỉ thi môn Ngữ văn, thu bài xong Ninh Thư ký tên và đóng dấu lên trên túi để bài, sau đó cùng Phương Danh Nhã ra khỏi phòng học.

Ảnh hưởng của môn thi Ngữ văn đối với học sinh tương đối nhẹ, nên không xuất hiện tiếng khóc lóc, than thở, đến việc thảo luận đáp án cũng rất ít.

Phương Hãn Vũ và Nghiêm Lễ bước ra từ phòng thi bên cạnh.

Phương Hãn Vũ hỏi Nghiêm Lễ: “Làm bài thế nào?”

Nghiêm Lễ: “Cũng tạm, cậu thì sao?”

Phương Hãn Vũ vỗ vỗ lên ngực mình, giọng nói đầy tự hào: “Ngon lành.”

Ninh Thư vừa nghe liền biết, thôi xong, nếu như tên nhóc này qua được điểm trung bình đã là tốt lắm rồi. Học bá nói là làm cũng tạm được, còn học tra thì lại nói là làm ngon lành, khoảng cách giữa hai mức đó có tới mười vạn tám trăm dặm.

Chớp mắt ba ngày thi đã trôi qua. Nghiêm Kiều đã ở trên Tỉnh được bốn ngày, nghe Ninh Thư nói phong cảnh ở đây rất đẹp, có nhiều đồ ăn ngon, nhưng anh lại không cho là vậy, cuối cùng vẫn cảm thấy thành phố Đông Li là tốt nhất.

Khi còn nhỏ anh đã được đi rất nhiều nơi, cứ đến kỳ nghỉ đông, hay nghỉ hè ba mẹ đều đưa anh ra nước ngoài trượt tuyết, cưỡi ngựa, lặn biển, lúc đó cảm giác được đi du lịch là một điều vô cùng hạnh phúc, có thể được tiếp xúc với nhiều nền văn hóa khác nhau. Nhưng mười một năm sau đó, anh chưa từng rời khỏi thành phố Đông Li. Lúc này, đột nhiên đến một thành phố khác, cảm thấy có chút không quen, ngày đầu tiên còn bị sốt nhẹ do thay đổi thời tiết.

Trưởng đoàn thể thao lại rất vui vẻ, ngày nào cũng ôm điện thoại tám tiếng đồng hồ để phát trực tiếp, để giới thiệu phong cảnh và đồ ăn thức uống cho vợ và con gái. Nghiêm Kiều chán nản đi theo phía sau, cảm thấy ở đây cái này không được, cái kia không thích, đồ ăn cái thì ngọt, quá cái thì nhạt quá, chẳng ngon như ở nhà.

Ninh Thư nói ở đây có nhiều gái xinh, rõ ràng là nói dối, đã bốn ngày rồi, anh chẳng gặp một người đẹp nào cả, nhìn thấy cô gái nào cũng không đẹp bằng một phần vạn cô.

Đội trưởng phát trực tiếp xong liền quay đầu gọi Nghiêm Kiều: “Nhanh lên, mấy người bên đội thể thao đã đợi sẵn ở đó rồi.”

Nghiêm Kiều yếu ớt theo sao, lười biếng kéo dài giọng điệu: “Biết rồi.”

Trưởng đoàn thể thao nhìn anh: “Vẫn chưa hết sốt sao?”

Nghiêm Kiều: “Không phải, tới khi nào mới được về?”

Trưởng đoàn: “Ngày mốt sau khi kết thúc cuộc họp cuối cùng, tôi cũng muốn về sớm, vợ tôi nói nhớ tôi lắm rồi.”

Trưởng đoàn mỉm cười: “Thực xin lỗi, tôi quên mất anh là cẩu độc thân, ở trước mặt cậu show ân ái đúng là không được hay cho lắm.”

Nghiêm Kiều cũng mỉm cười: “Không sao, lần này trở về sẽ không còn là cẩu độc thân nữa rồi.”

Trưởng đoàn trầm ngâm nhìn chằm chằm Nghiêm Kiều: “Cô giáo Ninh?”

Nghiêm Kiều mỉm cười, khóe môi bất giác cong lên, ánh mắt trở nên dịu dàng, một vài chiếc lá khẽ rơi xuống, từng mảng tàng mảng, tựa như một bài thơ. Thành phố xa lạ này cuối cùng cũng trở nên xinh đẹp vì nhắc tới tên cô.

Trưởng đoàn vỗ vỗ vai Nghiêm Kiều: “Khá à nha, không những chiếm tiết học của người ta, mà còn cướp luôn cả người.”

Hai người vừa đi vừa nói cho đến phòng karaoke đã đặt trước, Nghiêm Kiều hát rất hay, có thể hát tất cả loại nhạc, nhưng anh lại nói với mọi người rằng mình không biết hát, rồi mở một chai bia ngồi uống nghe mọi người hát. Trong lúc đó, có một người phụ nữ chọn một bản tình ca, sau đó đưa micro cho Nghiêm Kiều, mời anh song ca cùng cô ta. Nghiêm Kiều nâng chai bia trên tay lên, uống một hơi cạn sạch, xem như là chịu phạt.

Anh rời cuộc chơi sớm, về khách sạn nghỉ ngơi một lúc, sau đó liếc nhìn thời gian, cầm máy gọi điện cho Ninh Thư: “Alo, Ninh Ninh.”

Ninh Thư vừa tan làm sau buổi tự học, tắm rửa xong xuôi đang ngồi trên giường: “Alo.”

Giọng nói trầm khàn của người đàn ông phát ra từ ống nghe: “Có nhớ anh không?”

Ninh Thư lật người nhìn lên trần nhà: “Mấy ngày nay bận trông thi, không có thời gian nhớ anh.”

Nghiêm Kiều muốn nói đến Phương Danh Nhã, nhưng anh kìm lại, cứ nghĩ tới việc cô đã ở cùng Phương Danh Nhã ba ngày liền, muốn không ghen cũng không được. Cuối cùng ghen tuông lại bến thành ngang ngược: “Vì anh nhớ em nên em cũng phải nhớ anh.”

Ninh Thư nằm trên giường, cuộc người trong chăn bông: “Dựa vào cái gì chứ?”

Giọng nói của người đàn ông như có ma lực thần bí nào đó, khiến cô bất giác mềm nhũn, khiến cách nói chuyện của cô không biết từ lúc nào đã biến thành có chút ấm ức: “Dựa vào cái gì mà anh nhớ em, em cũng phải nhớ anh?”

Nghiêm Kiều chạm lên môi mình, nhớ tới nụ hôn hôm anh rời đi, anh rất chắc chắn, cô đã liếm môi mình.

“Có thể gọi video được không, anh muốn nhìn thấy em.”

Ninh Thư lập tức ngồi dậy kiểm tra quần áo trên người mình, bộ đồ ngủ mùa đông rất dày, vô cùng kín đáo, cảm thấy không có vấn đề gì, cô nói: “Được.”

Nghiêm Kiều cúp máy, sau đó nhanh chóng đổi thành cuộc gọi video. Ninh Thư chỉnh trang lại bản thân trong gương rồi ấn nhận cuộc gọi.

Nghiêm Kiều cũng đã tắm xong, anh mặc chiếc áo choàng màu trắng của khách sạn, tóc vẫn hơi ướt, một giọt nước chảy từ thái dương lăn dọc xuống cổ rồi tới xương quai xanh đi dần xuống cơ ngực của anh, cuối cùng biến mất trong lớp áo choàng.

Ninh Thư mất tự nhiên nghiêng mặt: “Mặc đồ cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh.”

Nghiêm Kiều kéo lại cổ áo choàng: “Chiều ngày mốt, chính là thứ ba tuần sau, anh có một buổi họp, sau đó chín giờ tối bắt xe về, đến nhà chắc khoảng tầm mười một rưỡi.”

Ninh Thư: “Biết rồi, em sẽ chú ý sức khỏe, đi ngủ sớm.”

Nghiêm Kiều: “Ý của anh là, hôm đó em nhớ ở nhà đợi anh, bất luận là muộn thế nào cũng phải đợi. Nếu em dám lên giường đi ngủ trước mà không đợi anh về, anh sẽ…”

Anh nhìn môi cô qua màn hình điện thoại, yết hầu lại khẽ cuộn, giọng nói trầm khàn: “Anh sẽ cắn em thật mạnh, cho em đau.”

Ninh Thư vờ như không nghe thấy, nhưng hai má đỏ bừng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Nghiêm Kiều phát hiện, lại càng muốn: “Gọi một tiếng anh cho anh nghe đi.”

Ninh Thư: “Không!”

Nghiêm Kiều: “Cù lét em bây giờ.”

Ninh Thư cúi người vào trong chăn bông: “Đừng, em sợ buồn.” Vừa mới nói xong, cô mới nhớ ra là mình đang nói chuyện qua điện thoại, tay anh có dài tới mấy cũng đâu có thể sờ vào người cô.

Nghiêm Kiều nhìn người con gái chui ra khỏi chăn bông, liền cầm lấy cốc nước trên bàn uống một hớp, yết hầu bị nước lạnh dội qua một lượt mới có thể phát ra tiếng nói: “Đợi anh về nhé.”

——

Dự báo thời tiết nói thứ hai có tuyết, Ninh Thư cảm thấy chưa chắc tuyết đã rơi, bây giờ mới là giữa tháng mười một, sao có thể có tuyết sớm vậy được, hơn nữa thành phố Đông Li cũng chẳng phải ở phía bắc, càng không có khả năng có tuyết. Đã vài năm rồi cô không thấy tuyết rơi dày. Nếu lần này tuyết rơi thật thì tốt biết mấy.

Từ sáng sớm Ninh Thư đã dậy đi tới trường cùng Nghiêm Lễ và Tạ Thành Thành. Hai học sinh mặc đồng phục xanh trắng, còn Ninh Thư mặc chiếc áo khoác lông vũ màu đen mà Nghiêm Kiều mua cho mình, khăn quàng cổ và mũ len đều màu trắng.

Tạ Thành Thành quay đầu nói với Nghiêm Lễ: “Tôi có thể ở đây thêm vài ngày nữa được không? Chẳng lâu đâu, khi nào đến kỳ nghỉ đông thì tôi về, tôi có thể dùng tiền tiêu vặt của mình để nộp tiền thuê nhà.”

Nghiêm Lễ liếc cậu bạn một cái: “Đừng có nói đến cậu nữa, ngày mai tôi cũng phải dọn về ký túc xá ở rồi.”

Tối mai anh trai rồi về.

Tạ Thành Thành vô cùng tiếc nuối, xúc động nói: “Trải qua mấy ngày ăn nằm cùng bạn học Nghiêm Lễ, tôi đã nhận ra một vấn đề.”

Ninh Thư quay đầu lại: “Phát hiện ra rằng điểm sổ của người ta hơn em, lại chăm chỉ hơn em, nên xấu hổ rồi phải không?”

Tạ Thành Thành nhìn chằm chằm Nghiêm Lễ: “Tôi phát hiện ra rằng Lễ Lễ nhà chúng ta là sủng vật của tất cả mọi người! Sủng vật!”

“Anh Triệu, anh La và dì tiểu Chu, thì thôi khỏi nói, nhưng đến cả bà chủ tiệm sữa mới mở phía đối diện Thanh Nịnh ngày nào cũng mang trà sữa tới.”

Ninh Thư âm thầm bổ sung thêm một câu: “Đó là bởi vì bà chủ ở đó muốn cưa anh trai cậu ấy.”

Tạ Thành Thành đột nhiên hét lớn: “Tuyết rơi, mẹ nó, tuyết rơi rồi!”

Ninh Thư giơ tay đón lấy vài bông tuyết, vừa chạm vào lòng bàn tay đã nhanh chóng biến thành giọt nước. Điều này vô cùng mới mẻ đối với những người ở phía nam rất hiếm khi được thấy tuyết.

Nghiêm Lễ cũng rất vui, cậu che cặp sách trên đầu Ninh Thư, coi nhu thay ô.

Tạ Thành Thành hét lên: “Tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi…”

Gia đình Bạch Việt sống gần đó, cậu ấy nghe thấy giọng Tạ Thành Thành liền hét theo: “Một nhóm họa sĩ nhỏ trên nền tuyết.”*

*Một câu trong bài tập đọc của học sinh cấp một ở Trung Quốc.

Càng đến gần cổng trường, học sinh càng đông, chẳng mấy chốc rất nhiều người túm tụm lại, đọc to bạn một câu tôi một câu: “Gà con vẽ lá tre, cún con vẽ hoa mận…”

Ninh Thư nhìn những thiếu niên nhí nhố còn cao hơn cô, nhưng không cảm thấy bọn họ ấu trĩ, bởi vì cô cũng rất vui, dự tính chủ đề bài giảng ngày hôm nay sẽ nói về tuyết.

Đây là tuyết, tuyết đó!

Tuyết càng rơi càng dày, mặt đất phủ một lớp mỏng trắng xóa, Tạ Thành Thành giẫm trên mặt đất vài cái, hưng phấn kêu lên: “Nhìn này, dấu chân.”

Các bạn học khác cũng làm theo: “Whoaaa, dấu chân, đúng là dấu chân thật này!”

Một đám người bắt đầu dậm chân tại chỗ, giẫm giẫm giẫm. Ông chủ quán bún ven đường là người miền bắc, lớn lên trong băng tuyết, nhìn nhóm người miền nam này trông không khác gì đám thiểu năng.

Bởi vì tuyết rơi, khiến cả khuôn viên trường trở nên sôi động. Cộng thêm, kết quả thi giữa kì còn chưa có, vậy nên cứ vui vẻ đi cái đã, đến khi có kết quả rồi sẽ chẳng vui nổi nữa đâu.

Các học sinh như thể phát cuồng, vừa tan học đã lao hết ra ngoài, từ khắp các lối hành lang tầng một cho đến sân vận động đâu đâu cũng thấy người. Dì quét dọn nhìn bọn trẻ vui đùa cũng không vội quét, để chúng vui chơi cho thoải mái.

Buổi chiều tan học, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết dày, toàn bộ thế giới đều được bao bọc bởi một màu trắng xóa.

Đứng ở rìa sân vận động, Ninh Thư hét to với nhóm học sinh đang chạy nhảy trên tuyết: “Trơn lắm, cẩn thận, cẩn thận, chơi ném tuyết phải chú ý!”

“Bộp” một tiếng, quả cầu tuyết rơi trúng người cô.

Có học sinh gọi to: “Cô Ninh, tới đây chơi đi ạ.”

Ninh Thư nắm một quả cầu tuyết ném qua, nhưng không tham gia “cuộc chiến”.

Cô đứng giữa trời đầy tuyết, gửi tin nhắn cho Nghiêm Kiều: “Tuyết rơi rồi.”

Nhưng đối phương có lẽ đang họp hoặc đang mải chơi nên không trả lời cô. Theo dự báo thời tiết, đêm nay tuyết sẽ không rơi, ngày mai trời trong, tối mai Nghiêm Kiều trở về, tới lúc đó phần lớn tuyết đều đã tan hết.

Cứ thế cho tới hết giờ tự học buổi tối, Nghiêm Kiều vẫn không trả lời tin nhắn, cũng chẳng có lấy một cuộc gọi.

Ninh Thư lơ đễnh thu dọn đồ đạc trên bàn giáo viên: “Đường trơn, mọi người nhớ chú ý an toàn, tan học thôi.”

Học sinh nhanh chóng ùa ra ngoài, lại cùng nhau nghịch tuyết.

Nghiêm lễ đứng dậy khỏi bàn, vác cặp sách trên một bên vai: “Cô Ninh, hôm nay em muốn đến nhà Tạ Thành Thành ngủ, đã xin phép rồi ạ.”

Tạ Thành Thành nghiêng đầu nhìn Nghiêm Lễ, từ vị trí của Ninh Thư không thể nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cậu, đã xin phép rồi? Xin phép ai rồi? Sao cậu không hề hay biết gì?

Tạ Thành Thành đang định mở miệng hỏi đã bị Nghiêm Lễ ôm lấy cổ lôi đi.

Tạ Thành Thành: “Sao đột nhiên lại tới nhà tôi, nhà tôi không có phòng cho khách đâu, chỉ có thể hai người chen chúc cùng một chiếc giường thôi đó.”

Cậu sợ tới mức nhảy dựng lên, như thể thiếu nữ sắp mất đi trinh tiết: “Mẹ nó, Nghiêm Lễ, cậu…”

Nghiêm Lễ lẳng lặng liếc nhìn cậu một cái: “Cậu về nhà đi, tôi về ký túc.”

Tạ Thành Thành có chút thất vọng: “Tại sao lại không ở nhà cậu nữa, tôi muốn ở biệt thự. Nhà cậu còn có hoa viên rộng như vậy nữa, có thể làm người tuyết thật to.”

Nghiêm Lễ: “Bảo cậu về thì về đi, nói gì mà lắm thế, đi đây.” Nói xong liền đi về hướng ký túc xá.

Ninh Thư từ tòa nhà dạy học đi xuống, lấy điện thoại ra xem, khung tin nhắn với Nghiêm Kiều vẫn chỉ có mình tin nhắn cô vừa gửi: “Tuyết rơi rồi.”

Đã hơn ba tiếng trôi qua, làm gì thì làm cũng nên đọc tin nhắn của cô đi chứ. Trên tỉnh đồ ăn ngon cũng nhiều, gái xinh cũng lắm, nên không có thời gian nhìn điện thoại à? Khi Ninh Thư bước đến cổng trường, cô thấy chủ nhiệm Đào mặc bộ đồ thể thao màu trắng, gần như hòa mình trong làn tuyết mênh mông.

Ninh Thư cất điện thoại: “Chủ nhiệm Đào, ngài có hẹn à?”

“Bắt hội nhóc yêu đương sớm.” Chủ nhiệm Đào hạ giọng vì sợ đám nhóc đang chơi đùa trên tuyết bên cạnh nghe thấy: “Theo kinh nghiệm của tôi, khi trời có tuyết hoặc mưa sao băng chính là thời điểm hẹn hò lý tưởng của học sinh.”

Ông ấy nói thêm: “Đặc biệt là trong trận tuyết đầu mùa.”

Ninh Thư: “Tại sao?”

Chủ nhiệm đào mở cuốn sổ nhỏ mang theo bên mình, lật tìm một dòng chữ: “Tuyết rơi đầu mùa muốn ở cùng người mình yêu, có nghĩa là sống với nhau đến đầu bạc răng long.”

Chủ nhiệm Đào có chút sững sờ nhìn Ninh Thư, giải thích: “Gặp nhau ngày tuyết rơi, tuyết bám đầy lên tóc, tóc sẽ biến thành màu trắng, vậy không phải là đầu bạc răng long thì là gì?”

Chủ nhiệm Đào cất sổ tay vào túi: “Không nói nữa, tôi đến sân vận động bắt người đây.”