Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh

Chương 70: Ôn Lại Giấc Mộng




Hôm nay quán trà nhà họ Trương hát kịch Hoàng Mai*. Đừng thấy mấy ông bà cụ tuổi lớn mà nhầm, giọng còn rất hay, kết hợp với chiêng trống, đàn nhị, nghe còn hay hơn cả trên TV.

*Huangmei Opera, xuất phát từ tỉnh Hồ Bắc và được phát triển mạnh mẽ ở An Huy, một trong năm loại hình hí khúc (opera) chính của Trung Quốc. (Trích nguồn Baidu)

Ngoại trừ tới giao hàng, đây là lần đầu tiên Dung Phỉ tới đây uống trà nghe hát, cả quán trà đều là mấy ông lão bà lão, cô bỗng chốc trở nên nổi bần bật.

Lúc cô vừa vào cửa, bà Trương với con dâu là thím Lâm còn tưởng cô tới có chuyện gì, ai ngờ cô lại chọn một góc khuất ngồi xuống, khiến cho ai nấy đều kinh ngạc.

“Dung Phỉ, cháu tới đây làm gì thế?” Thím Lâm nhìn một hồi mới xách ấm trà tới, hỏi.

“Thím, phiền thím pha cho cháu chén trà, trời lạnh quá, uống trà ấm bụng, tiện thể nghe hát luôn. Hôm nay hát kịch Hoàng Mai sao? Lần đầu tiên cháu được nghe cái này đó.” Trong lúc nói chuyện, tuy cố tỏ ra bình tĩnh nhưng mặt Dung Phỉ vẫn đỏ lên.

“Hả? Pha trà? À, được!” Thím Lâm ngạc nhiên tột độ, sắc mặt thay đổi mấy lần, nhưng dù thấy Dung Phỉ nói chuyện có hơi lạ, bà cũng không hỏi nhiều, yên lặng pha cho cô một ly trà nóng. Mặc kệ cô hôm nay tới đây làm gì, có tiền ngu sao không kiếm!

Trong quán trà, ngoại trừ hoạt động uống trà, nghe hát, đại đa số đều tụ tập thành từng bàn, đánh cờ, chơi bài.

Tăng đạo sĩ đang ngồi ở bàn bên trái Dung Phỉ đánh lục hồng, thấy Dung Phỉ thì nhíu mày bỡn cợt: “Ôi chao, nhóc Phỉ, cháu còn nhỏ mà đã biết cách nuôi dưỡng cảm xúc, học theo mấy lão già xương cốt rệu rã này uống trà nghe hát rồi hả?”

“Bác Tăng, giờ bác có ba hoa cũng không ích gì đâu, lát nữa thua tiền, bác không híp mắt nhăn mũi bày ra bộ dạng đau lòng mới tính là lợi hại.” Dung Phỉ liếc xéo Tăng đạo sĩ, há mồm cắn trả.

“Uổng công ngày thường bác luôn đối tốt với cháu, vừa mở miệng đã nguyền rủa bác bị thua tiền, con nhóc này xấu tính quá đi.” Tăng đạo sĩ trừng mắt oán hận Dung Phỉ rồi quay đầu, dồn hết tâm tư vào ván bài, không để tâm đến Dung Phỉ nữa.

Không ai để tâm càng tốt, Dung Phỉ nép sát vào góc, làm giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.

Tuy Dung Phỉ đang như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhưng Thẩm Khiêm lại như ngửi được mùi ngon, tay gõ nhịp xuống bàn theo điệu nhạc, mặt mày rạng rỡ, mê say hệt với mấy ông bà lão trong quán.

Dung Phỉ xấu hổ. Khoảng cách một trăm năm quả thật rất lớn.

Vở kịch Hoàng Mai hát hôm nay là vở ‘Thiên tiên phối*’ nổi tiếng lâu đời, Dung Phỉ nghe một hồi, bắt đầu gục lên gục xuống.

*Còn có tên khác là Thất tiên nữ hạ phàm, kể về câu chuyện tình yêu của thất tiên nữ xuống trần gian, kết làm phu thê với Đồng Vĩnh, mong có được cuộc sống hạnh phúc nhưng lại bị Ngọc Hoàng chia cắt. (Trích nguồn Baidu)

“Mệt sao?” Thấy dáng vẻ buồn ngủ của Dung Phỉ, Thẩm Khiêm giang tay ôm cô dựa vào ngực mình.

“Ừ” Dung Phỉ gật đầu, mí mắt đánh nhau. Giai điệu ca khúc hệt như hát ru, hỏi sao không buồn ngủ.

Cô được Thẩm Khiêm ôm, nhưng người ngoài nhìn vào chỉ thấy Dung Phỉ nghiêng trái nghiêng phải mà vẫn ngủ được, ai nấy đều nghẹn họng nhìn trân trối, cảm thán bản lĩnh ngủ của người trẻ tuổi thật cao siêu.

Cuối cùng, bà Trương sợ cô gục một hồi sẽ té xuống đất, bước tới vỗ vai cô: “Dung Phỉ, mệt thì về nhà ngủ, cứ gục lên gục xuống như thế coi chừng té đó.”

Bà Trương tuy lớn tuổi nhưng sức tay không nhỏ chút nào, vỗ một cái đã khiến Dung Phỉ tỉnh hẳn. Cô ngơ ngác hồi lâu mới bắt kịp tình hình, vội tránh thoát khỏi cái ôm của Thẩm Khiêm.

“Haha… cháu đâu có ngủ, cháu chỉ đang đắm chìm trong vở diễn thôi. Hôm nay hát ‘Thiên tiên phối’ nghe hay quá.”

Nếp nhăn nơi khóe mắt của bà Trương giật lên mấy cái: “Đã hát tới ‘Sơn cô và tú tài’ rồi, cháu còn

‘Thiên tiên phối’ nghe hay quá?”

“A…” Dung Phỉ cứng họng, lúng túng sờ lỗ tai, xấu hổ muốn độn thổ xuống đất: “Hay hết, cái nào cũng hay hết! Haha… cháu nhập tâm quá… không để ý!”

Thẩm Khiêm ngồi cạnh bật cười, tiếng cười khúc khích truyền tới rước lấy cái trừng mắt hăm he của Dung Phỉ.

Trải qua nỗi nhục đó, cơn buồn ngủ của Dung Phỉ bay biến, cô ngồi thêm chốc lát, nhưng dưới mông như có bàn chông, cứ nhích qua nhích lại không ngừng.

“Anh hát hay hơn họ.” Thẩm Khiêm thu hết cử động của Dung Phỉ vào mắt, nói xong, thì kéo cô đứng lên: “Không muốn nghe nữa thì đừng nghe, đi thôi, chúng ta về.”

Dung Phỉ tưởng mình phá hỏng nhã hứng của Thẩm Khiêm, hơi áy náy, nhưng thấy anh không có không vui, cô để lại tiền trà, ra về.

“Anh hát thể loại nào?” Hai người sóng vai đi bên nhau, thấy trên đường không có ai, Dung Phỉ kéo tay Thẩm Khiêm, hỏi.

“Xuyên kịch*, Kinh kịch**, kịch Hoàng Mai, Côn khúc***, Việt kịch****… đều hát được.” Thẩm Khiêm kể qua loa, tầm mắt hơi mờ đi: “Lúc đoàn hát Thẩm gia hưng thịnh, thậm chí còn tới tận Thượng Hải để biểu diễn. Lúc đó, rất nhiều người đều mê cái này, phòng vé lúc nào cũng tấp nập.”

*Xuyên kịch: Phổ biến chủ yếu ở 4 tỉnh Tứ Xuyên, Vân Nam, Trùng Khánh, Quý Châu

**Kinh kịch: là loại hình opera có ảnh hưởng nhất ở Trung Quốc, phân bố ở Bắc Kinh và lan rộng khắp cả nước

***Kun Opera, là một loại hình hí khúc cổ của Trung Quốc.

****Yue Opera, là thể loại opera lớn thứ hai ở Trung Quốc, cũng thuộc một trong năm loại hình opera lớn của Trung Quốc. (Trích nguồn Baidu)

“Thẩm Khiêm…” Thấy Thẩm Khiêm nói xong liền im miệng, Dung Phỉ vô thức hỏi: “Anh kể lại chuyện lúc trước đi, em muốn nghe.”