Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 2: Ngốc




Trường cấp ba số 1 là một trong những trường tốt nhất thành phố, được xếp vào danh sách có tỷ lệ lên lớp hàng năm cao nhất. Ninh Thư không thể hiểu nổi tại sao một ngôi trường như vậy lại tuyển người này vào làm giáo viên. Cái khác tạm thời chưa nói đến, chỉ riêng hình xăm trên tay anh đã không thể vượt qua kỳ thi tuyển giáo viên rồi.

Cô hơi khựng lại một chút, trên mặt hiện lên nụ cười chính trực đúng chuẩn giáo viên: “Tôi là chủ nhiệm lớp A6.”

Nghiêm Kiều gật đầu: “Tôi họ Nghiêm.”

Anh nhìn xuống người phụ nữ trước mặt mình, mái tóc cô được buộc lại gọn gàng, đeo kính gọng đen, mặc áo phông trắng, kết hợp với chân váy dài đến đầu gối màu xanh nước biển, chân đi đôi giày đế vuông màu đen. Đôi mắt của cô rất sáng, trên má còn có đôi má lúm đồng tiền, khuôn mặt hơi trẻ con, nhưng qua lời nói, hành động và cách ăn mặc đều bộc lộ ra tính cách bảo thủ, cổ hủ hoàn toàn không đúng tuổi của cô. Trông giống như một đứa trẻ mặc trộm quần áo của người lớn vậy, hoàn toàn không phù hợp.

Ninh Thư: “Cậu nhóc đi cùng anh hôm nay là học sinh của lớp tôi.”

Nghiêm Kiều ừm một tiếng: “Tôi thấy rồi.” Thần sắc anh nhàn nhạt, dường như nếu đối phương không tiếp tục hỏi thì anh sẽ chẳng giải thích gì thêm.

Ninh Thư nghĩ đến vết bầm trên cổ Tạ Thành Thành mà cô nhìn thấy khi kéo cậu về trường học.

Cô nâng cằm, lấy hết dũng khí hỏi: “Sao hai người lại đi cùng nhau?”

Dáng người cô nhỏ bé, còn anh thì quá cao, cô chỉ đứng đến vai anh.

Nghiêm Kiều nghe ra giọng điệu ngờ vực và phòng thủ, lại mang theo một chút thận trọng của cô, Trong lòng đang sợ muốn chết, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn để đối phó với anh, nên cảm thấy có chút buồn cười. Đột nhiên anh lại không muốn giải thích nữa.

Nghiêm Kiều rũ mắt nhìn xuống quần áo mình đang mặc trên người, mới nhận ra hiện tại mình đang là một giáo viên, khác hoàn toàn với khi ở bên ngoài. Anh ngay lập tức trở lại dáng vẻ hiền lành ban đầu, kiên nhẫn giải thích: “Cô giáo Ninh, việc là như thế này, cậu nhóc Tạ Thành Thành bị người bên ngoài bắt nạt, đúng lúc tôi bắt gặp nên giải vây cho em ấy.”

Đây nghiễm nhiên là hình ảnh của một giáo viên tốt.

Đột nhiên Ninh Thư cảm thấy vết sẹo trên đầu gối đau nhói, năm đó tên khốn đã làm cô tổn thương cũng ra vẻ cũng dịu dàng như anh, sau đó cười tủm tỉm rồi nhấc chân đạp lên người cô.

Ninh Thư thậm chí đã quên mất ý định ban đầu của mình là muốn mượn một tiết thể dục, vội vàng nói: “Sắp vào lớp rồi.”

Cô lùi lại nửa bước, xoay người rời đi, sút chút nữa thì vấp vào bồn hoa nhỏ bên cạnh sân vận động, cô loạng choạng đứng không vững, sau đó lại bí mật quay đầu nhìn một cái, sau đó hấp tấp chạy vào sau một gốc cây, rồi xoa xoa trán bỏ chạy.

Nghiêm Kiều tháo cặp kính gọng vàng trên sống mũi xuống, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt biến mất, anh cười không nổi, tự trách bản thân: “Xem ra muốn giống một người tốt thật con mẹ nó khó.”

Một lúc sau, anh lại đeo kính lên, hỏi cậu học sinh cao cao bên cạnh để mượn chiếc áo đồng phục mặc vào, tuy có hơi nhỏ một chút, nhưng dù sao thì cũng che được hình xăm dưới lớp áo sơ mi trắng kia.

Có một học sinh ném trái bóng rổ tới, Nghiêm Kiều bắt lấy trái bóng bằng một tay, rồi ném vào sân bóng rổ, bên trong đang có một đám thiếu niên mười bảy, mười tám tụ tập.

——

Ninh Thư quay trở lại văn phòng khoa, chấm bài thi một hồi mới có thể bình tĩnh trở lại. Một học sinh trong lớp đến lấy bài tập toán, Ninh Thư bảo cậu nhóc gọi giúp Tạ Thành Thành đến đây.

Một lúc sau, Tạ Thành Thành đi tới, cậu đứng ở cửa văn phòng, lớn tiếng hô: “Báo cáo.”

Lúc bước vào cậu còn nhảy lên một cái, giơ tay chạm vào tấm biển phía trên cửa văn phòng, trông rất năng động, khác hẳn với bộ dạng luôn lo lắng điều gì đó như mấy ngày trước.

Tạ Thành Thành cười: “Cô Ninh, cô tìm em ạ?”

Ninh Thư đặt bút xuống, dắt Tạ Thành Thành tới nơi không có người ở cuối hàng lang: “Trưa nay là thế nào? Người đi cùng với em rốt cuộc là ai?”

Tạ Thành Thành tỏ ra vô tội đáp: “Lúc đó em đã nói rồi mà, là thầy giáo ạ.”

“Cô biết thầy ấy là giáo viên.” Ninh Thư liếc mắt nhìn về phía sân vận động, đổi cách hỏi: “Vậy tại sao em lại ở cùng thầy ấy?”

Tạ Thành Thành không giấu giếm nữa: “Mấy ngày trước em bị đám côn đồ ngoài trường trấn lột, bọn chúng cầm dao uy hiếp em phải đưa tiền.”

Cậu bị cướp tiền, không dám nói lời nào, chỉ có thể ăn mì gói lại còn bị Ninh Thư phạt đứng ở cửa lớp.

“Trưa hôm nay bọn chúng lại vòi tiền em, em không có thì bọn chúng đánh.”

Ninh Thư nhíu mày: “Chuyện lớn như vậy sao không nói với cô?”

Tạ Thành Thành cúi đầu: “Bọn chúng nó nếu dám để giáo viên hoặc phụ huynh biết, chúng sẽ đánh gãy chân em, còn nói nếu có đi tù thì khi nào được thả sẽ lại tìm em đánh tiếp, nói em chạy không thoát khỏi bọn chúng.”

Ninh Thư không thể trách Tạ Thành Thành, cậu là nạn nhân, mà nạn nhân thì vô tội.

“May là thầy Nghiêm đi qua, thấy em mặc đồng phục, biết em là học sinh của trường cấp ba số 1, lên xông tới đánh cho chúng một trận chạy mất dép.” Tạ Thành Thành vui mừng, ánh mắt sáng lấp lánh: “Cô Ninh, lúc đó cô không có mặt nên không biết, thầy Nghiêm ngầu bá cháy luôn.”

“Một mình đánh lại bốn tên, vèo vèo vèo, không đến mười phút đã đánh đám kia một trận tơi bời rồi.” Tạ Thành Thành vừa nói vừa khua tay múa chân: “Lúc đó em đã ngẩn cả người luôn ý ạ.”

“Mấy tên kia bị đánh đến mức sợ tè cả ra quần, còn thề sẽ không bao giờ dám bắt nạt em nữa.”

Tạ Thành Thành nói như mở đĩa hát: “Tiếc rằng em không phải là con gái, nếu không em đã yêu luôn thầy Nghiêm rồi.”

Ninh Thư: “Sau này nếu gặp phải tình huống tương tự, nhất định phải nói với cô hoặc phụ huynh, biết chưa?”

Tạ Thành Thành đầu óc vẫn đang trên mây, không buồn để ý đến chuyện này, hai mắt sáng ngời, vừa khao khát vừa ngưỡng mộ: “Hình xăm của thầy Nghiêm rất ngầu và oai phong, em cũng muốn…”

Ninh Thư ngắt lời cậu: “Không, em không muốn.”

Đối diện với ánh mắt chết chóc của cô chủ nhiệm, Tạ Thành Thành lấy lại tinh thần, ngượng ngùng nói: “Em chỉ nói vậy cho vui thôi ạ.”

Sau khi Tạ Thành Thành rời đi, Ninh Thư trở lại văn phòng, tiếp tục chấm bài kiểm tra.

Chủ nhiệm Đào bước vào: “Cô Ninh, vừa rồi ở dưới lầu cô nói có chuyện gì muốn nói với tôi?”

Chủ nhiệm Đào là trưởng khoa của khối mười hai, năm nay đã ngoài bốn mươi, trên người mặc chiếc áo màu xám ngắn tay, dáng hơi mập, ngồi trong phòng máy lạnh suốt ngày mà vẫn đổ mồ hôi.

Ông ta cầm một quyển sách trên bàn lên quạt quạt: “Là chuyện gì vậy?”

Vốn dĩ Ninh Thư muốn hỏi về việc giáo viên thể dục mới, ăn mặc bóng bẩy thì tạm bỏ qua, nhưng trên tay lại còn có hình xăm. Khiến tên nhóc Tạ Thành Thành của lớp cô bị ảnh hưởng, ngộ nhỡ vài bữa nữa cũng đi xăm vài hình rồi đến trường thì sao? Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ to cả đầu rồi.

Ninh Thư dừng lại một chút sau đó thay đổi lời nói: “Cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi chủ nhiệm mới của lớp A6 bao giờ mới đến làm việc?”

Chủ nhiệm Đạo tỏ vẻ đau khổ nói: “Vẫn chưa chọn được người thích hợp, cô chịu khó vất vả thêm vài hôm nữa vậy.”

Chủ nhiệm Đào ra khỏi văn phòng, một giáo viên thân thiết với Ninh Thư hỏi: “Cô Ninh, sức khỏe của mẹ cô gần đây thế nào rồi?”

Ninh Thư không tình nguyện chủ nhiệm lớp cuối cấp là vì muốn dành thời gian để chăm sóc mẹ cô sau ca phẫu thuật.

“Cũng tạm ổn.” Ninh Thư đóng nắp bút lại, liếc nhìn thời gian: “Tôi đi trước đây, mẹ tôi sợ tôi gầy quá, nên đã hầm canh xương giục tôi về nhà ăn cơm.”

Giáo viên kia dựa vào ghế nói: “Tôi rất ghen tị với cô, ba mẹ đối với cô thật tốt, không như mẹ tôi, mỗi lần về nhà là lại nói này nói nọ.”

Ninh Thư bật cười, cầm túi đồ trên bàn lên: “Đi nhé.”

——

Ninh Thư tận dụng thời gian sau bữa tối để hẹn chủ nhà tới xem nhà. Cô dừng xe ở đầu con ngõ gần trường, tuy là khu nhà cũ, nhưng đường xá rộng rãi, sạch sẽ, quy hoạch rất tốt.

Ba chữ “Vĩnh Ninh Lý” được khắc trên cổng đá hình vòm đem đến ý nghĩa về tuổi tác của nó. Con đường dài được lát những phiến đá màu xanh, giữa những kẽ nứt của các phiến đá phủ kín rêu, bám chặt vào tường, bỗng nhiên một cơn gió lùa qua thổi bay cái nóng cuối hè.

Chủ nhà đưa Ninh Thư lên tầng năm của một tòa nhà cổ kính, căn phòng này gồm một phòng ngủ và một phòng khách. Ninh Thư vào trong xem qua một vòng, cảm thấy không vừa ý lắm.

Lúc chuẩn bị ra về, Ninh Thư quay đầu lại nhìn thấy một tòa biệt thự vô cùng xinh đẹp ở cuối con hẻm, mái nhà hình tháp chuông, lúc này ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, bao quanh bởi sắc cam nhẹ nhàng mà rực rỡ, phản chiếu lại một thế giới bao la rộng lớn. Căn biệt thự đó khác hẳn với mọi ngôi nhà quanh đây.

Chủ nhà tinh ý nhìn ra ánh mắt của Ninh Thư: “Muốn đi xem không?”

Ninh Thư đứng ngoài cổng nhìn vào bên trong qua cánh cửa sắt chạm trổ: “Căn nhà này cũng là của anh à?”

“Trước đây tôi mua nó đề đầu tư.” chủ nhà lấy ra một chùm chìa khóa rồi mở cửa: “Nội thất bên trong đều còn mới, nhiều món rất đắt tiền, trước giờ tôi vẫn chưa cho ai thuê.”

Ninh Thư thẳng thắn nói: “Tôi thuê không nổi.”

Cô muốn tiết kiệm một ít tiền để báo hiếu ba mẹ, nên không thể tiêu xài hoang phí. Căn nhà chất lượng thế này, mỗi tháng chắc phải đến cả vạn tệ tiền thuê, còn nhiều hơn cả lương của cô nữa.

Chủ nhà: “Mỗi tháng ba ngàn tệ, có thuê không?”

Ninh Thư suýt chút nữa tưởng mình mới nghe lầm: “Nguyên cả căn?”

Chủ nhà gật đầu: “Cô gái, tôi thấy tôi với cô cũng có duyên, hơn nữa cô lại là giáo viên, nên mới để cho cô giá này đó.”

“Nếu không kham nổi thì có thể tìm người ở ghép.”

Ninh Thư cảm thấy có chút hoài nghi, nên đã yêu cầu chỉ nhà cung cấp giấy chứng nhận sở hữu bất động sản và chứng minh thư để xác minh lại kỹ càng.

Chủ nhà ở một bên nghe điện thoại, nói với người ở đầu dây bên kia: “Có người đang xem biệt thự, tôi sẽ gọi lại sau, nếu như người này không thuê tôi sẽ cho cậu thuê.”

“Sáu ngàn không bớt một đồng, căn nhà này của tôi là nhà mới, vì cậu là người quen nên mới có cái giá đó.”

Ninh Thư sợ căn nhà tốt như vậy sẽ bị người khác cướp mất, nên lập tức ký hợp đồng với chủ nhà và nộp tiền thuê ba tháng. Một mình cô trả không nổi nên cần tìm một người ở ghép càng sớm càng tốt, vì vậy cô đã đăng một mẩu tin cho thuê nhà trên trang web của thành phố. Vừa hết giờ tự học buổi tối cô đã nhận được một cuộc gọi, đối phương muốn tới xem nhà. Người gọi đến là một người đàn ông có giọng nói rất tử tế, có thể nghe ra đây là người có học thức và lịch sự, Ninh Thư cảm thấy có chút quen tai, nhất thời không nghĩ ra là ai.

Cô hẹn gặp đối phương trước cổng nhà sau giờ tan sở. Từ xa, Ninh Thư đã thấy một người đàn ông đang dựa vào chiếc moto bên cạnh, đôi chân dài vắt chéo, điếu thuốc trên ngón tay lập lòe sáng. Ngọn đèn đường trên cao trải bóng anh thật dài nối với bức tường của căn biệt thự, khiến anh và chiếc bóng của anh có chút gì đó rất cô đơn. Anh không đeo kính râm, hay cặp kính cận gọng vàng đó, nhưng cô vẫn không thể nhìn rõ mắt anh. Chưa đầy một ngày, cô đã nhìn thấy ba vẻ mặt của người đàn ông này.

Kiêu ngạo, dịu dàng, cô độc.

Nguy hiểm, đạo đức giả và bí ẩn.

Cô sẽ không thể ở ghép với một người cô không hiểu rõ anh là người thế nào này.

Ninh Thư để xe đạp ở ven đường, cầm chiếc túi nhỏ trên ghi đông lên, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, tự nhiên: “Thầy Nghiêm.”

Nghiêm Kiều dập điếu thuốc, đứng dậy khỏi xe: “Cô giáo Ninh.”

Ninh Thư nhanh chóng tìm ra một lời bao biện để cả hai đều không phải lúng túng.

“Chị họ của tôi thuê căn nhà này và muốn tìm một người ở ghép để cùng chia tiền phòng, vừa rồi chị ấy gọi cho tôi nói không muốn cho thuê nữa, vì bạn trai của chị ấy sẽ dọn đến đây ở.”

Nghiêm Kiều nhướng mi, vẻ mặt trầm ngâm: “Chị họ?”

“Bạn trai của chị họ?”

Ninh Thư: “Ngại quá, phiền anh vất vả đến đây một chuyến rồi.”

Người đàn ông nhàn nhạt ừm một tiếng, quay đầu liếc nhìn căn nhà đang chìm trong bóng đêm, rồi đội mũ bảo hiểm lên.

Anh không nói gì nhiều, chân dài vòng qua yên xe, thản nhiên hỏi: “Cô đã ký hợp đồng thuê nhà chưa?”

Ninh Thư gật đầu: “Có người khác cũng muốn thuê, tôi sợ bị giành mất nên đã quyết định thuê trước rồi.”

Giọng điệu của cô có chút tự hào, giống như một đứa trẻ đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi, đang ngước nhìn và chờ đợi những lời khen ngợi.

Nghiêm Kiều: “…”

Anh lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía cô: “Cô lợi hại thật đó.”

Đột nhiên Ninh Thư mới phản ứng lại, căn nhà này hình như là của người được cho là chị họ và bạn trai chị họ cô thuê cơ mà.

Cô xấu hổ, dùng múi giày cọ cọ xuống đất, ngửa đầu nhìn cây cổ thụ bên đường, cố tìm ra cái gì đó để đổi chủ đề: “Hôm nay nóng thật đó.”

Cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, có vẻ cũng khá dễ nghe.

“Ừm, nóng thật.”

Ninh Thư miễn cưỡng nở nụ cười, trên má hiện rõ lên hai chiếc lúm đồng tiền xinh xắn.

Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư: “Căn nhà này có vấn đề, chẳng có ai muốn thuê nó cả, cô Ninh, cô bị chủ nhà lừa rồi.”

Ninh Thư nhìn Nghiêm Kiều bằng ánh mắt dò hỏi, tạm thời chưa nói đến vấn đề chiến thuật, rõ ràng anh biết căn nhà này có vấn đề, tại sao lại còn muốn thuê? Chẳng phải những người khác đều sợ hãi né tránh sao?

Nửa đêm nửa hôm chạy đến đây, định học theo Lôi Phong* làm việc thiện nói cho cô biết căn nhà này có vấn đề à?

*Lôi Phong: là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản.

Rõ ràng là không thể, anh ta trông hoàn toàn không hề giống một người tốt.

Nghiêm Kiều hất cằm về phía một cửa hàng nhỏ phía trước đang sáng đèn: “Cô giáo Ninh, nếu không vội về nhà đi ngủ thì có thể đến cửa hàng đó xem xem.”

Nghiêm Kiều đang nói đến một tiệm may, diện tích rất nhỏ, tường nhà được làm bởi những viên gạch nâu cũ kỹ, cửa sổ kính phủ đầy bụi và có vài con ma-nơ-canh đang mặc trên người những bộ quần áo lỗi thời. Dưới ánh đèn không sáng rõ, một bà lão với mái tóc hoa râm đang cúi đầu đạp chiếc máy khâu. Lúc Ninh Thư thuê nhà, trời vẫn còn sáng, thấy cửa hàng đó đang đóng chặt, còn tưởng rằng cửa hàng vừa mới đóng cửa.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, nửa đêm nửa hôm bảo cô đi vào hàng may ngắm nghía, rõ ràng là đang chế nhạo sự mộc mạc của cô, mặc dù cô tự ý thức được điều đó là sự thật. Cô rất khó chịu, nhưng không dám phản bác lại. Cô có chút sợ anh.

“Hãy đi hỏi rõ về căn nhà này, rồi sau đó quyết định xem có nên dọn đến ở hay không.” Giọng nói của người đàn ông hòa vào không khí mát mẻ cuối hè, pha chút u ám: “Không chừng đây là một ngôi nhà bị ma ám đó.”

Tiếng khởi động motor vang lên “Phành phạch”, sau đó phóng vù đi, để lại làn gió thổi tung vạt váy của Ninh Thư.

Ninh Thư chắc chắn rằng anh cố ý, cô cúi đầu chỉnh lại váy, thấp giọng mắng một câu: “Lắm mồm.”