Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 25: Lòng tham không đáy




Sự cám dỗ của việc được nhường lại tiết Thể dục là quá lớn, đúng là đồ phạm quy.

Ninh Thư nghiến răng: “Lần này tôi có thể tha cho anh một mạng, nhưng lần sau để tôi nhìn thấy anh, nhất định vẫn phải chết.”

Nghiêm Kiều buông lỏng thước kẻ ra: “Được.”

Giữ lại cái mạng nhỏ này đã rồi tính sau.

Ninh Thư lùi lại một bước, né tránh hơi thở nóng rực của anh bên tay, cũng không thèm nhìn anh thêm một cái, cứ thế rời đi.

Nghiêm Kiều nắm lấy cổ áo Ninh Thư kéo lại, trực tiếp hỏi: “Tại sao phải mặc áo nịt ngực?”

Ninh Thư quay đầu lại, lạnh giọng nói: “Cái gì mà áo nịt ngực? Là tôi nhồi bông, à không phải là silicone đó.”

Nghiêm Kiều trầm mặc nhìn cô: “Không đùa.”

Ninh Thư dùng chiếc thước trên tay, gõ gõ vào tay anh: “Tha chết cho anh là may lắm rồi, lại còn dám tọc mạch?”

Cô nói xong, lại quay người định rời đi.

Thì bỗng nhiên nghe thấy người đàn ông phía sau thấp giọng nói: “Không phải tọc mạch, những gì liên quan đến em đều quan trọng.”

Ninh Thư mạnh miệng nhưng lại mềm lòng, cô dừng lại bước chân.

Nghiêm Kiều lại đẩy mạnh thương lượng, đánh vào thứ mà trong lòng Ninh Thư muốn nhất: “Tiết Thể dục ngày mai cũng nhường cho em.”

Ninh Thư giằng co suy nghĩ trong năm giây, sau đó xoay người lại: “Thực ra thì cũng không có gì khó nói, mẹ tôi không có ép buộc tôi, là tôi tự làm.”

Đúng như anh nghĩ, trên đời này chẳng ai có thể ngược đãi và kiểm soát cô.

Nghiêm Kiều: “Tại sao?”

Ninh Thư cúi đầu, rồi lại ngẩng lên: “Trước đây ba tôi có người khác, đối phương là một phụ nữ lẳng lơ, ngực khủng, nên mẹ tôi ghét nhất là loại phụ nữ đó.”

Trong các giả định khác nhau của Nghiêm Kiều, đây đã là lý do và kết quả tốt nhất.

Nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, anh trầm mặc một lúc rồi nói với cô: “Nói chuyện lại với mẹ em xem, em là em, người khác là người khác.”

Ninh Thư ngẩng đầu: “Đương nhiên rồi, anh thấy đó bây giờ tôi đâu có mặc áo nịt ngực nữa đâu.”

“Được rồi, nói xong rồi, tôi đi đây.”

Ninh Thư bước ra khỏi cửa, sao đó xoay người lại cảnh giác nhìn Nghiêm Kiều: “Đừng có nghĩ tôi chia sẻ bí mật cho anh là đã tha thứ cho anh, cũng đừng có nghĩ tới việc dọn lại về nhà, vĩnh viễn đừng mơ tới điều đó.”

Cô dùng thước kẻ chỉ chỉ vào người anh, như một tên tra nam kéo quần lên là không thèm nhận người: “Nhớ rõ thân phận của mình, anh là một giáo viên Thể dục, tác dụng duy nhất của anh chỉ là để tôi mượn tiết học mà thôi.”

Nghiêm Kiều hơi khựng lại: “Giáo viên Thể dục ngoài việc có thể nhường lại giờ học ra thì vẫn còn những tác dụng khác nữa.”

Anh nhìn cô, đè thấp giọng xuống, nói: “Ví dụ như thể lực rất tốt chẳng hạn.”

Anh không nói hết ra, nhưng đôi môi khẽ nhếch và ánh mắt gợn sóng thể hiện ẩn ý nào đó không mấy rõ ràng.

Ninh Thư đỏ mặt, xắn tay áo lên: “Ngày nào anh không ăn đánh thì sẽ cảm thấy ngứa ngáy phải không?”

Nghiêm Kiều nhìn xuống đôi mắt Ninh Thư, giọng nói khàn khàn: “Đúng là rất ngứa, cô giáo Ninh có muốn gãi giúp tôi không?”

Ninh Thư: “Nếu không phải giết người là phạm pháp, anh có biết đến giờ phút này mình đã chết bao nhiêu lần rồi không?”

Nghiêm Kiều: “Được chết dưới tay em chính là vinh hạnh của tôi.”

Ninh Thư: “Tôi đã dạy học năm năm, mười em học sinh da mặt dày nhất cũng chỉ bằng đến một phần mười của anh.”

Thấy Ninh Thư muốn rời đi, Nghiêm Kiều có lòng nhắc nhở: “Sau này, ngoài tôi ra không được nhốt mình với bất cứ người đàn ông nào khác trong phòng, rất nguy hiểm.”

Ninh Thư cảm thấy buồn cười: “Cái gì mà ngoài anh ra, anh mới chính là người nguy hiểm nhất đó.”

Nghiêm Kiều suy ngẫm nghĩ, cảm thấy có chút đồng tình.

Ninh Thư mở cửa phòng thể thao đi ra ngoài, nhìn thấy hiệu trưởng đứng bên ngoài, cô vội vàng nghiêm mặt: “Chào hiệu trưởng ạ.”

Hiệu trưởng: “Tôi đến lấy đồ, không nghe thấy gì cả, hehe.”

Giọng điệu vô cùng ngượng ngùng, sao có thể không nghe thấy gì được chứ, ít nhất thì mấy câu sau đều bị nghe thấy cả rồi.

Ninh Thư quay đầu trừng mắt nhìn Nghiêm Kiều, anh liền nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt vô tội.

Hiệu trưởng cười khan một tiếng: “Không ngờ cô giáo Ninh lại có mặt đáng yêu như vậy, thật tốt, nên như vậy, thế mới giống con người.”

Cái gì là giống con người? Ninh Thư có chút suy sụp, vậy ra trước kia cô không phải người sao? Nhưng đối phương là hiệu trưởng, nên cô không dám phản bác lại, cũng chẳng dám hỏi.

Nghiêm Kiều bước tới, thấp giọng giải thích với cô: “Phải nói là như vậy mới giống một người phụ nữ.”

Ninh Thư: “Vậy trước giờ tôi không phải phụ nữ?”

Nghiêm Kiều: “Trước đây em là một giáo viên, chỉ vẻn vẹn là cô giáo mà thôi, hiểu chưa?”

Ninh Thư hiểu ý của Nghiêm Kiều, cái khác chưa tính đến, chỉ cần nhìn vào chiếc váy hôm nay cô mặc đã có thể nhận ra sự khác biệt lớn. Đã lâu rồi cô không đeo lại cặp kính gọng đen đó, cũng không còn nịt ngực nữa, quần áo của cô không phải lúc nào cũng là một màu đen xám xịt, thi thoảng lại điểm xuyết thêm những gam màu tươi sáng, ví dụ như hôm nay, cô mặc một chiếc áo khoác nhẹ màu hồng bên ngoài, trông vô cùng dịu dàng.

Hiệu trưởng đi vào phòng thể thao cầm một đôi tạ tay đi ra, Ninh Thư nhanh nhẹn đi theo sau: “Gần đây ngài có tập luyện thêm phải không ạ?”

Hiệu trưởng gật đầu: “Không phải sắp tới đại hội thể thao rồi sao? Tôi đã đăng ký vào nhóm giáo viên tham gia dự thi.”

Điều Ninh Thư muốn nói chính là cái này: “Lần này khối 12 có thể tham gia không ạ? Học sinh lớp tôi đều rất háo hức muốn đăng ký.”

Hiệu trưởng đứng ở rìa sân vận động, vừa nói vừa nâng tạ: “Tôi thì không thành vấn đề, cô đi hỏi thử chủ nhiệm Đào và trưởng đoàn thể thao xem sao.”

Ninh Thư vâng một tiếng, không dám làm phiền hiệu trưởng tập luyện nữa: “Vậy tôi đi trước đây, ngài bận việc đi ạ.”

Hiệu trưởng gọi Ninh Thư lại, có chút chần chừ khó nói. Đột nhiên Ninh Thư cảm thấy hơi căng thẳng, cô vội vàng nhớ lại biểu hiện gần đây của mình, không biết bản thân có mắc lỗi hay vi phạm nội quy nào hay không.

Hiệu trưởng kìm không được đành hỏi: “Cô và thầy Nghiêm và cô giáo Tần nữa, mấy người rốt cuộc là thế nào? Lại còn vị phụ huynh hôm trước tặng cô cả một xe hoa thì sao? Có thể giải thích rõ ràng cho tôi còn hóng với được không?”

Ninh Thư: “Tôi và thầy Nghiêm không có gì cả, cô giáo Tần và thầy Nghiêm cũng vậy.”

Cô giải thích: “Còn về vị phụ huynh học sinh kia, tôi sẽ nói rõ ràng với anh ta ạ.”

Hiệu trưởng cũng không hỏi gì thêm, nhưng Tần Nguyệt Hương đang đứng xem học sinh tập thể dục cách đó không xa lại nghe thấy lời Ninh Thư vừa nói.

Tần Nguyệt Hương lập tức chạy tới: “Cô giáo Ninh, bản thân cô và thầy Nghiêm không có gì thì thôi, tại sao lại nói linh tinh về quan hệ giữa tôi và thầy ấy, ai nói tôi và thầy Nghiêm không có gì?”

Ninh Thư: “Thực ra thì hai người có quan hệ với nhau, ngoài tình đồng nghiệp ra thì còn là quan hệ giữa cô giáo chủ nhiệm cũ và phụ huynh học sinh nữa.”

Tần Nguyệt Hương vén tay áo lên: “Nói tới chủ nhiệm cũ, tôi phải hỏi cô cho rõ ràng, có phải sáng nay cô bắt Nghiêm Lễ đứng phạt ngoài cửa lớp không?”

“Em ấy thích làm Toán trong giờ ôn bài Ngữ văn thì cứ để em ấy làm.” Tần Nguyệt Hương hung hăng nói với Ninh Thư: “Tôi làm chủ nhiệm của Nghiêm Lễ cả năm lớp mười một, vậy mà số lần phạt em ấy cộng lại chẳng bằng hai tháng ở lớp cô.”

Ninh Thư quay đầu lại muốn tìm hiệu trưởng làm trọng tài, nhưng lại phát hiện hiệu trưởng đã ôm tạ rời đi từ lúc nào rồi.

Ninh Thư và Tần Nguyệt Hương cãi nhau một hồi, nhóm học sinh nữ của lớp A1 đang ngồi dưới bóng cây cũng chạy lại nghe ngóng, lần lượt tới đứng phía sau Tần Nguyệt Hương.

Giáo viên chủ nhiệm cùng với toàn bộ học sinh của lớp A1 và lớp A6 là đối thủ truyền kiếp của nhau, trong trường ai cũng biết, đặc biệt là lần này, hai đại diện của môn Ngữ văn là Trịnh Nam và Đàm Duyệt Nhiên lợi dụng lẫn nhau nhưng không ai là người chịu đứng ra xin lỗi, nên mâu thuẫn lại càng gia tăng.

Đàm Duyệt Nhiên bước lên một bước: “Cô Ninh hay là thế này đi ạ, hai lớp chúng ta tổ chức một cuộc thi kéo co, lớp nào thua thì phải xin lỗi.”

“Nếu lớp cô thắng, em sẽ xin lỗi Trịnh Nam, còn nếu lớp em thắng, thì Trịnh Nam phải tới xin lỗi em.”

Các học sinh khác cũng nhiệt liệt hưởng ứng, Tần Nguyệt Hương gật đầu, nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt khiêu khích: “Rất công bằng, cô giáo Ninh có dám đồng ý không?”

Ninh Thư không dám, với tình trạng trước mắt của lớp A6 thì thi kéo co thực sự không ổn. Lớp cô quá không hòa đồng, cần thời gian dài để vun đắp sự gắn kết.

Tần Nguyệt Hương nhìn vẻ mặt khó xử của Ninh Thư, cười lớn: “Cũng đúng, lớp A6 chia bè kết phái như vậy thì về cơ bản là không thể thẳng nổi lớp chúng ta.”

Học sinh xung quanh đều rất đắc ý, thậm chí đến mấy nam sinh đang chơi bóng cũng vây đến xem.

Ninh Thư một tay đối phó với nửa lớp A1: “Thi kéo co thì đã là gì, phân thắng thua trong đại hội thể thao, thế nào?”

Cô cân nhắc ngẫm nghĩ rằng, đại hội thể thao còn có quá trình chuẩn bị, không khí thi đấu lại hăng hái, sẽ dễ khiến mọi người cảm thấy hứng thú. Còn hiện tại cũng chỉ là võ mồm mà thôi, cô đã nhìn thấy cảnh học sinh của lớp A6 đè học sinh lớp A1 xuống sân vận động rồi, cả người lanh lợi như trong trận đấu gà chọi.

Tần Nguyệt Hương lại càng khoa trương hơn, cô ta bảo học sinh mang giấy bút tới, viết “Chiến thư” ngay tại trận, sau đó đưa cho Ninh Thư ký. Ninh Thư ký tên mình lên trên, hai giáo viên mỗi người cầm một bản.

Nghiêm Kiều, người chứng kiến toàn bộ quá trình không khỏi nhắc nhở: “Đại hội thể thao lần này khối mười hai không tham gia.”

Ninh Thư: “Yên tâm.”

Tần Nguyệt Hương: “Chắc chắn sẽ tham gia.”

Ninh Thư quay lại văn phòng, đang băn khoăn không biết nên thuyết phục chủ nhiệm Đào thế nào để ông đồng ý cho khối mười hai tham gia đại hội thể thao lần này, thì Trịnh Nam bước vào để nộp bài tập, trước khi đi còn nói: “Cô Ninh, vừa rồi các bạn bên lớp A1 sang lớp mình nói cái gì đó về việc đại hội thể thao.”

Ninh Thư gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần chúng ta đoàn kết, nhất định có thể đánh bại lớp A1.”

Tần Nguyệt Hương ở bàn bên cạnh chế nhạo: “Đừng nói trước, bước không qua.”

Ngay khi biết tin về trận quyết chiến, học sinh lớp A6 đã bắt đầu đăng ký tham gia tập luyện, mặc dù bọn họ vẫn chưa được phê duyệt tham gia.

Ninh Thư không cãi nhau với Tần Nguyệt Hương, cô ngẩng đầu nói với Trịnh Nam: “Em nghĩ xem bản thân mình giỏi môn nào thì chuẩn bị trước đi.”

Trịnh Nam nhướng mày: “Thôi bỏ đi cô ạ, lớp chúng ta chẳng có mấy bạn tình nguyện tham gia đâu ạ.”

Ninh Thư khó chịu nhất chính là nhìn thấy sự bị động của học sinh, cô vừa nuôi binh lại vừa khích tướng: “Tại sao lại không chứ, đây là trận chiến danh dự giữa hai lớp. Hơn nữa, nếu lớp ta thắng, Đàm Duyệt Nhiên sẽ đích thân tới xin lỗi em, lần trước bạn ấy lợi dụng em, em đã quên rồi à?”

“Nếu như là vì em thì lại càng không thể.” Trịnh Nam giúp Ninh Thư sắp xếp đống sách bài tập trên bàn, nhìn quầng thâm trên mắt Ninh Thư hỏi: “Có phải gần đây cô không được nghỉ ngơi cẩn thận không ạ?”

Ninh Thư biết Trịnh Nam là một cậu bé ngoan, cũng hiểu rõ ý của cậu, lần trước cậu nói với cô rằng, các bạn hòa đồng với cậu là vì tiền, nhưng cô vẫn luôn không đồng ý với nhận định đó.

Giờ tan học buổi trưa, Ninh Thư quay về Vĩnh Ninh Lý, vừa đến cổng nhà thì thấy Tiền Nhạc, Tiền Nhạc nói với cô rằng ngôi nhà này sắp được bán, nên đến nói với cô một câu.

Ninh Thư nhíu mày: “Ai muốn mua căn nhà này?”

Tiền Nhạc: “Một ông chủ lớn họ Trịnh.”

Ninh Thư liền nghĩ tới lần trước khi nói chuyện với Trịnh Lực Tân trong văn phòng, không ngờ anh ta lại thực sự mua lại căn nhà này: “Có thể không bán cho anh ta được không?”

Sắc mặt Tiền Nhạc xem ra rất phờ phạc, trên mặt còn có vết sẹo do bị đánh để lại: “Tôi đang cần tiền gấp.”

Năm đó, anh ta dùng thủ đoạn để mua lại căn biệt thự này với giá 3.8 triệu tệ, bây giờ có người ra giá là 3.2 triệu tệ, cộng thêm lạm phát, anh ta đúng là muốn đứt ruột đứt gan. May mắn thay, một ông chủ họ Trịnh nào đó, bất ngờ đưa ra cái giá 4 triệu tệ, lời hay không thì chưa nói vội, nhưng cũng còn hơn là bị lỗ. Đêm qua lại bắt đầu lan truyền ra tin có ma xuất hiện, cư dân xung quanh không dám đi qua đây, có thể bán với giá 4 triệu tệ là phúc đức mấy đời tổ tiên anh ta để lại rồi.

Ninh Thư biết chẳng ăn thua gì khi nói chuyện với Tiền Nhạc nên cô quyết định tìm Trịnh Lực Tân, bất luận thế nào cô cũng không thể để anh ta mua lại căn nhà này.

Qua sự việc ám ảnh mà cô được nghe, ông bà chủ cũ của căn nhà bị trộm đột nhập giết hại trong nhà, thì hai đứa trẻ chưa thành niên sống sót lại chính là Nghiêm Kiều và Nghiêm Lễ. Nghiêm Lễ rất thích nơi này, Nghiêm Kiều lại vô cùng thông thạo với căn nhà, cộng thêm việc nửa đêm xuất hiện hai bóng ma mặt trắng một lớn một nhỏ đã cho thấy nơi này chính là nhà của họ. Theo lời kể của bà lão tiệm may thì hai đứa nhỏ không có nơi ở đó đã bị bọn côn đồ đánh đập, đến cả trẻ nhỏ cũng không tha. Nếu tính ra thì mười một năm trước, Nghiêm Lễ mới bảy tuổi, đứa trẻ bị đánh chắc có lẽ là Nghiêm Lễ. Đối với Nghiêm Kiều mà nói thì việc đó còn đau hơn hơn là anh bị đánh.

Hình xăm con rồng xanh trên cánh tay Nghiêm Kiều lại xuất hiện trong tâm trí Ninh Thư, có phải anh xăm nó khi đó không? Để khiến bản thân trông hung dữ hơn những tên khốn đó.

Ninh Thư nhướng mắt nhìn Tiền Nhạc, lúc trước không nhìn rõ bộ dạng của anh ta, bây giờ mới thấy đôi mắt anh ta híp tịt, như mắt chuột nhắt, không hề có bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt, giống như một vũng nước đọng bốc mùi hôi thối.

Tiền Nhạc đột nhiên mở to mắt nhìn ra sau lưng Ninh Thư, như thể gặp phải Diêm Vương vậy, anh ta run lên cầm cập: “Tôi, tôi đi trước đây.”

Nói xong liền quay người bỏ chạy, còn vấp phải hòn đá trên mặt đất ngã nhào ra đường, máu me đầm đìa trên mặt.

Ninh Thư quay đầu lại thì thấy Nghiêm Kiều đang đứng cách đó không xa, anh dựa người vào chiếc motor màu đen, mặc bộ đồ thể thao trắng, lúc này đang liếc nhìn Tiền Nhạc trong mắt hiện rõ sự thù địch.

Ninh Thư nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại thấy là con gái của bà lão ở tiệm may đối diện. Bà cụ dạo này sức khỏe không được tốt, sau hơn một tháng ở viện dưỡng lão đã không chịu được, nhất định đòi quay lại tiệm may, con cháu khuyên thế nào cũng không nghe.

Con gái bà lão nhờ Ninh Thư thi thoảng để ý đến bà, nếu có chuyện gì thì kịp thời gọi cho cô ấy ngay, sau đó lại đưa cho Ninh Thư một túi lớn toàn trái cây: “Cô giáo Ninh, làm phiền cô rồi.”

Ninh Thư không từ chối được, đành nhận lấy, liếc nhìn về phía tiệm may, bà lão đang cúi đầu may quần áo, nhìn thấy Ninh Thư liền mỉm cười với cô, các nếp nhăn trên mặt hiện rõ sự tốt bụng.

Con gái bà lão nói nhỏ với Ninh Thư: “Mẹ tôi có một số triệu chứng tiền sử của bệnh Alzheimer và thỉnh thoảng bị rối loạn trí nhớ. Tuy nhiên, vào ban ngày bà ấy thường không hay rời khỏi tiệm may, buổi tối thì tôi và anh trai sẽ thay nhau tới đón bà.”

Có thể thấy con cái của bà lão rất có hiếu, Ninh Thư đáp: “Tôi sẽ giúp cô chăm sóc bà.”

Sau khi con gái của bà lão đi khỏi, Ninh Thư trầm ngâm nhìn tiệm may, tự hỏi liệu phán đoán của mình có sai không. Nếu trước đây Nghiêm Kiều và Nghiêm Lễ thực sự sống trong ngôi nhà này thì tại sao bà lão lại không nhận ra Nghiêm Kiều?

Bà cụ đã nói rằng, đứa lớn bà đã chứng kiến cả quá trình trưởng thành của anh. Bà lão thực sự không phải bị chứng Alzheimer quá nặng, nếu không chẳng có lý nào lại vẫn nhận ra cô trong khi cô chỉ mới chuyển tới đây chưa đầy hai tháng, nhưng lại không thể nhận ra Nghiêm Kiều vô cùng thân thuộc với bà.

Đúng lúc này, Nghiêm Lễ từ trong con hẻm đi tới, cậu mặc bộ đồng phục xanh trắng, không kéo khóa áo, để lộ chiếc áo phông trắng bên trong, cặp cách đeo trên vai, với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

Ninh Thư đang định nói chuyện thì thấy bà lão trong tiệm may đi ra, nhìn chằm chằm Nghiêm Lễ hồi lâu, sau đó mới run rẩy bước tới: “Tiểu Kiều, tan học rồi à?”

Ninh Thư nhìn Nghiêm Kiều đang đứng cách đó không xa, rồi lại quay lại nhìn Nghiêm Lễ. Hai anh em họ có khí chất hoàn toàn khác nhau, một cậu thanh niên đứng dưới ánh nắng rực rỡ, người còn lại chìm trong bóng tối, với đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng.

Bà lão lại nói to với Nghiêm Lễ: “Tiểu Kiều, sao hôm nay tan học không đón em trai cùng về?”

Đột nhiên Ninh Thư cảm thấy có chút khó chịu, giống như trái tim bị thứ gì đó chặn lại, không biết hết hít vào hay thở ra. Người bà lão gọi không phải là Nghiêm Lễ, mà chính là Nghiêm Kiều của mười một năm trước. Nếu như gia đình không xảy ra biến cố, thì Nghiêm Kiều lớn lên cũng sẽ trong sạch và tươi sáng như vậy, cái anh bảo vệ không phải chỉ mình Nghiêm Lễ mà còn là cả đoạn quá khứ của chính bản thân anh.

Nghiêm Lễ sửng sốt, đi về phía bà lão, nhưng không sửa lại cách gọi của bà, âm thanh của cậu rất rõ ràng mạch lạc: “Bà.”

Bà lão quay đầu lại nhìn thấy Nghiêm Kiều đang đứng gần đó, liền vội vàng nắm lấy tay Nghiêm Lễ bước vào cửa tiệm, giọng điệu vừa lo lắng vừa sợ hãi: “Tiểu Kiều, tránh xa loại người đó ra, bọn họ đánh ác lắm, trông em con cẩn thận, đừng để bị đánh nữa.”

Nghiêm Lễ bị bà lão đưa vào quán “Cất giấu”, còn khóa trái cửa, kéo rèm lại vì sợ “Tiểu Kiều” bị ai đó đang dựa trên xe máy kia đánh.

Ninh Thư nhướng mắt nhìn Nghiêm Kiều, nghĩ tới cảnh tượng lần đầu tiên cô thấy anh ở cổng trường. Cô đã nhầm tưởng anh là người bắt nạt Tạ Thành Thành, vì tướng mạo của anh nên đã nghĩ anh là kẻ xấu, lại tố cáo hình xăm trên tay anh. Ninh Thư mở miệng, muốn nói với Nghiêm Kiều điều gì đó.

Nhưng Nghiêm Kiều lại lên tiếng trước: “Em đã nhìn trộm tôi hơn mười phút rồi đó, có phải tôi đẹp trai quá không, đẹp đến mức khiến em chết lặng?”

Câu nói vừa rồi đã chặn lại ý định của Ninh Thư: “Làm gì đến mười phút.”

Ninh Thư mở cửa, bảo Nghiêm Kiều dựng xe vào trong: “Lần sau anh tới nhớ đeo khẩu trang, bà lão đã coi anh là người xấu rồi.”

Khả năng nắm bắt điểm mấu chốt của Nghiêm Kiều rất tốt: “Lần sau tới là có ý gì? Không đuổi tôi ra khỏi nhà nữa à?”

Ninh Thư thở dài một tiếng: “Sau này cũng không biết tôi còn có thể được sống tiếp ở đây nữa hay không.”

Nghiêm Kiều: “Ý em là sao?”

Ninh Thư nói thật: “Chủ nhà sắp bán căn nhà này rồi.”

Cô không nói người muốn mua lại nó là Trịnh Lực Tân. Rắc rối là do cô gây ra, nếu không có cô, Trịnh Lực Tân sẽ không bao giờ nghĩ đến việc mua lại căn nhà này. Nếu vậy giá cả sẽ tăng lên, sau này Nghiêm Kiều muốn mua lại nó sẽ càng khó khăn hơn.

Ninh Thư vỗ vỗ vai Nghiêm Kiều: “Chuyện này tôi sẽ giải quyết.”

Nghiêm Kiều đã quen với vai trò là người bảo vệ, lần đầu tiên sau hơn mười năm, anh được một người phụ nữ bảo vệ.

Anh nhìn Ninh Thư không nói lời nào, chuyện của căn nhà anh đã giải quyết xong rồi, Trịnh Lực Tân không mua nữa, ngày mai Tiền Nhạc sẽ đến cầu xin anh mua nó.

Rõ ràng tin tức của cô đã đi sau một bước.

Nghiêm Kiều không cho cô biết sự thật, nhưng anh dừng lại một lúc rồi nói: “Xin lỗi em vì chuyện giả ma giả quỷ.”

Ninh Thư nghĩ về cuộc sống của Nghiêm Lễ, rồi lại nghĩ tới cảnh Nghiêm Lễ lúc bảy, tám tuổi bị người ta đuổi đánh, đột nhiên trai tim cô đau nhói, đến câu mắng mỏ cũng nghẹn lại không thể nói ra.

“Vậy chiều nay tôi sẽ chuyển đồ đạc về, em nhớ về sớm một chút để mở tiệc đón tôi.” Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư đánh giá một hồi, như thể không hài lòng với trang phục cô đang mặc trên người: “Thay bộ đồ khác đi, mặc cái gì đẹp đẹp chút, nhớ trang điểm nữa.”

Ninh Thư: “…”

Mặc dù anh từng sống trong ngồi nhà này, nhưng hiện tại cô đang là chủ nhà của anh đó.

Cô đã đồng ý để anh chuyển về chưa? Chưa đâu.