So với không khí đìu hiu lúc sáng, khi hai chị em Dung Phỉ trở lại nhà họ Vạn, trong sân đã đứng đầy người, từ hàng xóm láng giềng tới bạn bè thân thiết đều tới phụ giúp, trông rất náo nhiệt. Nhưng bầu không khí náo nhiệt đó lại phảng phất bị bao trùm bởi màn sương lo lắng, khiến tâm trạng ai nấy đều nặng nề.
Thím Vạn lúc này đang vội tới mức chân không chạm đất, là họ hàng ra nhận thùng gỗ giúp.
Đã đến đây rồi, không chào chủ nhà một tiếng thì cũng kỳ, thêm nữa Dung Phỉ cũng biết chuyện của Tăng đạo sĩ.
Nhiều người tới như thế, xem ra tình hình không mấy lạc quan.
Nhìn cảnh tượng này, Dung Phỉ bắt đầu lo sợ.
“Tiểu Nguyệt, chị vào xem, em đứng ngoài chờ chị chút nha.” Dung Phỉ nhìn về hướng cổng chính, nói với Dung Nguyệt.
“Ừ” Dung Nguyệt gật đầu đồng ý, cô không muốn vào, cái mùi trong đó thật sự rất khó ngửi, đứng từ ngoài đã thấy khó chịu, nói chi tới vào trong.
Tuy trước sân tấp nập nhưng trong nhà chính rất vắng lặng, chỉ có Tăng đạo sĩ đang ngồi trên bàn vẽ gì đó, không có người phụ giúp, cũng chả thấy thím Vạn đâu.
Dung Phỉ nhìn một vòng không thấy Thẩm Khiêm, không khỏi bồn chồn. Nói là tới chung sao, người đâu?
Kiêng kỵ Vạn Cường đang hôn mê, Dung Phỉ nén nghi ngờ trong lòng xuống, nhẹ chân đi về phía Tăng đạo sĩ.
“Sao cháu lại tới đây?” Tăng đạo sĩ ngạc nhiên khi thấy Dung Phỉ.
“Thím Vạn mua thùng gỗ chứa nước của nhà cháu, cháu và Tiểu Nguyệt tới giao hàng.” Dung Phỉ đến gần mới thấy rõ Tăng đạo sĩ đang vẽ huyết phù, đạo cụ thì bày đầy trên bàn. Nhìn hơi thở đứt quãng của Vạn Cường, Dung Phỉ nhẹ giọng hỏi: “Bác Tăng, mọi chuyện có ổn không?”
Tăng đạo sĩ cúi đầu tiếp tục vẽ bùa: “Lát nữa mới bắt đầu tiến hành.”
“Vậy…” Dung Phỉ nhìn ngang ngó dọc, lúng túng sờ mũi: “Bác Tăng, Thẩm Khiêm đâu?”
Đột ngột nghe hai chữ Thẩm Khiêm, Tăng đạo sĩ chưa phản ứng kịp, sau một hồi sửng sốt mới biết cô đang nói đến tên quỷ kia: “Hắn ở đây.”
“Nhưng sao cháu không nhìn thấy?” Dung Phỉ nhìn khắp các góc phòng.
Tăng đạo sĩ giơ tay gõ đầu cô: “Người ta là quỷ, cháu muốn thấy là thấy được à?”
Được rồi, ra là đang ẩn thân.
Dung Phỉ xoa chỗ bị gõ, gật đầu đã hiểu.
“Được rồi, ở đây không có chuyện của cháu, giao đồ xong rồi thì mau về nhà đi.” Không muốn Dung Phỉ dính vào chuyện này, Tăng đạo sĩ thẳng thừng phất tay đuổi người. Cô có ở lại cũng không có tác dụng gì. Loại chuyện này, người không làm thì tốt nhất đừng dính vào, có thể tránh thì cứ tránh.
Dung Phỉ không mấy bằng lòng với thái độ của Tăng đạo sĩ, cô cũng có tính ở lại đâu.
Dung Phỉ vừa bước ra khỏi nhà chính thì bắt gặp thím Vạn từ sau bếp chạy ra.
“Dung Phỉ hả, đưa thùng gỗ tới sao?” Khuôn mặt thím Vạn tiều tụy nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười.
“Ừ” Dung Phỉ thấy thím Vạn mới cách nửa ngày mà đã như già đi vài tuổi, không khỏi cảm khái: “Thím, cháu đã để thùng gỗ trong sân rồi đó, đang định tìm thím để chào tạm biệt.”
“Chào tạm biệt gì chứ, sắp dọn cơm tối rồi, ăn xong hãy về.” Thím Vạn chà hai tay vào tạp dề rồi kéo Dung Phỉ vào trong sân. Chỉ chốc lát, mọi người đang đứng ngồi rải rác trong sân đã quây quần bên bàn tròn. Tuy món chính chưa được dọn lên nhưng trên bàn đã đặt sẵn mấy dĩa rau.
“Thím, không cần đâu mà, cũng không còn sớm, tụi cháu…”
Thím Vạn không cho Dung Phỉ có cơ hội từ chối, kiên quyết kéo cô ngồi xuống một cái ghế trống, tiếp đó bà vẫy tay với Dung Nguyệt đang đứng chờ Dung Phỉ: “Dung Nguyệt, mau lại ngồi kế chị cháu nè!”
“Thím…”
Mông Dung Phỉ vừa nhấc lên đã bị đè xuống, thím Vạn giận dữ trừng mắt nhìn cô: “Cháu mà từ chối nữa chính là khinh thường thím đó. Thằng Cường bị như vậy thím đã đau lòng lắm rồi, nhiều người náo nhiệt thím sẽ thấy đỡ hơn. Cháu coi như ngồi cho đủ tụ, giúp thím đỡ khó chịu một chút cũng được.”
Đã nói đến mức này rồi, dĩ nhiên Dung Phỉ không từ chối nữa.
Sắp xếp cho Dung Phỉ xong, thím Vạn lại kéo Dung Nguyệt đang đứng sững một bên ngồi xuống cạnh cô, sau đó mới xoay người tiếp tục làm việc.
“Chị…”
“Gọi điện báo cho mẹ một tiếng, nói chúng ta ăn cơm xong sẽ về.”
“Nhưng ăn xong trời sẽ tối mất.” Dung Nguyệt nhìn sắc trời đang ngả màu, lòng thấp thỏm không yên.
“Bác Tăng cũng ở đây, lát nữa mình về chung với ông ấy.” Có đạo sĩ đi chung sẽ thấy an tâm hơn.
Nghe chị nói thế, Dung Nguyệt cũng bớt lo, gật đầu. Bản lĩnh gặp quỷ của chị mình cô đã được lĩnh giáo, vậy nên cô cũng bắt đầu sợ đi đêm. Tuy cô gan lớn nhưng chưa lớn đến mức thấy quỷ vẫn có thể hiên ngang đứng thẳng.
Ăn cơm xong đã gần tám giờ tối, khách khứa lần lượt tản đi, chỉ có một hai người quen thân là ở lại qua đêm. Nhà họ Vạn đơn chiếc, họ hàng chẳng được mấy người, trừ Tăng đạo sĩ thì chỉ còn một người dì, hàng xóm láng giềng vừa đi, nháy mắt khung cảnh lại trở nên hiu quạnh.
Khách khứa đi rồi, những thứ cần dọn dẹp trong bếp cũng không ít, dù thím Vạn đã từ chối nhưng hai chị em Dung Phỉ vẫn xắn tay áo vào bếp phụ giúp.
“Aaa!”
Mấy người đang rửa chén bát, bất chợt nghe được tiếng kêu thê lương, cái đĩa trên tay thím Vạn rơi ‘xoảng’ xuống đất, bể nát. Đám người còn chưa kịp hoàn hồn, bà đã dẫn đầu chạy ra khỏi bếp.
Hai chị em Dung Phỉ và dì của Vạn Cường chỉ biết nhìn nhau, hồi lâu sau mới kịp phản ứng tiếng kêu thê lương đó là của Vạn Cường. Ai nấy đều hoảng hốt, quăng miếng bọt biển trên tay, nối đuôi nhau chạy ra.
Phòng bếp ở gian bên, cách nhà chính một mái hiên. Lúc mấy người đi tới trước cửa, thấy Tăng đạo sĩ đang loay hoay trong nhà chính, mới chậm chạp nhận ra ông đang làm phép.
Nhưng, điều khiến mọi người ngạc nhiên là, tình cảnh thế nào có thể khiến cho người đã dầu hết đèn tắt, nói không nên lời thét lên được một tiếng thê lương như thế.
Là người làm mẹ, thím Vạn sốt ruột hơn bất cứ ai, nhưng trong nhà có người anh làm đạo sĩ, bà vẫn biết những thứ kiêng kỵ. Vậy nên, khi thấy tình cảnh trong nhà chính, dù sốt ruột, bà vẫn cố nhịn không bước vào.
Dì của Vạn Cường bước lên vỗ vai thím Vạn: “Nếu thằng Cường có thể kêu lớn như thế, có lẽ anh trai thật sự có cách.”
Thím Vạn đỏ mắt, thở dài: “Chỉ mong là vậy, đã đến nước này rồi, đâu còn cách nào khác, chỉ có thể coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa thôi.”
Nói thì nói thế, chứ thấy còn mình sắp chết còn phải chịu khổ thế này, thím Vạn không nỡ chút nào. Nhưng dù sao vẫn đỡ hơn cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bà chỉ có thể cứng lòng.
Mọi người đứng ngoài lo lắng bồn chồn, còn trong sảnh chính, Tăng đạo sĩ đang tiến hành mọi thứ một cách tuần tự.