Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh

Chương 52: Đừng dây vào




Ra khỏi cửa hàng mai táng, Dung Phỉ đi thẳng tới nhà dì Hai.

Hôm nay Đới Lâm ra trực, nhưng vẫn phải làm việc vào giờ hành chính. Dung Phỉ không muốn tới bệnh viện, cũng không có số di động của chị ấy, đành tới nhà dì Hai.

Cửa tiệm nhà dì Hai đang mở nhưng không có một ai, Dung Phỉ nghi ngờ xoay người, dì Hai đang xách giỏ thức ăn, đi ra từ ngõ nhỏ đối diện.

“Dì Hai đi chợ hả, cháu đang tự hỏi sao không thấy ai trong tiệm.” Dung Phỉ vui vẻ hô kêu một tiếng.

“Phỉ Phỉ hả?” Dì Hai thấy Dung Phỉ, cũng cười, dáng người tròn trịa nhưng bước chân rất nhanh, vài bước đã tới trước cửa: “Xuất viện lúc nào thế? Ôi, lúc nghe tin bác với mẹ cháu đều hồn vía lên mây, may mà cháu không sao, haizz, cháu mới xuất viện hả, tới đây ngồi đi.” Bà không vội xách giỏ đồ xuống bếp mà đặt đại sang bên, ngồi xuống ghế đón tiếp Dung Phỉ.

“Không cần đâu.” Dung Phỉ khoát tay: “Dì Hai, cháu tới đây để hỏi dì có số di động của chị dâu họ không?”

Dì Hai ngẩn người: “Cháu tìm Đới Lâm làm gì?”

“Không có gì.” Dung Phỉ cười có lệ: “Cháu muốn nhờ chị ấy tư vấn vài chuyện thôi.”

“Con nhóc này.” Dì Hai tức giận trừng mắt với Dung Phỉ: “Sao lúc ở bệnh viện cháu không hỏi?”

“Lúc ấy chưa nghĩ ra.” Dung Phỉ đau đầu: “Dì Hai, dì có số của chị dâu họ không?”

“Có có” Dì Hai lấy di động trong túi tiền ra, đưa cho Dung Phỉ: “Trong danh bạ đó, cháu tự tìm đi.”

Di động của dì Hai là loại cũ, tính năng đơn giản, xài khá tiện, chẳng mấy chốc Dung Phỉ đã tìm được dãy số của Đới Lâm.

Dung Phỉ trả lại di động cho dì Hai, nói: “Dì cứ làm việc tiếp đi, cháu về trước.”

“Rốt cuộc cháu tìm Đới Lâm làm gì?” Dì Hai nhận lại di động, không nhịn được hỏi một câu, bà cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.

“Không có việc gì thật mà, chỉ là mấy vấn đề của người trẻ thôi, có nói dì cũng không hiểu.” Dung Phỉ cười ha hả, xoay người định đi, lại bị sắc mặt của dì Hai kéo lại: “Dì Hai, sắc mặt của dì tệ lắm, dạo này sức khỏe vẫn ổn chứ?”

“Haizz, đừng nói nữa.” Dì Hai cúi mặt: “Gặp hết chuyện này đến chuyện kia, xui tận mạng, đã vậy việc buôn bán còn ế ẩm, đến đánh bài cũng không thắng nổi.”

“Đừng nói vậy chứ.” Dung Phỉ vội an ủi: “Mùa này vốn ế khách mà. Còn đánh bài phải có ăn có thua, đâu thể đoán trước được.”

Dì Hai thở dài: “Cháu không biết đâu, khoảng thời gian này, đêm nào dì cũng gặp ác mộng, không thể nào ngủ yên. Sau khi cháu bị tai nạn xe, mẹ cháu kéo dì cùng tới Quan Âm tự cầu bình an, tiện thể dì cũng cầu chú Lăng Nghiêm đem theo bên người, hai ngày gần đây mới đỡ hơn được một chút.”

Dung Phỉ nhíu đầu mày, chẳng lẽ Đới Lâm thiếu chút xảy ra chuyện cũng có liên quan, thứ đó độc ác đến vậy sao?

Dung Phỉ không hiểu lắm, đành đề nghị: “Hay dì thử tìm Tăng đạo sĩ đi, mặc kệ thế nào, bỏ tiền mua sự an tâm cũng được.”

“Dì cũng có ý này.” Dì Hai gật đầu, nhưng nét mặt lại lập tức ngượng ngùng, không biết phải làm sao: “Cháu cũng biết dượng Hai cháu rồi đó, cứng nhắc, toàn nói dì bị áp lực tâm lý.”

Dung Phỉ lúng ta lúng túng, không biết phải nói gì.

“Haizz, kệ đi, chờ hôm nào đó dượng Hai cháu không có nhà, dì sẽ mời ông ta tới.” Dì Hai xoa hai bên huyệt Thái Dương, quyết định thật nhanh: “Như cháu nói đó, mê tín cũng được, mua sự an tâm.”

Trở về từ nhà dì Hai, Dung Phỉ chui thẳng vào phòng mình, người nhà không cho làm việc, cô có đứng cũng chỉ vướng chân.

Dung Phỉ cầm di động định gọi cho Đới Lâm thì Thẩm Khiêm bay qua cánh cửa đang đóng vào phòng, giành lấy điện thoại trong tay cô.

“Này, anh làm gì thế?” Dung Phỉ giơ tay muốn giật lại.

Thẩm Nghiêm đưa lại ngay, nhưng khi Dung Phỉ mở điện thoại mới phát hiện dãy số của Thẩm Khiêm đã biến mất.

“Anh xóa dãy số của tôi?” Dung Phỉ không chắc lắm, cô không hề thấy anh xóa, chẳng lẽ dãy số tự nhiên biến mất?

“Em cần gì cứ để anh tìm, đừng gọi cho chị họ em.” Ý trong lời nói xem như ngầm thừa nhận.

“Nhưng mà…”

“Lúc đó em bị quỷ ám, anh chưa kịp cản em đã nói ra luôn rồi.” Hiếm khi Thẩm Khiêm nghiêm túc nói chuyện với Dung Phỉ: “Nếu đã hứa thì đành phải làm theo, nhưng chuyện này em đừng dây vào, cả chị họ em cũng thế.”

Nãy mới bị Tăng đạo sĩ sạc cho một trận, giờ lại thêm Thẩm Khiêm, Dung Phỉ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, vội gật đầu.

Sắc mặt Thẩm Khiêm dịu xuống: “Thời gian tới anh phải bận rộn nhiều việc, không thể ở cạnh em suốt, anh biết em sợ tứ hợp viện nhưng anh nghĩ em vẫn nên tới đó.”

Dung Phỉ vừa nghe tới tứ hợp viện đã run lên: “Không có anh tôi không ở đó đâu.”

Thẩm Khiêm định nói tứ hợp viện an toàn hơn ở ngoài, nhưng ngẫm lại, nếu ở đó cũng có những phiền toái khác, đành thở dài: “Không ở cũng được, nhưng dương hỏa của em yếu, tối ngủ nhớ đặt thêm lá bùa dưới gối.”

“Nhưng tôi đã đưa bùa cho Lý Thấm rồi.” Dung Phỉ nói.

“Tới xin Tăng đạo sĩ thêm lá khác là được.” Thẩm Khiêm không để tâm lắm, ôm Dung Phỉ đè xuống giường, bắt đầu hôn khắp người cô.

Dung Phỉ bị giữ chặt không thể nhúc nhích, chỉ biết hét lớn: “Này, đang nói chuyện chính mà, anh đừng tự nhiên nổi cơn thú tính như thế có được không?”

“Mấy ngày nay vội quá, không có thời gian để thân mật với em.” Thẩm Khiêm chôn mặt vào cổ Dung Phỉ, cắn mạnh một cái rồi, thỏa mãn nhìn ký hiệu đỏ tươi kia: “Tranh thủ lúc rảnh rỗi, chúng ta cố gắng nghiên cứu giải quyết vấn đề mang thai đi.”

“Anh hăng hái quá nhỉ?” Mặt Dung Phỉ đỏ rực, đanh giọng la hét nhưng không có chút sức uy hiếp nào, bị đôi mắt gợi thâm tình, gợi tình của Thẩm Khiêm nhìn chằm chằm, mắt Dung Phỉ láo liên không biết phải nhìn đi đâu.

“Ha hả….” Thẩm Khiêm rất thích nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Dung Phỉ, nắm cằm, hôn mạnh lên cặp môi căng mọng của cô: “Định chơi dục cự hoàn nghênh với ông xã sao? Để ông xã phối hợp với em.”

“Anh…”

Tiếng quát mắng e lệ hoàn toàn bi nuốt trọn trong cái hôn sâu đầy triền miên của Thẩm Khiêm.

Dung Phỉ cố tìm được chút khoảng trống, thở hổn hển một lúc rồi nói: “Không ở tứ hợp viện đủ bốn mươi chín ngày không sao chứ?”

“Không sao.” Thẩm Khiêm cắn môi Dung Phỉ, phất tay lột sạch từ trong ra ngoài của Dung Phì, không màng đến mọi sự, chỉ lo gấp gáp giở trò: “Cái gọi là cúng thất tuần chỉ là tục lễ cổ xưa, không nhất định phải tuân theo, ở vài ngày cho có lệ là được.”

Dung Phỉ vui sướng, quên luôn cả việc mình đang là con cá nằm trên thớt: “Nói vậy, tôi không cần phải ở tứ hợp viện nữa?”

Thẩm Khiêm thở dài, nhìn Dung Phỉ với ánh mắt đầy u oán: “Vợ à, đang làm việc mà, em không thể tập trung chút sao?”