Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh

Chương 63: Hàng Đầu




“Tới cửa tiệm mai táng của Tăng đạo sĩ.”

Dung Phỉ đang kẹt trong mớ suy nghĩ rối rắm thì giọng của Thẩm Khiêm bất chợt vang lên bên tai. Cô xoay người một vòng mà chẳng thấy người đâu mới lờ mờ đoán được giọng của anh vọng ra từ bài vị trước ngực.

“Chị, chị nhìn gì thế?” Dung Nguyệt nhìn chị mình xoay tròn tại chỗ, trừng to mắt, vẻ mặt ngỡ ngàng.

“Không có.” Dung Phỉ sờ mũi, lấp liếm: “Chị tưởng mình bị lạc đường.”

Dung Nguyệt xem thường: “Cả trấn chỉ có mỗi cây cầu, chị nghĩ mình đang bay trên trời hay bơi dưới nước mà lạc được?”

“Tại chị mù đường mà.” Dung Phỉ làm ra vẻ mơ mơ hồ hồ, dừng một lát mới nói với Dung Nguyệt: “Lát nữa chị muốn tới tiệm mai táng của Tăng đạo sĩ, em về trước đi, khỏi chờ chị.”

“Đang yên đang lành chị chạy tới đó làm gì?” Dung Nguyệt nhíu mày, nghi ngờ.

“Lá bùa Tăng đạo sĩ đưa mấy hôm trước chị lỡ làm mất rồi, muốn tới xin lá khác.” Dung Phỉ mở miệng lấy cớ.

Dung Nguyệt không nghi ngờ nữa, gật đầu: “Được rồi.”

Tạm biệt Dung Nguyệt xong, Dung Phỉ đi thẳng tới cửa tiệm mai táng của Tăng đạo sĩ. May thay, cô tới ngay lúc Tăng đạo sĩ đang đóng cửa tiệm, trễ hai phút thôi là không gặp được rồi.

“Bác Tăng định đi đâu sao?” Dung Phỉ đi tới phía sau Tăng đạo sĩ, biết rõ còn cố ý hỏi.

“À, hôm nay cũng không có việc gì, định đi thăm thằng Cường.” Nghe tiếng, Tăng đạo sĩ dừng động tác khóa cửa lại, nghiêng đầu: “Cháu lại có chuyện gì nữa?”

“Cháu nói này, có nói chuyện cũng đừng đứng trước cửa mà nói chứ.” Dung Phỉ liếc mắt xem thường.

“Cháu lắm chuyện thật.” Tăng đạo sĩ lên tiếng oán giận, nhưng tay lại mở cửa, bước vào trong.

Dung Phỉ không chút để tâm đến sự oán giận của Tăng đạo sĩ, lè lưỡi sau lưng ông rồi vào theo. Cái lão mũi nhỏ mắt hí này kỳ thật chỉ là một con hổ giấy miệng cứng lòng mềm.

“Nói đi, có chuyện gì?” Tăng đạo sĩ đưa ghế tới cho Dung Phỉ, còn mình thì ngồi hẳn xuống trước bàn đựng nhang đèn.

Vừa dứt lời, một luồng khí lạnh thổi tới khiến mọi thứ trong phòng chấn động, cả chiếc chuông đặt trong tủ cũng kêu leng keng một cách chói tai.

“Nhóc Phỉ này, chồng cháu xấu bụng thiệt đó, tốt xấu gì bác cũng là người chủ hôn cho hai đứa, không khách khí thì đã đành, ít nhất cũng nên rụt rè một chút chứ. Hai đứa đúng là trời sinh một cặp, không phải người một nhà không vào cùng một cửa.” Thấy sự lạ xảy ra khắp phòng, Tăng đạo sĩ há hốc mồm: “Xem ra hôm nay người có việc không phải cháu mà là chồng cháu?” Đã tự nhủ với lòng không muốn dính dáng nhiều đến quỷ hồn, ai ngờ, ông chỉ chủ trì một cuộc âm hôn, giờ có muốn cũng không dứt ra được nữa rồi.

“Sao bác biết là anh ấy?” Dung Phỉ thấy động tĩnh cũng giật mình nhảy dựng, nhìn một vòng vẫn không thấy Thẩm Khiêm đâu.

“Cháu nghĩ rằng cửa tiệm này của bác mấy con tiểu quỷ có thể bước vào được sao?” Bùa chú của ông đâu phải để trưng, một lá thôi cũng đủ khiến cho ma quỷ hồn phi phách tán – hồn vía lên mây rồi. Tăng đạo sĩ liếc xéo Dung Phỉ, tiếp đó ông nói vào hư không: “Bày trận cỡ này rồi còn giả bộ rụt rè gì nữa, tới rồi thì vào đi.”

Tăng đạo sĩ vừa nói xong, tiếng đập cửa đã vang lên.

Dung Phỉ thấy Tăng đạo sĩ đứng lên, còn tưởng ông đi mở cửa, ai ngờ ông lại đi đến tủ đựng pháp khí, lấy mấy lá bùa vàng trong túi áo ra, dán lên mặt tủ.

Động tác vừa xong, cửa tiệm khép hờ liền bị gió thổi mở bung ra.

Dung Phỉ ngoáy đầu theo bản năng, vẫn không thấy, còn đang bực bội thì giọng của Thẩm Khiêm đã vang lên bên tai.

“Tăng đạo trưởng.” Thẩm Khiêm gật đầu chào Tăng đạo sĩ đã về lại chỗ cũ.

Anh vừa cất tiếng, Dung Phỉ ngạc nhiên giật nảy mình. Cô quay ngoắt đầu lại, xém chút trật cả cổ. Gương mặt cô cuối cùng cũng rạng rỡ!

Thẩm Khiêm dở khóc dở cười: “Em chậm thôi, gấp gì chứ?”

“Anh biết xuyên tường mà, còn gõ cửa làm gì, bày đặt ra vẻ.” Thấp thỏm suốt cả ngày, cuối cùng cũng thấy được người, Dung Phỉ không thèm quan tâm anh có phải quỷ hay không, nhe răng trợn mắt liếc anh đầy hung tợn.

Thẩm Khiêm biết cô đang tức chuyện gì, xoa đầu dỗ dành cô, tiếp đó mới quay đầu nhìn sang Tăng đạo sĩ đang bị bọn họ kích thích đến giật cả đuôi mắt.

“Hôm nay Thẩm mỗ đặc biệt đến đây một chuyến là vì chuyện cháu trai của Tăng đạo trưởng.” Thẩm Khiêm không vòng vo tam quốc mà đi thẳng vào vấn đề: “Việc sinh hồn của cháu trai ông rời khỏi cơ thể không phải do ngẫu nhiên hay mệnh số. Nếu Thẫm mỗ đoán không sai, hẳn cậu ta đã bị người khác hạ Hàng Đầu, cưỡng ép cướp hồn.”

“Hàng Đầu cướp hồn?”

Câu nói của Thẩm Khiêm khiến cả hai đều bàng hoàng.

“Đúng vậy.” Thẩm Khiêm gật đầu, nói: “Thông thường, người dương thọ sắp tận sinh hồn sẽ trong suốt, nhưng sinh hồn của cháu trai ông lại ngưng tụ. Thêm nữa, tôi đã quan sát cẩn thận, ở mi tâm của sinh hồn có hắc khí rất đậm.”

Tăng đạo sĩ kinh hãi: “Mệnh thằng Cường cứng, vốn không phải đứa đoản mệnh. Lúc trước nghe nhóc Phỉ nói nhìn thấy sinh hồn của nó tôi còn bối rối, tưởng quẻ bói của mình mất linh, không ngờ…” Nói được một nửa, ông bỗng hồ nghi hỏi: “Nhưng tốt xấu gì thằng Cường cũng trong đạo môn, tuy chỉ biết chút da lông nhưng chung quy nó vẫn là đệ tử đạo giáo, đùa giỡn chút thì còn được chứ quỷ hồn sao có thể làm hại đến tánh mạng của nó? Hơn nữa, Hàng Đầu không phải là loại vu thuật thịnh hành ở Thái Lan sao? Thằng Cường tính tình hiền lành, đối xử với ai cũng hòa đồng, ai lại có thâm thù đại hận đến mức phải dồn nó vào chỗ chết như thế?”

“Tôi nghĩ, hẳn cậu ta đã đụng trúng tà ma, linh hồn bất ổn nên mới tạo cơ hội cho đối phương.” Nói tới đây, sắc mặt Thẩm Khiêm thoáng ngượng ngùng. Ban đầu, anh chỉ muốn cho cậu ta nếm chút trừng phạt nho nhỏ do dám mơ ước tới Tiểu Phỉ, không hề muốn hại đến tánh mạng của cậu ta, xảy ra chuyện này, anh khó lòng trốn được trách nhiệm: “Những chuyện khác tạm thời vẫn chưa rõ ràng, nhưng tôi thấy thời gian của cháu ông không còn nhiều đâu, việc cấp bách bây giờ là phải tìm cách giữ mạng cho cậu ta.” Dù chưa có bằng chứng cụ thể nhưng anh vẫn nghĩ việc này có liên quan đến trận quỷ táng. Tuy nhiên, mục đích của việc hạ Hàng Đầu thì tạm thời vẫn chưa làm rõ được.

Tăng đạo sĩ gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng, không mặt nặng mày nhẹ với Thẩm Khiêm nữa, lập tức lên đường: “Tôi tới nhà em gái thăm thằng nhóc đó.” Nếu không phải dương thọ đã tận thì vẫn có thể trả sinh hồn về lại cơ thể, nhưng giải quyết Hàng Đầu cũng không dễ chút nào, may mà vẫn chưa nghịch thiên đến mức phải xuống âm ty cướp người. “Nếu mục đích hạ Hàng Đầu là nhắm tới tính mạng của thằng Cường, tôi giúp nó cố hồn tục mệnh, đối phương chắc chắn sẽ âm thầm gây khó dễ. Mấy đồ đệ của tôi, sau khi xuất sư đều lên thành phố lớn lập nghiệp, nước xa không cứu được lửa gần, bên cạnh tôi hiện giờ chỉ còn mấy đứa gà mờ, đạo hạnh nông cạn chưa xuất sư…”

Thẩm Khiêm tiếp tục câu chuyện: “Việc này do tôi mà nên, theo lý tôi phải góp một phần sức, tôi đi chung với đạo trưởng.”

Dung Phỉ vốn không định tham dự vào chuyện này, nhưng mẹ cô lại gọi điện kêu cô về sớm để đi giao hàng với Dung Nguyệt. Bà nói nhà Vạn Cường đặt mua thùng gỗ chứa nước, ba Dung đi giao hàng chưa về, muốn hai chị em cô vận chuyển thùng gỗ qua đó bằng xe đẩy. Thêm nữa, do là người quen, bà không thể ăn lời quá nhiều, nếu tìm xe để giao hàng còn phải trả thêm phí ship, sẽ lỗ mất. Buôn bán mà, không thể không tính toán chi li.

Nhưng, đã đặt mua thùng gỗ, bắt đầu chuẩn bị tang sự, xem ra mới nửa ngày mà tình hình của Vạn Cường lại xấu đi rồi.