Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh

Chương 56: Lời Nhắc Của Quỷ




Vừa bước được một chân vào phòng, mùi hôi đã xộc thẳng vào mũi, hai chị em suýt nữa bật ngửa ra ngoài.

Hôi quá!

Mùi khai lẫn giữa phân và nước tiểu khiến dạ dày quặn thắt, mùi chua xộc lên cổ họng.

“Hôi quá đi! Ông nội lại đi ngoài nữa rồi!” Không chờ hai chị em Dung Phỉ kịp phản ứng, cậu nhóc theo sau đã bịt mũi, nhưng không lùi bước mà xông thẳng vào trong nhanh như một cơn gió.

“Ba tôi nằm liệt giường, đầu óc lại không tỉnh táo, ăn uống đi vệ sinh đều ở trên giường, trong nhà hơi hôi, ngại quá!” Trương Bình đi đằng trước cũng cau mày, nhưng không đi nhanh vào trong như cậu nhóc mà quay đầu cười gượng với hai chị em.

“Trong nhà có người bệnh, có thể hiểu được.” Dung Phỉ nhịn thở, cố kéo khóe miệng.

“Hay chúng ta cứ nói chuyện ngoài sân đi?” Dung Nguyệt thẳng tính, bắt cô phải nhịn thở suốt, không chết vì hôi cũng chết vì nghẹt thở.

“Không được.” Trương Bình lộ vẻ khó xử: “Quả thật trong phòng có hơi hôi, hay chúng ta lên lầu?”

“Chỉ xem âm dương thôi mà, ở đâu mà không được?” Dung Nguyệt nâng cao cảnh giác.

“Xem âm dương cũng có quy tắc riêng của nó, không chỉ xem bằng mắt mà còn phải chuẩn bị nhiều thứ khác nữa.” Tuy Trương Bình nói chuyện với Dung Nguyệt nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào người Dung Phỉ.

“Vậy anh lên lầu chuẩn bị trước đi.” Dung Nguyệt nhìn Trương Bình với ánh mắt lạnh như băng, khẽ nhích người che chắn cho Dung Phỉ ở phía sau: “Còn nữa, không phải ba anh vừa đi ngoài sao? Anh không đi giúp, một mình thằng nhóc kia có lo được không đó?”

Trong thoáng chốc, ánh mắt Trương Bình trở nên hung ác, nhưng bị anh ta che giấu rất tốt.

“Tôi chỉ sợ hai cô sốt ruột thôi.” Trương Bình cân nhắc: “Vậy hai cô ngồi tạm một lát đi, tôi vào giúp đỡ rồi ra.” Dứt lời, anh ta đi thẳng vào phòng trong.

Không còn người ngoài, Dung Nguyệt kéo tay Dung Phỉ, lặng lẽ lui ra ngoài.

“Chị, em thấy người này dị lắm.” Dung Nguyệt nhìn ngó chung quanh, nhẹ giọng nói.

“Chị cũng thấy vậy.” Dung Phỉ nhíu mày gật đầu.

Hai chị em liếc nhìn nhau, thống nhất ý kiến, quyết đoán xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa quay đầu dè chừng, sợ Trương Bình phát hiện sẽ đuổi theo.

Vừa thoáng an tâm, Dung Phỉ nhũn chân suýt nữa té đập mặt xuống đất, may được Dung Nguyệt kịp thời đưa tay ra đỡ.

Nhìn từ xa, cả căn nhà đều chìm ngập trong sương mù, loáng thoáng còn thấy được mấy bóng đen bay lượn chung quanh.

Dung Phỉ hít sâu một hơi, hai cô chạy nhanh quả là quyết định sáng suốt, nếu theo Trương Bình vào trong, chưa biết sẽ gặp phải chuyện gì.

“Chị, lo nhìn đường đi!” Dung Nguyệt không mấy để tâm tới sắc mặt của Dung Phỉ, chỉ thấy cô thiếu chút lại ngã xuống, lo lắng hét lớn.

“Tiểu Nguyệt, chúng ta đi nhanh lên!” Giọng của Dung Phỉ ngập tràn bất an, để không dọa đến Dung Nguyệt, cô không nói ra thứ mình vừa thấy, chỉ giục em mình nhanh chóng thoát khỏi chỗ này.

“Trương Bình không đuổi theo mà.” Dung Nguyệt cũng quay đầu nhìn lại.

“Cũng phải đi nhanh.” Dung Phỉ ngắt lời, kéo Dung Nguyệt chạy thục mạng.

Hai người gắng sức chạy, đến khi hoàn toàn không thấy được nhà của Trương Bình mới thở hổn hển, thả chậm bước chân.

“Tên Trương Bình đó nhìn thì hiền lành, ánh mắt lúc nhìn người khác lại đầy vẻ gian manh, đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, chúng ta không nên tin lời bà thím kia.” Nhớ lại ánh mắt Trương Bình nhìn Dung Phỉ, Dung Nguyệt vẫn thấy sởn cả tóc gáy.

“Lúc bị hắn ta nhìn, chị cũng nổi hết da gà, ánh mắt gã này thật đáng sợ.” Dung Phỉ gật đầu, cũng còn sợ: “Đừng nhắc tới hắn nữa, chúng ta đi nhanh đi.”

Từ đằng xa, Dung Phỉ thấy một bóng người đứng ngay chỗ lúc trước cô hỏi đường, đến gần mới thấy là bã lão áo xám mình hỏi đường lúc trước, ngực đập như đánh trống, bước chân cũng khựng lại.

“Chị sao thế?” Dung Nguyệt thấy Dung Phỉ dừng lại, cũng dừng theo, nghi ngờ nhìn theo tầm mắt cô nhưng không thấy gì lạ.

Bà lão kia vẫn cười hiền từ như phật Di Lặc, thấy Dung Phỉ dừng lại, thong thả qua đó.

Dung Phỉ ngạc nhiên nhìn hai chân bà lão không chạm đất, lướt nhanh về phía này, khẽ nuốt một ngụm nước miếng, chân bất giác lùi về sau.

Dung Nguyệt nhìn từng hành động của Dung Phỉ, chợt nhớ tới chuyện gặp quỷ lúc hỏi đường ban nãy, tái mét cả mặt.

Bà lão cách hai người chừng ba bước thì dừng lại, vui vẻ nói với Dung Phỉ: “Sau này có gặp Trương Bình, nhớ phải tránh đi.” Nói xong, không chờ Dung Phỉ kịp phản ứng đã bay về phía vườn rau bên cạnh, thoáng chốc đã mất hút.

Dung Phỉ nhìn theo hướng bà lão biến mất mới thấy cạnh bên mảnh vườn có một nấm mồ, hình như đã có từ rất lâu, chỉ được đắp bằng đất, bên trên mọc đầy cỏ dại, không nhìn kỹ sẽ không thấy.

“Chị, chị vừa thấy cái gì thế?” Thấy sắc mặt Dung Phỉ dịu xuống, Dung Nguyệt hấp tấp hỏi.

“Bà lão lúc nãy chỉ đường cho chị.” Dung Phỉ cười cười: “Bà lão đó là quỷ tốt, bà ấy kêu chị sao này có gặp Trương Bình thì trốn đi.”

“Tên Trương Bình kia quả thật không phải người tốt!” Dung Nguyệt không hổ là gan lớn, nắm bắt trọng điểm cũng khác với người thường.

“Tiểu Nguyệt, mộ của bà lão ở đằng kia.” Dung Phỉ chỉ nấm mồ ngay sát mảnh vườn: “Chị nghĩ mình nên tới đó dọn cỏ cho phần mộ của bà ấy, cảm ơn bà ấy đã nhắc nhở.”

Tuy Dung Nguyệt thấy chuyện này hơi quái dị nhưng vẫn gật đầu.

Dung Phỉ dọn cỏ trên nấm mộ của bà lão, Dung Nguyệt cũng ngồi xuống phụ giúp. Hai người nhổ hết cỏ dại, lấy tay san bằng phần đất trên mộ, thấy đã tươm tất mới phủi tay đứng dậy.

“Bà lão, cảm ơn bà.” Dung Phỉ chắp tay xá ba xá: “Hôm nay nếu không nhờ bà nhắc nhở, chưa biết chừng tụi cháu đã gặp chuyện, tụi cháu không mang nhang nến tiền vàng, chỉ có thể giúp bà dọn sạch cỏ dại.”

Dung Nguyệt cũng chắp tay bái tế: “Bà lão, cảm ơn bà đã nhắc nhở chị cháu.”

Xong xuôi, hai chị em nắm tay rời đi.

Cả hai chị em đều không thấy, ngay khi hai người rời đi, bà lão chui lên khỏi mộ, nhìn theo bóng dáng hai người, cười hiền từ.

“Chị, bà lão nói sau này nếu có gặp Trương Bình phải tránh đi, chẳng lẽ ý là sau này còn có thể gặp lại hắn ta?” Ra khỏi thôn Vệ Gia, Dung Nguyệt mới muộn màng nhớ tới chuyện này, lo lắng hỏi.

Nghe Dung Nguyệt hỏi, Dung Phỉ cũng chậm chạp nhận ra, thoáng chốc hô hấp như ngừng trệ.

“Không biết nữa” Dung Phỉ ngạc nhiên lắc đầu: “Có lẽ…” Nhớ đến ánh mắt của Trương Bình khi nhìn mình, nhịp tim bỗng dưng tăng nhanh.