Tăng đạo sĩ mới tiến hành được một nửa, nhiệt độ không khí chung quanh bỗng nhiên thay đổi.
Thoáng chốc, lá cây rung sàn sạt, mấy cái lá khô trên đất bị hất tung lên không, gió đêm gào thét dữ dội kết hợp với mưa phùn lất phất như từng cây châm nhỏ lạnh như băng đâm xuyên qua da thịt, ẩn vào tận xương, rồi lại chạy dọc theo mạch máu ăn mòn từng chút da một trong cơ thể.
Màn sương dày đặc trong không khí bỗng chốc tan biến, như có một bóng đen màu sắc còn sậm hơn cả màn đêm, chui lên từ những khe hở quanh rễ cây.
Thị lực của Dung Phỉ không tốt nhưng khi nhìn mấy thứ kỳ quái thì lại rất rõ ràng, không khỏi hít một hơi lạnh. Thoáng chốc, cảm giác gió đêm lành lạnh cọ vào làn da hệt như thứ gì đó cực kỳ ghê tởm đang đưa cái lưỡi nhớp nháp của nó ra liếm láp khắp người cô.
Cô trộm đưa mắt đánh giá những người xung quanh, thấy ai nấy đều bình tĩnh như không, hình như không ai phát hiện thứ gì bất thường. Nhưng Dung Phỉ không vì thế mà thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cô thấy sống lưng Tăng đạo sĩ cứng ngắc, hai chân run cầm cập như đang lên cơn sốt.
Dung Phỉ cắn chặt môi dưới, siết đèn lồng trắng trong tay, nhìn chằm chằm vào bóng đen đang vặn vẹo giữa lớp sương mù, cảm giác từng cái hít thở đều nặng nề, ngay cả tiếng nuốt nước miếng cũng trở nên vang dội.
Thần kinh Dung Phỉ đang căng chặt thì bỗng nhiên, đỉnh đầu vang lên một tiếng “phạch” thật lớn.
Dung Phỉ hoảng hồn, vừa ngẩng đầu đã thấy một con quạ đen đang đậu trên nhánh hòe già, nhìn mình chằm chằm với vẻ lạnh lùng. Càng đáng sợ hơn là, cô nhìn ra được trong mắt con quạ kia toát lên vẻ châm biếm, suy nghĩ này khiến cô sợ đến mức thiếu chút ngã ngửa xuống đất, nếu không nhờ Vạn Cường bắt kịp, âm hôn này đã phải tiến hành lại lần nữa.
Dung Phỉ quay đầu cười với cậu ta tỏ ý cảm ơn, nào lại thấy cậu ta nghiêm mặt nhìn Tăng đạo sĩ, trong lòng bất giác run lên.
Má ơi, chẳng lẽ có chuyện bất ngờ gì đó xảy ra?
Lúc này Dung Phỉ mới ý thức được có chuyện không bình thường, khoảng thời gian này Thẩm Khiêm luôn ở cạnh người mình, dù có theo quy định của hôn lễ mà tránh đi thì cũng không đến mức gọi hồn cả buổi vẫn không có chút động tĩnh gì chứ?
Vừa quay đầu, nhìn vào bóng đêm đang vặn vẹo phía trước, chút bĩnh tĩnh Dung Phỉ vừa gom góp được lại bay biến. Tim cô đập phình phình như muốn nhảy xổ ra khỏi lồng ngực, ngay cả tay cầm đèn lồng cũng không khống chế được mà run lên.
Nhưng, ngay khi Dung Phỉ cảm thấy thần kinh mình sắp đứt lìa, con gà trống đang được Vạn Cường ôm trong lòng bỗng ré lên, đập cánh nhảy xuống đất. Cô hốt hoảng, còn tưởng có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra, ai dè Tăng đạo sĩ thu đạo cụ lại, nâng tay lau mớ mồ hôi trên mặt như vừa trút được gánh nặng.
Vạn Cường bế gà trống lên, tay ôm rổ gật đầu trấn an Dung Phỉ.
Tiếng khua chiêng gõ trống lại rền vang xé rách màn đêm yên tĩnh, Tăng đạo sĩ vừa gõ mõ vừa tụng một đoạn kinh văn cao thâm khó hiểu, dẫn đầu đoàn người vòng ra khỏi Bắc Uyển, đi về phía hỉ đường ở Nam Uyển.
Dù vẫn như lúc đến, có Vạn Cường đi sau, nhưng Dung Phỉ lại thấy có gì đó bất thường. Cảm giác như có thứ gì đó quấn quanh, dán chặt vào người mình, lúc thì thấy có hơi lạnh phả vào tai, lúc lại thấy ngực bị bóp chặt, còn không thì lại thấy bị chọc vào eo, nói tóm lại là “không ngừng làm phiền”, khiến cô không cách nào yên lòng được.
Dung Phỉ bị dày vò, như có một con rận đang bò khắp người, đi vài bước là lại thấy khó chịu.
Vạn Cường đi phía sau, thấy cô không ngừng vặn vẹo, mí mắt hơi giật, muốn hỏi cô bị sao nhưng không thể mở miệng, lại nhìn sương mù dày đặc xung quanh bọn họ, chưa được bao lâu mà quần áo trên người đã ẩm ướt.
Chẳng lẽ Dung Phỉ bị thứ gì đó không sạch sẽ bám lấy?
Vạn Cường bất giác nhăn mày, nhưng lại nhớ ra đêm nay là âm hôn, có mấy thứ không sạch sẽ cũng chẳng lạ gì. May là bóng đen điên cuồng phía sau không theo kịp, xem ra nó đã bị cậu lớn thi pháp, tạm thời trấn giữ.
Màu sắc trong hỉ đường của âm hôn được bố trí rất đồng bộ, độc hai màu đen – trắng, từ đèn cầy cho đến chữ hỉ dán trên tường, thứ duy nhất sặc sỡ là miếng vải đỏ phủ trên bài vị của người chết. Người tham dự hôn lễ đều mặc đồ tang, không được phát ra tiếng động, nghe theo đạo sĩ lập đàn làm phép chủ trì.
Sắc mặt của mỗi người trong hỉ đường đều trầm lặng, yên tĩnh đến mức cả một mảnh gàu rơi xuống cũng có thể nghe được âm thanh.
Tiếng kèn trống ngày một gần, thím Thường đang đứng trước cửa đốt tiền âm phủ vội đốt nhang đèn, nhanh tay lẹ chân thả hết xấp tiền âm phủ vào thau nhôm, sau đó mới đứng dậy bước ra.
Là người làm mai, thím Thường đóng vai bà mối của cô dâu chú rể trong âm hôn này, theo quy định thì bà phải ra cửa đón tiếp. Vừa bước ra cổng, cả người bà đã run lên, màn sương này xuất hiện từ lúc nào thế, lạnh quá đi!
Nghĩ đến mấy thứ không sạch sẽ, bà vội cắn ngón tay, chấm máu lên ngực vẽ một lá bùa.
Vừa vẽ xong, đám người Dung Phỉ đã tới, thím Thường vội chạy ra đỡ người vào trong.
Việc bái đường của âm hôn không khác gì những hôn lễ khác, đều là nhất bái cao đường, nhị bái thiên địa, phu thê giao bái, chỗ khác duy nhất là cô dâu phải ôm bài vị của người chết, nắm miếng vải đỏ quấn trên cổ gà trống, đứng song song với người ôm gà trống phía sau đàn của đạo sĩ, đạo sĩ bái lạy đến đâu họ sẽ bái theo đến đấy, sau đó tân nương dâng hương cho người chồng đã chết, kính trà cha mẹ chồng, nếu không có cha mẹ chồng thì kính trà cho cha mẹ của mình.
Ba Dung bị bệnh ở nhà, không tham gia, ngồi trên cao đường chỉ có một mình mẹ Dung, vừa thấy Dung Phỉ bước vào sảnh đường, nước mắt đã rảo quanh, hai vai run lên vì nghẹn ngào, còn phải làm bộ vui mừng, nói mấy câu chúc phúc.
“Dung Phỉ, con cũng mệt rồi, tụi thím đã bày trí lại căn phòng bên trong, đặt giường lò xò, chăn cũng dày, hay con vào đó ngủ một lát đi?” Bái đường xong thì không còn kiêng kị phải giữ im lặng nữa, thím Thường thấy sắc mặt Dung Phỉ trắng bệch, vẻ mặt mệt mỏi, vội nói.
“Đúng đó Tiểu Phỉ, mọi người đã quét dọn phòng ở sạch sẽ, con đi ngủ một lát đi, tới giờ mẹ gọi dậy cho.” Mẹ Dung vừa lau nước mắt, vừa nói theo.
Dung Phỉ đang định gật đầu đồng ý thì Dung Nguyệt bưng một ly nước đi tới: “Uống chút nước mật ong đi, cho tỉnh táo.”
Dung Phỉ nhận lấy, uống một ngụm, lại hỏi Dung Nguyệt: “Em cũng mệt rồi, hay đi ngủ chung với chị đi?”
Nói thẳng ra là, Dung Phỉ sợ ngủ một mình, dù hiện giờ đã vào phòng nhưng bóng đen quỷ dị lúc trước vẫn hiện rõ trong đầu, không cách nào xua đi được, cô cảm thấy mấy thứ đó còn đáng sợ hơn cả Thẩm Khiêm.
Dung Nguyệt liếc mắt một cái đã nhìn thấu được suy nghĩ của cô, gật đầu nói: “Giường lò xo không lớn, không đủ cho hai người ngủ, nhưng em đứng cũng mệt rồi, vào phòng tìm cái ghế ngồi nghỉ một lát cho cổ chân đỡ đau.”
Dung Phỉ thân thiết nhéo hai má của em gái một hồi mới nói với thím Thường: “Vậy con với Tiểu Nguyệt vào phòng nghỉ một lát, chuyện bên ngoài làm phiền thím giúp đỡ mẹ con.”
“Đi đi.” Thím Thường đồng ý rất sảng khoái: “Có thời gian thì tranh thủ nghỉ một lát, lát nữa còn phải chịu dày vò tiếp.”