*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dung Phỉ vừa kêu vài tiếng, Tiết Khải bỗng dưng đứng bật dậy, bóp chặt lấy cổ cô.
Tiết Khải trước mắt bỗng trở nên cực kỳ kinh khủng, khắp người đầy giòi bọ, da thịt hư thối để lộ cả xương trắng, trong miệng còn có bùn và tôm cá. Cánh tay bám trên cổ cô cũng lòi xương trắng, giòi bọ bám vào thịt thối của cậu không ngừng ngọ nguậy.
Tiếng kêu cứu hoàn toàn nghẹt lại trong cổ, Dung Phỉ trợn to mắt, khuôn mặt do thiếu oxi mà dần chuyển thành màu đỏ tím.
“Tiết Khải…”
Mắt Tiết Khải đỏ ngầu. Lúc này đây, cậu không còn thấy được nỗi sợ hãi, tuyệt vọng của Dung Phỉ, hoàn toàn hóa thành lệ quỷ đòi mạng.
Không được, cứ tiếp tục như thế, Thẩm Khiêm còn chưa tới, cô đã bị con quỷ tính khí thất thường này bóp chết rồi!
Không thể hít thở khiến Dung Phỉ không chỉ khó chịu, mà tay chân còn rã rời, cố hết sức lực mới cầm được lá bùa, đưa tay, đập vào mu bàn tay đang bóp cổ cô của Tiết Khải.
Làn khói đen bốc lên, mu bàn tay của Tiết Khải bị lá bùa đốt cháy, tạo thành một cái lỗ. Cậu ta rít lên một tiếng, cả người giật lùi ra xa.
Thoát khỏi trói buộc, Dung Phỉ thiếu chút ngã ngồi trên đất, tay ôm chặt cái cổ nóng rát, không kịp thở dốc liền vội vã bỏ chạy.
Nhưng mà, lá bùa kia chỉ đối phó được với mấy quỷ hồn bình thường, chẳng những không trị được Tiết Khải mà ngược lại còn chọc giận cậu ta. Thân ảnh cậu ta chớp lên, lao tới như gió, chặn đường Dung Phỉ.
Dung Phỉ bị cản, không kịp trở tay, cũng không còn đường lùi, thấy cánh tay của Tiết Khải ở ngay trước mặt, cô sợ hãi nhắm chặt mắt. Đòn tấn công mang theo gió lạnh khiến da mặt nổi lên một tầng da gà.
Cảm nhận được sức gió đè nén cách mình chỉ có mấy mm, Dung Phỉ chìm sâu vào tuyệt vọng.
Bất ngờ thay, ngay giữa tình cảnh chỉ mành treo chuông, có gì đó bỗng chạm vào lưng cô, giật lùi cô ra sau chừng một mét. Vừa mở mắt, Dung Phỉ đã thấy Thẩm Khiêm đang chắn trước người mình, hai tay xoay tròn dù giấy, thu Tiết Khải vào trong.
Nguy hiểm được giải trừ, Dung Phỉ mất hết sức lực, ngã bệt xuống đất. Thẩm Khiêm nhanh chóng đỡ lấy cô.
“Không sao, ổn cả rồi.” Thẩm Khiêm ôm Dung Phỉ, hôn lên trán và mặt cô để trấn an, cực kỳ đau lòng: “Tại anh không tốt, anh tới trễ. Ngoan nào, không sao rồi.”
Dung Phỉ để mặc Thẩm Khiêm dỗ dành, cô dựa sát vào lòng anh, không khóc cũng không nháo, cả người đều sững sờ, không ngừng run lên như bị điện giật, không thể tự kiềm chế.
Thẩm Khiêm bất đắc dĩ đành bế Dung Phỉ dậy, sương đỏ dâng lên bao lấy hai người, đi xuyên qua tường. Chớp mắt, khi bước qua khỏi bức tường, hai người đã đứng trước phòng bệnh của ba Dung, mẹ Dung.
“Đỡ hơn chưa?” Cảm giác được người trong lòng đã đỡ run, Thẩm Khiêm cúi đầu hỏi, giọng đè xuống thật thấp, như sợ chỉ hơi lớn tiếng một chút thôi cũng sẽ khiến cô hoảng sợ.
Dung Phỉ không lên tiếng, do dự gật đầu.
Thẩm Khiêm thả cô xuống: “Vào uống chút nước ấm cho bình tĩnh lại.” Anh đưa tay xoa nhẹ vết hằn trên cổ Dung Phỉ: “Vào đi.”
“Anh lại muốn đi?” Dung Phỉ giữ chặt tay Thẩm Khiêm, trong mắt ngập tràn hoảng hốt.
“Anh phải đi tìm quả gai đắng* để tẩy sạch những những thứ ô uế trong người em, không thì sẽ có hại với em.” Thẩm Khiêm biết Dung Phỉ đang rất sợ, anh đau lòng cực kỳ, nhưng chuyện này không thể để lâu: “Đừng lo, không sao đâu, không phải trên cổ em còn có khối huyết ngọc hay sao, trong đó có một phần tàn hồn của anh.”
(Nguồn: Internet)
“Anh còn nói nữa.” Không nhắc tới huyết ngọc còn đỡ, vừa nhắc tới, Dung Phỉ liền xù lông, lầm bầm với vẻ ủy khuất: “Trước kia anh cũng nói thế, nhưng vừa nãy nguy hiểm cờ nào, chẳng phải huyết ngọc vẫn không có chút động tĩnh nào sao?”
“Đó là vì mấy hôm trước nguyên thần của anh bị thương, cần bế quan để tu bổ nên mới thu hết hồn phách về. Cũng vì nguyên nhân đó, anh mới nhờ Tiết Khải ở đây bảo vệ tụi em, không ngờ…” Lúc này Thẩm Khiêm mới cảm nhận được mục đích Lương Cảnh Thần tới bệnh viện không đơn giản, chưa biết chừng mục đích chính của hắn ngay từ đầu đã nhắm tới Tiết Khải, vậy nên khi giao đấu với mình mới qua loa cho xong, chưa gì đã bỏ chạy như thế.
“Đúng rồi, Tiết Khải…”
“Anh sẽ tiện đường giao cậu ta cho Tăng đạo sĩ, nhờ Tăng đạo sĩ đưa cậu ta lên chùa, nhận hương khói nơi cửa phật, siêu độ đầu thai.” Thẩm Khiêm xoa đầu Dung Phỉ, giải thích. Tuy Tiết Khải bị Lương Cảnh Thần khống chế, xem chút đã làm hại đến Dung Phỉ, nhưng mấy hôm trước cũng nhờ có cậu ta âm thầm che chở, cản đi những cô hồn dã quỷ. Chuyện anh đã hứa thì phải làm cho được. Thêm nữa, Tiết Khải gần như đã chuyển thành lệ sát, là nhân tố thiết yếu cho trận quỷ táng, nếu bị Lương Cảnh Thần bắt về ngược lại sẽ thành họa.
“Cái quả gai đắng gì đó có khó tìm lắm không? Anh phải đi bao lâu?” Dung Phỉ kéo tay Thẩm Khiêm không buông, ánh mắt lưu luyến không rời. Nếu là bình thường, cô đọc tiểu thuyết mà thấy cảnh này chắc đã nổi hết da gà, nhưng biết sao được, đến giờ hai chân cô vẫn còn mềm nhũn đây này.
“Không đâu, anh sẽ về ngay thôi.” Trái ngược với Dung Phỉ đang thầm trào phúng bản thân, Thẩm Khiêm rất hưởng thụ sự ỷ lại của cô.
Dung Phỉ gật đầu, lúc này mới miễn cưỡng chịu buông tay, xoay người định đẩy cửa vào phòng thì lại bị Thẩm Khiêm ôm lấy, hôn một cái.
“Anh đừng có lần nào cũng gặm cắn như thế có được không? Tưởng mình đang hôn môi cá hay gì?” Giây trước còn đang sắm vai dịu dàng yếu đuối, nháy mắt Dung Phỉ đã lửa giận xung thiên. Cô không cách nào chịu được cái tính háo sắc không màng thời gian cũng không màng địa điểm này của Thẩm Khiêm. Buồn nôn chết đi được!
“Ha ha… cứ thấy em là lại không cưỡng được.” Thẩm Khiêm đứng lại chỗ cũ, vươn lưỡi liếm khóe miệng, híp mắt cười như một con hồ ly. Thấy Dung Phỉ há miệng định hét, anh liền nhanh tay che miệng cô lại: “Đừng hét, đừng hét, để người khác nghe được còn tưởng em bị điên đấy.”
Dung Phỉ lại run lên, nhưng trước đó là sợ, còn lúc này là giận.
“Thẩm Khiêm, liêm sỉ của anh rớt hết rồi kìa!” Miệng bị che kín, Dung Phỉ dùng sức bẻ được một khe hở liền gầm nhẹ, tức đến mức trong mắt hiện đầy vẻ lên án.
“Vì vợ, dù cả người anh trần như nhộng, anh cũng cam tâm tình nguyện.” Thẩm Khiêm nén cười, tiếp tục giở trò lưu manh.
Vẻ mặt Dung Phỉ gần như suy sụp, nghiến răng nghiến lợi, nhấc chân đạp thẳng vào cái gã không biết xấu hổ, không cần da mặt kia, dù chỉ đạp vào không khí cũng không cản trở việc xả giận của cô.
“Được rồi, được rồi, không chọc em nữa.” Biết tức giận đồng nghĩa với việc cảm xúc đã bình ổn trở lại. Thẩm Khiêm cười dịu dàng, mày hơi giãn ra, xem như hoàn toàn thả lỏng. Nếu cảm xúc của Dung Phỉ vẫn tệ như thế, anh sẽ không thể yên lòng mà đi được: “Bà lão điên kia vừa đi xe của bệnh viện tâm thần đưa đi rồi, em không cần lo bà ta sẽ đột nhiên tìm tới.”
Dung Phỉ vừa định thốt lên, hỏi sao anh biết, nhưng nháy mắt liền thấy vấn đề của mình thật thiếu não, liền im miệng.
“Biết rồi, anh đi đi, em vào đây.” Vừa thấy Thẩm Khiêm lại định nhào tới đòi hôn, Dung Phỉ liền đẩy anh ra như đuổi ruồi bọ, mở cửa bước nhanh vào.
Thấy cửa phòng đã đóng, Thẩm Khiêm cười lắc đầu, sau đó mới dần biến mất.
Dung Phỉ vừa đóng cửa phòng cái “rầm” liền phát hiện có ba ánh mắt đang đồng loạt lia thẳng về đây.
Dung Phỉ còn chưa kịp phản ứng, Dung Nguyệt liền nhảy chân sáo tới nắm lấy tay cô, không ngừng đung đưa: “Chị, ba mẹ tỉnh rồi!”
Dung Phỉ trừng to mắt, cả buổi vẫn chưa bắt kịp ý nghĩa của câu nói.
“Ba mẹ đã tỉnh, nhưng lúc này mới xem là thật sự tỉnh!” Thấy Dung Phỉ vẫn ngơ ngơ ngác ngác, Dung Nguyệt bình tâm lại, mở miệng, giọng nói nghẹn ngào.
Dung Phỉ ước chừng phải nhìn ba Dung, mẹ Dung thêm vài phút mới dần bắt kịp được tiết tấu.
“Ba, mẹ…” Vừa hô một tiếng, nước mắt Dung Phỉ đã rớt xuống.
“Phỉ Phỉ, Tiểu Nguyệt, tới đây với mẹ nào.” Mẹ Dung cũng đỏ mắt, ngoắc tay với hai chị em.
Hai chị em sửng sốt mất vài giây mới chạy tới, tránh đi phần bụng của mẹ, nhào vào lòng bà.
Ba mẹ con không nói gì, trực tiếp ôm nhau khóc nấc lên, giải tỏa hết những áp lực tích tụ suốt mấy ngày nay.
Ba Dung là người trưởng thành, tính tình trầm ổn, không tiện thể hiện ra mặt, thấy ba mẹ con ôm nhau khóc cũng chỉ trộm nâng tay lau khóe mắt, tuy không rơi lệ nhưng mắt lại đỏ như bị đau mắt.
Ngay lúc này, cửa phòng bị gõ vang, còn không đợi họ mở cửa, Dư Thiến đã xách theo thuốc bổ, tự đẩy cửa bước vào.
“Cảnh sát Dư?”
Thấy người tới, cả nhà đồng loạt sửng sốt, khóe miệng Dung Phỉ giật giật. Người này có thiên lý nhãn hay sao mà ba mẹ vừa tỉnh chị ta liền mò tới vậy? Tin tức cũng nhạy quá rồi đó!
Dư Thiến bình chân như vại, cầm túi thuốc bổ thả vào khay đựng đồ, sau đó tự kéo ghế ngồi xuống cạnh giường mẹ Dung: “Ngại quá, mấy ngày nay bận lo chuyện vụ án, đến thăm hơi muộn, cô chú khỏe cả chứ? Hồi phục thế nào rồi ạ?”
“Phiền cảnh sát Dư phải tốn công tới đây, sao có thể không biết xấu hổ được chứ?” Mẹ Dung cười khách khí với Dư Thiến: “Cũng đã nhiều ngày, vết thương đã khép miệng rồi, tôi còn đang nghĩ mai có nên xuất viện hay không đây.”
“Không cần phải vội thế đâu, ở lại bệnh viện nghỉ ngơi thêm một thời gian sẽ tốt cho cơ thế hơn.” Tuy ngoài miệng đều là thăm hỏi vu vơ, nhưng tâm tư của Dư Thiến vẫn không quên chuyện chính: “À, cô này, có lẽ hỏi chuyện đó lúc này có hơi không đúng thời điểm, nhưng, cháu cũng vì gấp quá nên không còn cách nào khác. Cháu muốn hỏi những chuyện đã xảy ra đêm đó, mọi người còn nhớ đã có chuyện gì xảy ra không?” Cũng khó trách Dư Thiến phải nói chuyện uyển chuyển như thế, dù sao hai người cũng bị sa sút trí tuệ một thời gian, trí nhớ ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng, nếu nặng chưa biết chừng sẽ để lại di chứng cả đời.
Dư Thiến vừa lên tiếng, sắc mặt mẹ Dung liền cứng lại trong nháy mắt, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ. Ba dung nhíu mày, sắc mặt bình tĩnh hơn, chỉ hơi nhìn sang mẹ Dung với vẻ hoài nghi.
Tuy Dung Phỉ và Dung Nguyệt hơi phản cảm với việc Dư Thiến đến tra án, nhưng ánh mắt cũng không tự chủ mà tập trung về phía mẹ Dung.
Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như thế, mẹ Dung lẩn trốn, mắt dán chặt xuống chăn không chịu ngẩng lên, vai run nhè nhẹ, mặt trắng bệt như giấy.
Dù tò mò muốn biết tối đó đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy mẹ Dung như thế, cả Dung Phỉ và Dung Nguyệt dều không đành lòng, vừa định bước tới, chợt nghe giọng nói thỏ thẻ của mẹ Dung.
“Hôm đó, Tiểu Phỉ ra khỏi nhà từ rất sớm, không nói là đi đâu, di động cũng quên mang. Suốt cả ngày mí mắt của tôi cứ giật liên hồi, cả người bứt rứt không yên, cứ cảm thấy là sẽ có chuyện gì đó không tốt xảy ra. Thấy trời sắp tối mà nó vẫn chưa về, tôi sợ nó gặp chuyện, liền kéo theo ba nó ra ngoài tìm.” Giọng của mẹ Dung tuy run lên vì sợ nhưng câu chữ vẫn rất rõ ràng: “Lúc đó tụi tôi đi đến phố mới, nhưng lúc tới đập nước chỗ nhà họ Trương, định quẹo vào ngõ nhỏ để sang phố mới thì nghe có tiếng người bàn luận, nói phát hiện xác nữ chỗ cầu Phước Long, hiếp trước giết sau, chết rất thê thảm, mô tả quần áo mặc trên người lại giống với Phỉ Phỉ. Lúc đó tụi tôi đều sợ hãi, muốn kéo hai người kia lại hỏi cho rõ ràng thì thấy hai người họ vừa nói chuyện vừa đi về phía cầu Phước Long. Chúng tôi vội vã đuổi theo, nhưng đuổi thế nào cũng không kịp, sau đó, liền tới bờ ruộng…”
Mẹ Dung nói không ngừng, như đang chìm vào hồi ức rất kinh khủng, không chỉ bả vai mà những ngón tay nắm mép chăn cũng run lên. Bà hít sâu vài hơi vẫn không cách nào nói thành lời.
Từ lúc mẹ Dung cất lời, lưng Dư Thiến bắt đầu thẳng lên, nhíu mày nhìn chằm chằm mẹ Dung, ánh mắt phức tạp không rõ đang nghĩ gì.
“Hai người kia nhảy xuống ruộng, đi tới chỗ đống cỏ khô liền dừng lại.” Sau đó, mẹ Dung không nói thêm gì nữa, hồi lâu sau, ba Dung tiếp lời: “Lúc đó chúng tôi đều nóng ruột, không kịp nghĩ ngợi liền lao tới. Sau đó, tôi cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng giờ nghĩ lại thì chuyện này rất quái dị, cũng tại lúc đó vội quá nên không mấy để tâm. Hai người kia dù đi đường luôn không nhanh không chậm, nhưng chúng tôi lại không cách nào đuổi kịp, cũng không thể thấy rõ được mặt họ, chỉ thấy được một cái bóng tối đen.”
“Sau đó vì sao hai người lại bị thương nặng, nằm bất tỉnh bên đống cỏ khô. Cô thì sao, cô không nhớ được chút gì sao?” Nghe hai vợ chồng kể lại đầu đuôi một lần khiến sắc mặt Dư Thiến dẫn trở nên nghiêm túc. Làm cảnh sát đã nhiều năm, lần đầu tiên cô vì tra án mà thấy lạnh cả người, đến cơ mặt cũng không thể khống chế mà cương lại vì lạnh.
Lần này mẹ Dung im lặng rất lâu, tận khi mọi người đều cho rằng bà sẽ không nói thêm gì, bà mới chầm chậm mở miệng.
“Lúc chúng tôi tới gần, hai người họ liền xoay người lại, không không, không phải người, là quỷ. Một kẻ thì đầu chảy đầy máu, lộ cả óc; kẻ kia thì miệng cắm ống, chốc chốc lại ho ra máu. Tôi sợ quá, vội xoay người kéo ba nó bỏ chạy, ai ngờ ba nó không biết nhặt ở đâu được cục gạch, đập mạnh vào đầu mình. Tôi vội giật lấy cục gạch trong tay ông ấy, ổng, ổng liền ném cục gạch đi, bóp chặt lấy cổ mình, chặt đến mức mắt trắng dã ra, tôi…” Mẹ Dung nói xong liền khóc: “Tôi hoảng sợ tột độ, vội gọi cho Tiểu Nguyệt, nhưng điện thoại còn chưa kịp kết nối, ba nó thấy tôi cầm điện thoại liền phát điên nhào về phía tôi, xé toạt quần áo của tôi, tiếp đó là bụng. Ông ấy không chút nương tay, thậm chí còn dùng miệng cắn xé.” Cảm giác đau nhức khi thịt bị xé toạt ra lúc ấy, giờ hồi tưởng lại vẫn thấy như sống không bằng chết, mỗi một giây đều đau đớn tuyệt vọng như chịu khổ hình dưới mười tám tầng địa ngục.
“Hai…. kia….” Dư Thiến ngập ngừng, chữ quỷ đã đến bên miệng nhưng không cách thốt nói ra được.
Mẹ Dung run rẩy lắc đầu: “Không biết, từ lúc bị ba nó tấn công, tôi không còn để ý được gì nữa.”
Dư Thiến im lặng một hồi, sắc mặt quái lạ, bỗng tóm được trọng điểm: “Nhưng mà, theo như điều tra hiện trường, không hề phát hiện được bất kỳ hung khí nào.”
Chẳng lẽ thật sự do ma quỷ làm ra?
Thân là một cảnh sát nhân dân, Dư Thiến không thể không chút xấu hổ mà nói ra lời này được.
Không khí trong phòng bệnh bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng.
Lát sau, Dư Thiến đứng dậy phá vỡ sự yên tĩnh: “Dung Phỉ, em theo chị ra đây một lát.” Cô quay sang gật đầu chào ba Dung, mẹ Dung: “Cháu ra ngoài nói chuyện với Dung Phỉ một lát, nói xong cũng không trở lại nữa, hai cô chú cố nghỉ ngơi cho khỏe, hôm khác cháu lại đến thăm.”
Ba Dung, mẹ Dung còn đang đắm chìm trong hồi ức kinh hoàng, không màng đến lời nói của Dư Thiến. Dung Nguyệt gật đầu, nói thêm mấy lời khách sáo.
Chân trước Dư Thiến vừa ra cửa, chân sau Dung Phỉ đã ra theo. Hai người một trước một sau, đi thẳng tới cuối hành lang mới ngừng lại.
“Chúng tôi đã điều tra Trương Bình mà em nói.” Vừa đứng lại, Dư Thiến liền xoay người, tay chống cửa sổ, mặt đối mặt với Dung Phỉ: “Người thôn Vệ gia, là một âm dương tiên sinh có tiếng, tới thị trấn mở quán mì còn chưa tới nửa tháng, rất nhiều dấu hiệu đều cho thấy hắn hoàn toàn không liên quan tới loạt án mạng quỷ dị trong trấn, cả cái đêm ba mẹ em xảy ra chuyện, hắn cũng đang uống rượu với hàng xóm.”
Dung Phỉ hít sâu một hơi mới giương mắt nhìn Dư Thiến: “Cảnh sát Dư, Trương Bình thật sự đã chết rồi, còn Trương Bình hiện tại chỉ là một ký chủ của tà linh mà thôi. Không phải tôi coi rẻ năng lực phá án của cảnh sát bọn chị, nhưng người này, dù các chị có điều tra ra được là do hắn làm, bắt hắn lại, bất kể là xử tù giam hay tử hình đều không hề tổn hại được tới hắn.”
“Em nói vậy có căn cứ gì không?” Dư Thiến nhíu mày.
“Lúc trước em đã từng nói, ngày đó em tới thôn Vệ gia là để tìm hồn phách của Trương Bình, lúc đó đi chung với em còn có Tăng đạo sĩ cùng phố với tụi em.” Rốt cuộc cũng được nói ra cái chuyện cứ nghẹn mãi trong lòng, Dung Phỉ bỗng thấy thoải mái hơn nhiều: “Lúc đầu tụi em tới rừng trúc sau núi nhà họ Trương bày trận gọi hồn nhưng không tìm được Trương Bình, lúc sau, tụi em tìm được một cái bình ngói được phong ấn bằng phù chú ở dưới giường Trương Bình, bên trong nhốt rất nhiều quỷ hồn.”
Lời Dung Phỉ nói khiến Dư Thiến trợn mắt há hốc mồm, muốn mở miệng phản bác là mê tín, nhưng nhớ tới lời mẹ Dung nói lại không cách nào phản bác được.
“Quỷ hồn đã bị Tăng đạo sĩ thu vào cờ chiêu hồn đem về. Sau đó tụi em tới tứ hợp viện ở phố Du Phường, chuyện sau đó nữa thì em không nhớ rõ. Lúc đó em bị hôn mê, khi tỉnh lại thì trời đã tối đen, về đến nhà, vừa vào cửa đã nghe thấy cuộc gọi cầu cứu của mẹ, tiếp đó nữa thì chị biết rồi đó.” Nói xong, Dung Phỉ nhún vai, dáng vẻ chị muốn tin hay không thì tùy.
Dư Thiến im lặng hồi lâu: “Em từng kết âm hôn?”
Dung Phỉ sửng sốt, lập tức gật đầu.
“Nói thật thì, cảnh sát tụi chị trước giờ đều phá án dựa theo bằng chứng, chị là người theo thuyết vô thần, tuy chuyện mọi người nói khá hợp lý, nhưng trong một chốc một lát, chị khó lòng mà tin được.” Dư Thiến nhìn Dung Phỉ với vẻ phức tạp, đi đến dãy ghế chờ, ngồi xuống: “Thêm nữa, chuyện này rất đáng sợ. Chị lớn thế này rồi, lần đầu tiên nghe chuyện ma quỷ mà sợ tới mức nổi cả da gà, tuy chưa tới mức tin nhưng sợ hãi thì lại có.”
Dung Phỉ cười trừ, từ chối cho ý kiến, xoay người định đi tới ngồi cạnh Dư Thiến thì chợt thấy Thẩm Khiêm đang chậm rãi tiến về phía mình.
Dư Thiến phát hiện thấy Dung Phỉ ngẩng người, nhìn theo ánh mắt của cô lại không thấy được gì, vừa định hỏi cô đang nhìn gì lại bị ánh mắt thâm tình đầy trìu mến của cô làm cho sợ run.
“Ừm… Dung Phỉ, em ổn không đó?” Dư Thiến nhìn Dung Phỉ đầy quái dị, ngoại trừ hoài nghi còn có sự hiếu kỳ.
Dung Phỉ xoay người cười nói với Dư Thiến: “Cảnh sát Dư, có gì cần nói nữa không, nếu không còn thì em về phòng bệnh trước đây. Rất cảm ơn chị đã bận như thế còn bớt thời gian tới thăm ba mẹ em.”
Rõ ràng là đang ra hiệu đuổi khách, Dư Thiến đứng dậy: “Chị cũng chỉ đang làm việc thôi, không quấy rầy em nữa, sau này cần thêm gì chị sẽ liên hệ lại với em.”
“Cảnh sát Dư đi cẩn thận.” Dung Phỉ gật đầu đầy khách khí.
Dư Thiến cũng gật đầu, sau đó xoay người đi về phía cầu thang. Tuy nhiên, khi lướt ngang qua người Dung Phỉ, cô chợt cảm nhận được luồng hơi lạnh đến run người.
Cô ngừng bước, quay đầu nhìn về Dung Phỉ với vẻ tìm tòi nghiên cứu, không nói một lời, hồi sau mới thẳng thừng bước đi.
Dư Thiến vừa đi, Thẩm Khiêm liền nhét quả gai đắng vào tay Dung Phỉ: “Vào nhà vệ sinh, ăn thứ này vào.”
Dung Phỉ còn chưa kịp nói lời thâm tình với anh đã bị câu nói của anh làm cho giật giật khóe miệng: “Ăn cái này còn phải trộn với phân sao?”
“Nói bậy bạ gì đó hả?” Thẩm Khiêm liếc xéo Dung Phỉ đầy bất đắc dĩ, kéo cô đi về phía nhà vệ sinh: “Cái này có tác dụng đẩy những thứ ô uế trong người em ra, em vào nhà vệ sinh không phải để tiện nôn hơn sao!”
“Còn phải, nôn?” Dung Phỉ thẩy không ổn, thứ cô không chịu nổi nhất chính là cảm giác buồn nôn!
“Ngoan đi, anh biết như thế rất khó chịu, nhưng nếu em không thanh lọc sạch sẽ những thứ ô uế sẽ ảnh hưởng đến việc ‘giao lưu tình cảm’ của đôi ta.” Mắt Thẩm Khiêm ánh lên vẻ trìu mến đầy thâm tình, sắc mặt cũng nghiêm trang: “Em cũng biết anh là quỷ, chỉ khi dương khí của em ổn định, hai ta hòa làm một, âm khí của anh mới không gây nguy hại gì cho em.”
Nếu chỉ nói nửa đâu đầu, Dung Phỉ còn không hiểu đầu đuôi, nhưng thêm nửa câu sau, cô liền trực tiếp giơ chân.
“Lưu manh!” Thấp giọng mắng một tiếng, Dung Phỉ hất tay anh ra, buồn rầu đi về phía trước.
“Em yêu à, em quyến rũ anh như thế, anh có thể hôn em không?” Thẩm Khiêm kéo tay Dung Phỉ lại, gãi nhẹ ngón tay vào lòng bàn tay cô.
“Em quyến rũ anh lúc nào?” Dung Phỉ bỗng phát hiện thì ra trí thông minh của tên quỷ này bằng không, tư duy kiểu gì thế hả?
“Chẳng lẽ không phải quý cô đây trách tại hạ quá đứng đắn, nhắc tại hạ nên đùa giỡn lưu manh với cô sao?” Còn đang nói chuyện, Thẩm Khiêm đã trực tiếp kéo người tới, há miệng ngậm lấy vành tai của Dung Phỉ, lại còn vươn lưỡi liếm vài vòng. “Mấy hôm nay để vợ phải phòng không gối chiếc, là lỗi của anh, tối nay anh cam đoan sẽ cho em ăn no.”
“Hở chút là t*ng trùng lại bò lên não, biến đi!” Dung Phỉ bị liếm đến rợn hết cả người, thẹn quá thành giận, cô dùng sức đẩy mạnh anh ra rồi vọt vào phòng vệ sinh, để lại Thẩm Khiêm bên ngoài cười đến cực kỳ sảng khoái.
Dung Phỉ phẫn hận trừng mắt nhìn ra cửa một cái rồi mới cầm quả gai đắng trong tay ném vào miệng. Vừa nuốt vào bụng, cô đã ôm ngực nôn đến tối sầm mặt mày vào bồn rửa mặt. Chất nôn đều là những thứ chưa tiêu hóa hết, mùi vị tanh tưởi khiến cô bất giác nghĩ tới chuyện say xe.
Vừa nôn xong, Thẩm Khiêm liền nhẹ nhàng bước vào, dọn sạch bồn rửa mặt dơ bẩn, sau đó còn lấy ra ly nước cho Dung Phỉ súc miệng.
Dung Phỉ nhìn thấy Thẩm Khiêm, khóe mắt liền co rút: “Tên khốn Thẩm Khiêm này, đây là nhà vệ sinh nữ đó. Anh là bên nhìn lén, biến thái!”
“Anh quang minh chính đại nhìn em mà.” Thẩm Khiêm đặt ly nước vào tay cô: “Với lại, em kích động như thế làm gì? Không phải không có ai sao? Đừng ngẩng ra nữa, nhanh súc miệng đi.”
“…” Dung Phỉ không nói gì, chỉ liếc xéo Thẩm Khiêm một cái bằng ánh mắt đầy u oán: “Anh đúng là đặc biệt không có liêm sỉ!”