Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 11: Rất đẹp




Tối thứ bảy, không có giờ tự học, năm giờ chiều tan làm, Ninh Thư lôi từ trong túi xách ra vài món đồ trang điểm, chuẩn bị trang điểm cho bản thân. Cô mở video hướng dẫn makeup ra xem một lượt, cảm thấy trang điểm cũng chỉ đến thế mà thôi, chẳng có gì là khó. Nhưng chỉ hai phút sau, cô lại dùng chính hành động của mình để đánh đổ suy nghĩ.

Cô giáo Quách nhìn lớp kem nền loang lổ cùng viền son môi cong queo trên mặt Ninh Thư: “Cô giáo Ninh, em đang trang điểm đấy à?”

Ninh Thư: “Mẹ em giới thiệu cho em một người, tối nay đi xem mắt.”

“Biết rõ gốc gác, môn đăng hộ đối.” Cô giáo Quách dùng đúng giọng điệu của người từng trải nói: “Nhưng mà, không thể chỉ cần ba mẹ thích, bản thân em cũng phải thích mới được, nếu không đời người dài như vậy, sống sao nổi.”

Ninh Thư lau sạch son trên môi: “Em đã xem ảnh rồi, cũng rất vừa mắt.”

Cô giáo Quách đeo túi xách lên, trước khi đi còn nhìn bộ quần áo Ninh Thư mặc trên người, vẫn quy củ như thường: “Em định mặc thế này đi à?”

Ninh Thư: “Chiếc váy này của em là váy mới đó, vẫn chưa mặc lần nào.”

Cô giáo Quách: “Sau này em có thể mua mấy bộ thanh niên hay mặc được không? Trông còn già hơn cả đồ bà dì hơn bốn chục tuổi của chị hay mặc nữa.”

Cô giáo Quách lại kéo giáo viên tiếng Anh lớp A6 lại: “Cô giáo Lâm, cô giúp Ninh Thư một chút, lát nữa cô ấy sẽ đi xem mắt.”

Giáo viên dạy tiếng Anh lớp A6 tên là Lâm Đạt, tiếng anh là Linda, tính tình rất tốt, dáng người lại cao ráo, ngoại hình rất xinh xắn, quần áo hàng ngày không mặc trùng nhau bộ nào.

“Trước đây tôi không nhìn ra, cô giáo Ninh có nền tảng không tồi nha.”

Cô giáo Lâm đã giúp Ninh Thư trang điểm còn đưa cho cô bộ quần áo của cô ấy: “Mặc chiếc váy cổ chữ V này đi.”

Sau khi Ninh Thư ra khỏi phòng vệ sinh, cô giáo Lâm tháo chiếc kính gọng đen của mình ra đánh giá một hồi: “Cởi áo nịt ngực ra, chiếc váy này rất thích hợp với người ngực lớn.”

——

Nghiêm Kiều mở tủ quần áo, chọn một chiếc áo sơ mi màu be mới mua, sau đó lại đeo cặp kính cận gọng vàng trên bàn lên.

Triệu Vũ Kiệt nhìn thấy anh liền huýt sáo: “Thầy Nghiêm, thầy định đi hẹn hò hay là xem mắt thế?”

Nghiêm Kiều chậm rãi xắn ống tay áo lên: “Mời giáo viên chủ nhiệm lớp Lễ Lễ đi ăn tối.”

Triệu Vũ Kiệt: “Tôi cũng muốn đi.”

Anh ta nói xong liền chạy lên lầu định thay quần áo, rồi chuẩn bị gọi điện cho La Minh.

Nghiêm Kiều: “Không phải cô chủ nhiệm mới, mà là chủ nhiệm lớp cũ, cô giáo Tần.”

Triệu Vũ Kiệt gật đầu: “Cũng đúng, cô giáo Tần đã làm chủ nhiệm lớp Lễ Lễ một năm nay, đều chăm chút kỹ càng thằng nhóc, mời người ta đi ăn tối là việc nên làm.”

“Đợi một chút, tôi cũng đi.”

Nghiêm Kiều: “Được.”

Ngay khi Triệu Vũ Kiệt lần lầu, Nghiêm Kiều đã bước ra khỏi cửa nhà hàng, chân dài bước lên xe, rồi phóng đi.

Mình anh mời khách ăn cơm, thì có thể về sớm, nếu mang theo cặp “bảo bối sống” Triệu Vũ Kiệt và La Minh đi chắc sẽ phải ăn đến khi nhà hàng đóng cửa mới đứng dậy nổi quá.

Khi Nghiêm Kiều đến, Tần Nguyệt Hương đã có mặt rồi. Xem ra cô ta ăn mặc trang điểm rất tỉ mỉ, bình thường hay buộc tóc đuổi ngựa, hôm nay lại để xõa, mặc một chiếc váy trắng liền thân.

Nghiêm Kiều: “Cô giáo Tần.”

Tần Nguyệt Hương mỉm cười: “Ở ngoài trường thì gọi tên là được rồi.”

Nghiêm Kiều ừm một tiếng, nhưng không thay đổi cách xưng hô: “Cô giáo Tần đợi lâu rồi phải không?”

Hai người đang định đi vào trong, thì Tần Nguyệt Hương đột nhiên dừng lại, cô ta nhìn chằm chằm về một hướng dụi dụi mắt: “Có phải tôi mù rồi không?”

Nghiêm Kiều nhìn theo hướng ánh mắt của Tần Nguyệt Hương, có phải anh cũng mù luôn rồi không?

Tần Nguyệt Hương: “Người phụ nữ xinh đẹp, thanh lịch, gợi cảm, quyến rũ đó có phải là cô giáo Ninh cổ hủ mà tôi biết không?”

Nghiêm Kiều nhìn sang, một lúc lâu sau mới nhận ra Ninh Thư. Cô đã tháo kính xuống, trang điểm nhẹ nhàng, mặc trên người bộ váy mà anh chưa từng nhìn thấy, như thể là một người hoàn toàn khác. Cô đang quay đầu sang nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng.

Ánh mắt Tần Nguyệt Hương gần như bị kinh ngạc, thậm chí còn thốt ra câu chửi thể: “Con mẹ nó.”

Tần Nguyệt Hương lấy điện thoại ra bấm số của Ninh Thư, thấy người phụ nữ trước mặt cúi đầu mở túi xách ra tìm điện thoại, lúc này mới xác thực đó chính là Ninh Thư, chẳng còn nghi ngờ gì nữa.

Tần Nguyệt Hương dập máy, lúc này cô ta không muốn đối đầu với địch thủ của mình, bởi vì cô ta sẽ thua thật thảm hại.

Tần Nguyệt Hương quay sang nhìn Nghiêm Kiều nói: “Hôm nay trong văn phòng nghe mọi người nói tối nay cô giáo Ninh có buổi hẹn hò xem mắt.”

“Hay là chúng ta đổi một nhà hàng khác, nếu không cô giáo Ninh sẽ không thoải mái khi gặp phải người quen.”

Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư đang cười cười nói nói với người đàn ông bên cạnh rồi cùng nhau bước vào nhà hàng: “Không đổi, ăn ở đây.”

Thực ra Ninh Thư không hề thoải mái như vẻ bề ngoài, cô luôn cảm thấy chiếc váy trên người rất khó chịu, khi không có ai chú ý cô lại âm thầm kéo cao cổ áo lên. Áo nịt ngực mặc quen rồi, bây giờ không mặc lại cảm thấy hai khối thịt trên ngực như thừa thãi, muốn cúi người che chắn nó lại sợ phong thái không đàng hoàng, đối phương sẽ xem thường cô. May mắn thay, đối tượng xem mắt mà mẹ cô giới thiệu là một người đàn ông rất tốt, không có nhìn chằm chằm vào cô.

Vừa nghĩ đến đây, Ninh Thư lại cảm giác như có người đang nhìn chằm chằm vào mình, cô ngẩng đầu lên lập tức bắt gặp ánh mắt Nghiêm Kiều ở bàn phía trước. Anh đang nói chuyện với người phụ nữ ngồi đối diện với nụ cười trên môi, như thể anh chưa phát hiện ra cô vậy, như thể ánh mắt vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

“Sao vậy?” Lưu Thụ Bân giúp Ninh Thư gắp một miếng thịt nướng: “Đồ ăn không hợp khẩu vị à?”

Ninh Thư lắc đầu: “Không phải, nhìn thấy người quen.”

Lưu Thụ Bân quay đầu lại nhìn, quan tâm hỏi: “Có muốn qua đó chào hỏi một tiếng không?”

Ninh Thư: “Không cần.”

Ninh Thư đổi chủ đề: “Lớp đào tạo bổ túc của anh tên là gì? Dạy những môn gì?”

Lưu Thụ Bân cười dịu dàng: “Ngay gần trường cấp ba số một của cô, chắc là cô đã nghe qua rồi, tên là Học Hải, ngoại ngữ, toán học đều có cả, rất nhiều học sinh trong trường số một đến đó học thêm.”

Ninh Thư: “Học Hải, tôi biết, quy mô khá lớn, nghe nói ở đó có thuê rất nhiều giáo viên nổi tiếng.”

Lần trước cô tịch thu điện thoại của Chu Tư Dao, Chu Tư Dao có nói em ấy đang liên lạc với một lớp học thêm bên ngoài, người đang nói chuyện với em ấy là người của trung tâm Học Hải.

Lưu Thụ Bân đeo cặp kính cận, áo sơ mi màu xanh được ủi phẳng phiu, kết hợp với quần âu đen, chân đi giày da sáng màu, trên tay đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền, có vẻ như anh ta đã có một sự nghiệp rất thành công. Ngoại hình cũng khá ổn, là một đối tượng xem mắt không tồi.

Ninh Thư cảm thấy như đang trên mây, thực ra với một người như Lưu Thụ Bân, trong một đám đông có thể được coi là xuất chúng, cũng tuấn tú lịch sự. Cô nhướng mắt liếc nhìn Nghiêm Kiều, đột nhiên có chút tò mò, người phụ nữ cùng anh ăn cơm là ai? Là đối tượng xem mắt hay là bạn gái của anh?

Người phụ nữ đó đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt Ninh Thư không có thời gian thu về: “Cô giáo Tần?”

Tần Nguyệt Hương nở nụ cười giả tạo: “Cô giáo Ninh.”

Ninh Thư không nhìn đến Nghiêm Kiều nữa, bởi vì do anh, do anh quá đẹp trai nên khiến tất cả nam giới trong nhà hàng như thể là vai phụ. Đã nhìn thấy đóa hồng lộng lẫy, sau đó nhìn sang những bông hoa khác, rồi đem ra so sánh, sẽ cảm thấy thật tẻ nhạt. Nếu Ninh Thư muốn cùng Lưu Thụ Bân đi tiếp thì anh ta nên là nhân vật chính trong mắt cô mới đúng.

Nghiêm Kiều dựa lưng vào ghế nhìn Ninh Thư, dường như cô không hề nhìn thấy anh, thậm chí còn không chào hỏi, rất thiếu lịch sự, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Nếu Nghiêm Lễ dám không biết phép tắc như vậy, anh nhất định sẽ dạy cho cậu một trận.

Một lúc sau, Ninh Thư đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, vừa đi ra liền gặp Nghiêm Kiều cũng đi ra từ phòng vệ sinh nam bên cạnh.

Ninh Thư bước tới: “Thầy Nghiêm.”

Nghiêm Kiều nhướng mi: “Còn tưởng cô không nhận ra tôi cơ đấy.”

Ninh Thư: “Anh đang hẹn hò với cô giáo Tần à?”

Vốn dĩ Nghiêm Kiều muốn nói không, đây chỉ là một bữa ăn cảm ơn nho nhỏ mà thôi, nhưng lời nói ra đến miệng lại thay đổi: “Không phải cô cũng đang hẹn hò à?”

Ninh Thư đã chọn cách kết thúc cuộc trò chuyện khó xử này tại đây: “Vậy tôi đi trước đây.”

Nhân viên phục vụ nhà hàng đang đẩy một xe đầy rau củ đi tới, vừa rồi khom người nên không nhìn thấy phía trước có người đứng, cứ thế đẩy qua. Ninh Thư bị va phải, nhất thời không đứng vững được trên đôi giày cao gót, vì thế liền ngã nhào vào vòng tay Nghiêm Kiều. Qua lớp vải quần áo có thể cảm nhận được hơi nóng trên cơ thể người đàn ông, cơ bắp anh rất rắn chắc, có chút cứng ngắc, khiến ngực cô đau nhói.

Nghiêm Kiều áp lưng vào tường, cảm nhận được sự mềm mại trước mặt, quả táo Adam của anh khẽ lăn, giọng nói trầm thấp: “Sao cô lại nhét bông vào trong áo ngực?”

Không phải anh chưa từng nhìn thấy, ngực cô không lớn, ít ra thì không phải như bây giờ. Chỉ vì muốn gả được cho người ta, mà cô thực sự làm đủ mọi cách, đến cả loại độn bông đường quanh ngõ tắt thế này mà cô cũng nghĩ ra được sao?

Sau khi xe đẩy thực phẩm đi qua, Ninh Thư đứng thẳng người dậy, lập tức che ngực, đỏ mặt nhìn anh: “Còn nói tôi, sao anh lại cứ nhìn chằm chằm vào ngực con gái nhà người ta làm gì thế hả?”

Nghiêm Kiều: “Chứ không phải cô lao vào vòng tay tôi à?”

Ninh Thư: “Tôi không cố ý.”

Nghiêm Kiều cong môi: “Sao cô có thể chứng minh được là mình không cố ý?”

Ninh Thư ngẩng đầu: “Anh còn nói, không phải hôm nay anh cố ý tới đây tìm tôi đó chứ?”

Nghiêm Kiều lười biếng dựa vào tường: “Tôi chẳng rảnh đến vậy đâu.”

Ninh Thư không muốn tiếp tục nói những chuyện vô bổ với người đàn ông nhàm chán này, vì vậy dứt khoát im lặng. Cô dựa vào tưởng cùng Nghiêm Kiều, lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra để dặm lại lớp trang điểm. Ninh Thư cẩn thận vuốt lại tóc, tô son cẩn thận rồi nhấp nhấp môi trong gương.

Vì thiếu tự tin vào kỹ năng trang điểm của mình và muốn tìm được sự đồng tình, nên cô đã quay đầu sang hỏi một cách thản nhiên: “Có đẹp không?”

Cô không đeo kính, đôi mắt sáng, ngập nước long lanh hơn bình thường, cân xứng với màu son đỏ là đôi môi anh đào căng mọng, cả người như phát sáng.

Ninh Thư không hy vọng có thể nghe thấy những gì hay ho từ miệng Nghiêm Kiều, cô cất gương, quay người bước đi, nhưng chưa đi được mấy bước chân thì nghe thấy người đàn ông sau lưng thấp giọng nói một câu: “Đẹp.”

Ninh Thư quay đầu lại: “Cảm ơn.”

Nghiêm Kiều ỷ vào chân dài, chỉ vài bước đã đuổi kịp Ninh Thứ, anh ngẫu nhiên giơ tay lên, xoa xoa đầu cô hai cái, khiến mái tóc vừa được chải chuốt gọn gàng lại rối tung trở lại: “Như vậy mới dễ thương.”

Ninh Thư theo phản xạ quay đi tìm phấn viết, nhưng trong nhà hàng thì đương nhiên là không có. Cô cầm thỏi son như cầm viên phấn ném vào đám học sinh nghịch ngợm trong lớp, cứ thế phi thẳng vào sau gáy Nghiêm Kiều.

Người đàn ông lại như có mắt phía sau, anh khẽ nghiêng đầu, giơ tay tóm gọn lấy thỏi son trong lòng bàn tay.

——

Sau bữa tối, Ninh Thư và Lưu Thụ Bân đi dạo quanh trung tâm thương mại. Phía trước có một cô gái đi tới, Ninh Thư nhận ra đó là học sinh lớp A5, sau khi khối mười hai nhập học thì không thấy cô bé đó đến trường nữa, nghe nói mắc bệnh trầm cảm, sợ đi học, sợ mặc đồng phục học sinh.

Ninh Thư đã dạy môn Ngữ văn cho Lý Kiều Kiều, biết rằng cô bé là một học sinh rất nghiêm túc, chăm chỉ, ngoài việc tham gia đầy đủ các tiết học ở trường, em ấy còn đến học các lớp học ngoại khóa, trung tâm học thêm Học Hải của Lưu Thụ Bân. Ninh Thư gọi em ấy lại, muốn nói chuyện hỏi han tình hình, xem có thể tiếp tục quay lại trường học hay không.

Lý Kiều Kiều nhìn về phía Ninh Thư, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, cô bé ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, phát ra tiếng kêu thảm thiết, giống như tiếng kêu khóc của một loại động vật nào đó. Ninh Thư vội vàng bước tới, quỳ gối xuống, cố gắng ôm cô bé tội nghiệp vào lòng, để em ấy bình tĩnh lại, không sợ hãi nữa.

Lý Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn lên Ninh Thư, sự sợ hãi trong mắt gần như hóa thành hiện thực, cô bé ngồi bệt xuống đất, cơ thể bắt đầu run rẩy rồi lùi về phía sau.

Ninh Thư sợ càng khiến Lý Kiều Kiều sợ hãi hơn nên không tiến lên, chỉ nhẹ nhàng dịu dàng nói: “Cô biết em chưa sẵn sàng đi học lại, đừng sợ, không ai ép em cả.”

“Có một mình em thôi à? Cần cô đưa em về nhà không?”

Khi cô vừa dứt lời, một người phụ nữ trung niên bước ra từ cửa hàng bên cạnh, là mẹ của Lý Kiều Kiều. Ninh Thư thả lỏng một chút, nhìn mẹ con Lý Kiều Kiều rời đi.

Ninh Thư quay lại giải thích với Lưu Thụ Bân, người đang đứng phía sau, cô thở dài một tiếng: “Một cô bé rất ngoan, vốn dĩ có thể thi được vào trường top1, nhưng đột nhiên lại suy sụp, nói học hành quá nhiều áp lực.”

Lưu Thụ Bân an ủi Ninh Thư: “Mỗi người đều có cuộc sống riêng của họ, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Khi đi đến tầng một, Ninh Thư nhìn thấy chiếc túi mẹ mình thích nên dừng lại ngắm nghía, năm nghìn tệ quá đắt đối với cô, bình thường những chiếc túi cô dùng cũng chẳng có giá quá năm trăm tệ. Mẹ cô rất thích chiếc túi đó, rất nhiều lần hai mẹ con đi mua sắm, mẹ cô ngắm chiếc túi đó rất lâu nhưng lại không dám mua.

Lưu Thụ Bân: “Thích chiếc túi đó à?”

Ninh Thư nói: “Không phải, không thích.”

Cô lại giải thích thêm: “Phong cách đó cũng không hợp với tôi, người lớn tuổi hơn một chút dùng sẽ hợp hơn.”

Hai người lại đi dạo thêm một chút, đột nhiên Lưu Thụ Bân dừng lại: “Đợi tôi một chút, tôi đi vệ sinh.”

Sau khi Lưu Thụ Bân trở lại, anh ta đưa Ninh Thư về nhà. Đến khu Vĩnh Ninh Lý, Ninh Thư đang định mở cửa xuống xe, thì đã thấy Lưu Thụ Bân đi đến phía cửa xe cô, anh ta giúp cô mở cửa.

Ninh Thư xuống xe: “Cảm ơn.”

Lưu Thụ Bân mở cốp xe, lấy ra một chiếc túi giấy cao cấp. Ninh Thư nhìn thoáng qua đã nhận ra logo phía trên, đó là nhãn hiệu chiếc túi mà cô đã nhìn khi nãy. Cô không thích lợi dụng người khác và càng không muốn nợ người khác bất cứ điều gì. Mặc dù rất hài lòng với người đàn ông này, cho dù có là bạn trai thực sự đi chăng nữa, thì vô duyên vô cớ nhận món đồ có giá trị như thế này của người ta cũng là không hợp lý.

Lưu Thụ Bân cười dịu dàng: “Khi nãy thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào nó, nghĩ cô sẽ thích.”

“Nhưng lại nói không hợp với tuổi của cô nên tôi đoán là cô muốn tặng cho người lớn trong nhà.”

Ninh Thư: “Quá đắt, tôi không thể nhận.”

Lưu Thụ Bân nhét chiếc túi vào tay Ninh Thư rồi quay người rời đi, Ninh Thư chưa kịp đuổi tới thì anh ta đã lái xe đi rồi.

Không ngờ hôm sau mẹ cô tới thăm cô, nhìn thấy chiếc túi này, bà cho rằng Ninh Thư mua nó cho bà, nên đã trách cô một trận, nói cô tiêu tiền hoang phí. Mặc dù vậy, khi nhìn thấy món quà bà vẫn rất thích, Ninh Thư không muốn làm mẹ thất vọng nên đã nói là tặng nó cho bà.

Sau đó, Ninh Thư kiểm tra số dư thẻ ngân hàng, sau khi nộp tiền thuê nhà, cô chẳng còn lại bao nhiêu tiền, còn cần phải tiết kiệm để chi tiêu sinh hoạt hàng ngày. Cuối tháng mới đến ngày phát lương, cô đợi không được, cô cần trả lại tiền cho Lưu Thụ Bân, trì hoãn quá lâu không hay cho lắm.

Điều duy nhất có thể giải quyết vấn đề cấp thiết của cô bây giờ chính là tìm một người sẵn sàng ở ghép với mình, như vậy cô mới có thể lấy được một nửa tiền thuê nhà. Đáng tiếc đây lại là căn nhà bị ma ám, không ai muốn thuê nó, trừ một người.

Ninh Thư lấy điện thoại ra, do dự hồi lâu cuối cùng vẫn bấm máy: “Alo, thầy Nghiêm.”

“Có muốn thuê nhà không?”