Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh

Chương 53: Dấu Chân Máu Trong Gương




Sau khi bị Thẩm Khiêm giày vò đến nhũn cả chân, Dung Phỉ mệt đến mức không đủ sức đển xoay người, đành nằm yên trên giường. Người nhà cũng đang muốn cô nghỉ ngơi, cô có thể tranh thủ dịp này để ngủ bù.

Vừa ngủ được một lát, cửa phòng đã bị gõ liên hồi.

Dung Phỉ giật nảy mình, bật thẳng người dậy, lát sau mới nhớ ra ban nãy Thẩm Khiêm đã khóa trái cửa.

Gõ mạnh như thế, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?

Dung Phỉ hoảng hốt, vội khoác áo đi mở cửa.

Ngoài cửa là khuôn mặt lo lắng của mẹ Dung.

“Mẹ, có chuyện gì thế?” Tim Dung Phỉ nhảy trật một nhịp, trong nhà lại xảy ra chuyện gì không hay sao?

“Là dì Hai con.” Mẹ Dung hét lên: “Mới bị té cầu thang, trong nhà dì ấy không có ai, mẹ với Dung Nguyệt phải đưa dì tới bệnh viện, con ra trông tiệm đi, ba con đi giao hàng đã được cả buổi, chắc sắp về rồi.”

“Dì Hai không sao chứ?” Dung Phỉ nhíu mày.

“Là tự dì ấy gọi tới, không sao, chỉ có tay chân bị thương không ngồi dậy nổi thôi.” Mẹ Dung nói xong liền xoay người ra ngoài: “Phỉ Phỉ, mẹ đi trước, không có ai canh tiệm, con ra nhanh nha.”

“Dạ” Dung Phỉ đáp lời, xoay người mặc áo bông rồi mới ra khỏi phòng.

Cái giác ba bốn giờ chiều phần lớn mọi người đều chỉ ra đường đi dạo, không bán buôn được gì. Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng ấm áp, Dung Phỉ bắt ghế ngồi trước cửa, chốc lát cơn buồn ngủ lại kéo đến.

Đang nhắm mắt thả lỏng, Dung Phỉ bỗng cảm giác có bóng đen đổ ập xuống. Cô bất giác run lên, muốn mở mắt nhìn thử nhưng mí mắt lại nặng như đeo chì, dính chặt vào nhau, phải cố lắm mới miễn cưỡng hé được một khe nhỏ.

Không có ma quỷ gì cả, chỉ do tầng mây che khuất khiến bầu trời tối sầm lại. Mọi thứ trông có vẻ bình thường, nhưng bỗng chốc cảnh vật chung quanh lắc lư không ngừng, mí mắt thì nặng trịch, người cũng nặng đến mức dán chặt vào ghế.

Không bình thường chút nào!

Lại bị quỷ đè rồi, dù rằng Dung Phỉ không thấy được con quỷ đó.

Đối diện là quán trà, cô có thể nhìn rõ được toàn bộ cảnh tượng buôn bán bên đó, chỉ không cách nào mở miệng nói chuyện.

Cơ thể chưa bị khống chế hoàn toàn, Dung Phỉ vẫn có thể mở mắt, có thể nhúc nhích ngón tay, thế nên cô cố nghiến răng, mở to mắt, không để mình bị con quỷ kia kiếm soát hoàn toàn. Tình huống thế này lúc nhỏ cô từng bị một lần, một khi thỏa hiệp, cơ thể sẽ hoàn toàn bị khống chế, rất lâu sau mới có thể cử động lại được.

Rơi vào hoàn cảnh này, khát vọng lớn nhất của Dung Phỉ là có ai đó đột nhiên tới lay mình dậy. Nhưng người qua đường chả ai quan tâm, cô lại không nói được, chỉ có thể lo lắng suông.

Mấy thím hàng xóm cũng đang túm tụm buôn dưa lê nhưng Dung Phỉ không có cách nào để họ chú ý tới mình.

Một tiếng ‘chát’ vang lên bên tai, má Dung Phỉ bỏng rát, không đau lắm nhưng cảm giác lại rất rõ.

Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, má còn lại đã bị ăn tiếp một cái tát.

Khốn khiếp!

Là con quỷ nào đánh?!

Dung Phỉ bị tát hai cái, hoàn toàn ngớ người, đến lúc tỉnh táo lại mới bất giác chửi tục một tiếng, nghiến chặt răng, tay bấu chặt tay vịn của ghế, muốn chống người ngồi dậy. Nhưng dù là vậy, vẫn có một lực rất lớn ghim chặt cả người cô xuống ghế.

Lại gắng thêm chút sức, cuối cùng Dung Phỉ cũng ngồi thẳng lại được, dù đầu nặng đến mức thiếu chút cắm thẳng xuống đất nhưng may là đã thoát được cái thứ chết tiệt kia. Tim cô đập bình bịch không ngừng, đầu óc chưa kịp tỉnh táo nhìn cảnh vật lắc lư chung quanh lại càng xoay mòng mòng, đến đông tây nam bắc cũng không định hướng được.

Tuy đã thoát khỏi sự khống chế nhưng Dung Phỉ vẫn còn sợ hãi, trước kia khi gặp phải tình huống này, quá lắm cô chỉ không thể cử động, vậy mà ban nãy thứ đó còn tát mình hai cái, cảm giác bỏng rát đến giờ vẫn chưa tan hết!

Sau khi tỉnh táo trở lại, Dung Phỉ vội đứng dậy chạy đến trước gương. Hai bên má chỉ hơi ửng đỏ, ngoài ra không có gì bất thường.

Dung Phỉ thở ra một hơi, vừa định xoay người lại đột ngột cứng đờ, lông tơ trên người dựng ngược cả lên. Từ hình ảnh trong gương, trên mặt đất phía sau cô bỗng hiện lên mấy dấu chân bằng máu.

Dấu chân máu cách cô chừng hơn một bước, Dung Phỉ có thể cảm nhận được hơi lạnh từ sau lưng lan ra khắp toàn thân, đầu lại căng thẳng đến toát cả mồ hôi, hai cảm giác nóng và lạnh đan xen càng làm nhân thêm nỗi hoang mang trong cô.

Lúc này trong tiệm chỉ có mình Dung Phỉ, cô không dám xoay người nhưng cũng không thể cứ đứng trơ ra như thế, nhớ lại ‘Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh’ từng nghe bà ngoại đọc lúc nhỏ, cô cũng lầm bầm đọc theo.

“Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhứt thiết khổ ách. Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức diệc phục như thị. Xá Lợi Tử, thị chư pháp không tướng, bất sanh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm…”

Dung Phỉ không biết đọc cái này có tác dụng hay không, nhưng vẫn hơn là không làm gì cả.

Hai mắt Dung Phỉ dán chặt vào dấu chân máu trên gương, cả người căng thẳng đến mức ngừng thở, tiếng đọc càng lúc càng mau, đến đoạn sau đã thành lắp bắp, lộn xộn, tâm kinh lẫn sang tàng kinh, tàng kinh lại trộn với thập thiện nghiệp đạo kinh, càng đọc càng loạn, cuối cùng dứt khoát đổi sang A di đà phật cho đơn giản, miệng mấp máy không ngừng, nhưng dù cố gắng thế nào thì dấu chân máu kia vẫn hiện hữu một cách rõ nét.

Mãi đến khi cổ họng khô khốc, tiếng nói phát ra không còn rõ nữa, Dung Phỉ mới tuyệt vọng bỏ cuộc. Hai hàm răng va vào nhau canh cách, cô muốn khóc lớn thành tiếng nhưng cô biết, mình không được phép tỏ ra yếu thế.

Dung Phỉ run rẩy nắm lấy bài vị và huyết ngọc trước ngực, cắn chặt môi dưới, dồn hết can đảm xoay người về phía sau. Ấy thế mà, nền gạch sau lưng hoàn toàn sạch sẽ, không hề có dấu máu nào.

“Ủa?” Dung Phỉ sửng sốt, bất giác nhìn lại trong gương.

Cũng không có gì.

“Chẳng lẽ vừa nãy mình bị hoa mắt?” Dung Phỉ gãi đầu khó hiểu: “Nhưng thời gian bị hoa mắt có phải hơi dài rồi không? Nếu không phải hoa mắt… chẳng lẽ việc đọc kinh đã có tác dụng? Khỉ thật, quả không uổng công lúc trước theo bà ngoại học tập!”

Dung Phỉ giơ hai tay xoa má, vừa thở phào một hơi lại bị cảnh tượng xuất hiện bất chợt trong gương dọa tới mức lảo đảo, lui về sau rồi ngã ngồi xuống đất. Cùng lúc đó, đỉnh đầu như bị một thau nước lạnh dội thẳng xuống, buốt tới tận óc.