Chào Buổi Sáng, Triệu Thần Thành

Chương 47




Editor: Tịnh Hảo – Diễn đàn

Beta: Ngọc Hân 

Triệu Thần Thành không thể xác nhận Thẩm Mục có xem tin tức kia không, nhưng cô xác nhận được từ sau hôm ấy, Thẩm Mục liền biến mất trong cuộc sống của cô.

Triệu Thần Thành ở nhà Thẩm Mục trong hai buổi tối, anh cũng chưa trở về. Cô gọi điện tới Trần thị, thư ký nói Thẩm Mục ra nước ngoài họp, nhưng ngủ ở khách sạn nào, ngay cả cô ta cũng không biết.

Làm một thư ký, không biết lộ trình của ông chủ, duy nhất có thể là cô ta không muốn cho người khác biết, Triệu Thần Thành là người nắm giữ Trần thị trong tương lai, thân phận này cũng không thể khiến thư ký mở miệng, chuyện kia chỉ sợ chính bản thân Thẩm Mục không muốn Triệu Thần Thành biết.

Triệu Thần Thành không hiểu Thẩm Mục làm như vậy, rốt cuộc là tức giận, hay là giúp đỡ để cô đạt được mục đích. Nhưng bất kể thế nào, cũng khiến cô không khỏi hoảng hốt, nhất là sau khi cha gọi điện thoại đường dài nói Thẩm Mục nộp đơn từ chức, lòng cô càng thêm hoảng sợ.

Điện thoại tắt máy, tin nhắn không trả lời, kiểm tra khách sạn, kiểm tra chuyến bay, Triệu Thần Thành đã dùng hết biện pháp có thể nghĩ tới, nhưng cũng không thể tìm được Thẩm Mục. Cô dần dần rơi vào trạng thái sợ hãi, chứng nôn mửa cũng tái phát theo. Bởi vì loại cảm giác thật sự quá giống nhau rồi, tựa như lúc Vệ Nhiên qua đời, những người kia đi theo ở bên cạnh mình, mình cho rằng là người sẽ vĩnh viễn bên mình, nhưng bọn họ có thể biến mất bất cứ lúc nào. Mặc kệ mình tìm thế nào, bọn họ đi, chính là đi.

Ngây ngây ngô ngô như vậy qua một tuần lễ, cho đến khi Tom liên tục gọi điện. Khi đó chuông điện thoại reo, cô còn tưởng rằng là Thẩm Mục, hoặc có tin tức của Thẩm Mục liền xông tới nhận, tiếng rống hung hãn của Tom khiến lòng hân hoan của cô nhất thời rơi xuống.

“Chuyện gì?” Cô cúi đầu hỏi. “Chuyện gì? Đại tiểu thư, công ty cũng bởi vì cô mà sắp phải đóng cửa rồi thế mà còn hỏi chuyện gì? Cái người này chẳng lẽ đi lên sao Hỏa ư? Tin tức lớn như vậy có mắt thì nhìn thấy.”

Triệu Thần Thành cau mày: “Tôi không có tâm trạng, không chú ý. Lời ít mà ý nhiều, rốt cuộc chuyện gì?”

“Rất nhiều việc. Một, Thiên Hậu Vi Vi bị cảnh sát bắt đi, tố cáo cô ta xúi giục chỉ điểm làm nguy hại đến sinh mạng người khác. Hơn nữa có lời đồn đại nói cô lén lút hại cô. Hai, boss Tưởng bị đồn cùng cấu kết với Vi Vi Thiên Hậu, hơn nữa bản thân anh ta cũng chấp nhận tin tức này. Ba, giá cổ phiếu của công ty bởi vì một và hai mà chấn động giảm xuống. Bốn, uy tín công ty bởi vì một và hai chịu ảnh hưởng, bây giờ tâm tình trên dưới công ty không yên, cấp trên nói có thể công ty sẽ tiến hành sáp nhập thu mua, đối tượng là Trần thị.” Tom nói xong, uống một hớp nước, “Như thế nào? Đủ biết rõ điểm tóm tắt chính chưa?”

“Trần thị muốn thu mua O&C?”

“Cô gái, có phải cô chưa nắm được trọng điểm không! Trọng điểm là, bây giờ cô không phải là hoa bạch dương lẳng lơ, mà là trinh tiết liệt nữ (Nghĩa là cô gái cương trực trong trắng). Đối với Tưởng tổng mà nói, nhất định chính là họa vô đơn chí. Tôi thật sự không hiểu, Mai Phinh Vi làm ra chuyện này, theo như thủ đoạn của Tưởng tổng, nên lập tức ra mặt phủi sạch quan hệ mới phải, thế mà đằng này lại thừa nhận! Hiện giờ cấp trên cũng rất bất mãn với anh ta, rõ ràng chính anh ta kéo công ty xuống nước.”

“Tom này, cái đồ gió chiều nào theo chiều ấy cũng quá nhanh đấy. Vừa thấy ông chủ nhà cậu không xong liền nói xấu người ta sau lưng, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, anh ta vẫn còn quyền đuổi việc cậu.”

“Cô gái chết tiệt không có lương tâm kia, tôi tiết lộ tin tức cho cô, cô còn nói nhảm nhiều như vậy, đau lòng cho Tưởng Lạc Sanh hả! Không nói với cô nữa, lãng phí nước miếng.” Tom giận dữ cúp điện thoại. Triệu Thần Thành nghe đầu kia “tút tút tút”, lặng lẽ để điện thoại di động xuống. Tưởng Lạc Sanh làm như vậy tính là cái gì? Khổ nhục kế? Không cần thiết. Triệu Thần Thành hiểu rất rõ Tưởng Lạc Sanh, anh ta không giống người vì tình yêu nguyện ý buông tha tất cả, tình yêu của anh ta luôn có ranh giới cuối cùng rõ ràng. Vậy nếu như có tác động bên ngoài, sợ rằng anh ta không thoát khỏi có liên quan với Trần thị.

O&C là công ty vận hành rất tốt, năm trước Thẩm Mục đầu tư phim điện ảnh hành động, dễ thấy chính là muốn tiến quân vào sản nghiệp giải trí, gây ra hỗn loạn như thế, lại mượn cớ thâu tóm O&C, chính là một lựa chọn không tồi. Vừa thay Triệu Thần Thành xả giận, vừa chiếm thế buôn bán. Thế nhưng cuối cùng là Thẩm Mục ra tay, hay là ba mình thao túng phía sau, Triệu Thần Thành không thể xác định. 

Về phần Tưởng Lạc Sanh, Triệu Thần Thành tỉnh táo suy nghĩ vấn đề giữa hai người, Triệu Thần Thành cảm thấy, mình hoàn toàn không có bất kỳ lý do nào có thể đi công kích anh ta. Cô nói muốn tin tưởng anh ta, cũng cố gắng thử tin tưởng anh ta, nhưng thật ra thì, cô âm thầm điều tra anh ta. Cho nên anh ta không tạo được sự tin tưởng, cũng giống như anh ta đã đồng ý sẽ không lừa gạt. 

Triệu Thần Thành tự cảm thấy mình không phải là người thanh cao đơn thuần, không có tư cách đi phán xét anh ta đúng hay sai. Huống chi, mỗi người đều có vị trí và cách sinh tồn của riêng mình. Cô hiểu quy luật sinh tồn của Tưởng Lạc Sanh, chỉ là cô không đồng ý, về tình cảm, không đồng ý.

Cô biết rõ, tình cảm bọn họ đối với nhau đều là nghiêm túc, chỉ là bọn họ thiếu sự ăn ý và tin tưởng, giống như tòa lầu xây dựng giữa không trung, nhìn qua thì mỹ lệ, nhưng lại lung lay sắp đổ. Mới đầu cô cũng không quá để ý nguy cơ này, nhưng lúc tình cảm đậm sâu thì lại càng không kiềm chế để ý tới.

Cũng vừa lúc đó, cô phát hiện họn họ quá mức giống nhau, vĩnh viễn có điều bí mật, vĩnh viễn không có cách nào vì đối phương cởi lớp ngụy trang ra. Cho nên chỉ có thể giống như hai con nhím nhỏ, vào lúc đang sưởi ấm lẫn nhau, đồng thời cũng đâm bị thương lẫn nhau.

Tưởng Lạc Sanh lợi dụng cô, sao cô có thể không lợi dụng Tưởng Lạc Sanh chứ?

Giờ khắc này cô chợt hiểu, rốt cuộc sao mình là một người không biết thỏa mãn. Một lần rồi một lần, đi dò xét thử ranh giới cuối cùng của người kia có toàn tâm yêu cô không, dùng người khác đi tổn thương anh, hành hạ anh, chỉ vì để nội tâm bản thân mình nhận được một chút an bình.

Những năm gần đây cô không sợ hãi như vậy, cũng chỉ vì ỷ vào sự hiểu biết trong lòng rằng anh sẽ không đi.

Nhưng bây giờ, Thẩm Mục anh đã đi, đi thật rồi…

Triệu Thần Thành, tự mình gây nghiệt không thể sống.

Sau khi cắt đứt cuộc trò chuyện cùng Tom, Triệu Thần Thành lại trải qua cuộc sống tuần hoàn ăn rồi nôn ra trong hai ngày. Ngày thứ ba, cuối cùng người gàn dở từ Fiji trở về nước trước thời hạn. Lúc mẹ Triệu đẩy cửa ra thì thấy Triệu Thần Thành đang vùi trên ghế sofa vừa uống sữa, vừa nhìn báo cáo của thư ký, bởi vì Thẩm Mục đưa đơn từ chức, cha Triệu đã bắt đầu đưa vài hạng mục đè ép trên người Triệu Thần Thành.

“Bảo bối ~” mẹ Triệu đi tới phía sau sofa vòng lên vai Triệu Thần Thành, hôn lên mặt cô, “Sao con gầy như vậy, mẹ rất đau lòng.”

Triệu Thần Thành nghi ngờ nhìn về phía cha Triệu, người đàn ông nháy mắt với cô, lúc này cô liền hiểu, mẹ Triệu không biết trước khi đi Fiji Triệu Thần Thành và một số người không có phẩm vị xảy ra chuyện cẩu huyết gì. Cũng đúng, theo tính tình của mẹ, nếu biết còn không phải ầm ĩ lật trời.

“Thư ký gửi cho con xem hợp đồng khai thác Thanh Đảo rồi?” Cha Triệu mở miệng. “Dạ, đang xem, nhưng còn mấy chi tiết…” Triệu Thần Thành giơ hợp đồng lên quơ quơ, đầu hướng về phía phòng sách. “Vậy chúng ta đi phòng sách trò chuyện.” Cha Triệu nói tiếp rồi nói với mẹ Triệu: “Bảo bối, em dọn dẹp một chút đồ rồi nghỉ ngơi một lát.”

Mẹ Triệu buông Triệu Thần Thành ra, bĩu môi đi thu dọn đồ đạc. Triệu Thần Thành đi vào phòng sách cùng cha, cô quay người khép cửa lại,

“Cha, chuyện Tưởng Lạc Sanh và O&C, là chủ ý của cha?”

Cha Triệu chậm rãi ngồi trên ghế ông chủ, chân vắt lên, mỉm cười nhìn Triệu Thần Thành: “Nếu không con hy vọng là ai? Thẩm Mục?”

“Cha, cha biết gần đây con vẫn luôn tìm anh ấy, nhưng anh ấy cứ biến mất không thấy dấu vết như vậy. Cho nên con muốn biết…”

“Biết chuyện này không phải cậu ta làm, sau đó khẳng định cậu ta không quan tâm con giống như trước?”

Cha Triệu nói trúng khiến Triệu Thần Thành hơi quẫn bách.

“Chuyện của Mai Phinh Vi, cha không ra tay mà cha chỉ đốt lửa thêm, khiến ‘Mai Phinh Vi’ kia ngồi tù một thời gian, giá cổ phiếu O&C chấn động hạ xuống một chút.”

Cha cười đến sống lưng Triệu Thần Thành lạnh cả người, năng lực thực hiện và lòng dạ của ông, tuyệt đối là kinh người. Nếu cha nói như vậy, xem ra không chỉ nếm mùi vị ngồi tù một thời gian đâu.

“Xem vẻ mặt của con, là lo lắng cho Thẩm Mục rồi?” Cha Triệu còn nói, “Cha nhớ đoạn thời gian trước con và họ Tưởng thân nhau, hiện tại thế nào, lại nhớ nhung Thẩm Mục rồi?”

“Cha có thể không thừa dịp lúc này bỏ đá xuống giếng được không? Con đây nghĩ lại biết nhìn rõ tình thế rồi, trừ Thẩm Mục ra còn có ai có thể nhịn được con. Con suy nghĩ thông suốt rồi, là con không đúng, con vì chuyện của Vệ Nhiên, thầm trách cứ anh ấy, bỏ anh ấy, con sai lầm rồi.”

“Lời này của con nên tìm cậu ta nói, xem cậu ta có tha thứ cho con hay không.”

“Mà con không tìm được anh ấy! Anh ấy đưa đơn từ chức cho cha, cha nhất định có biện pháp tìm anh ấy phải không? Giúp con một chút đi.”

“Cha không giúp được con cả đời, Thần Thành, con cũng nên học cách lớn lên, học gánh chịu trách nhiệm. Nói thật, Thẩm Mục đi cũng là chuyện sớm hay muộn. Trong khoảng thời gian này, con đi một vòng từng khâu trước, ngây ngốc mấy ngày, rồi đi mấy chi nhánh công ty xem tình hình một chút. 3-4 tháng, cũng coi như là thời gian để thay đổi.”

“Cha…”

“Thần Thành, từ góc độ làm cha, cha tuyệt đối ủng hộ Thẩm Mục, cậu ta đối với con, ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra được. Nhưng con không có khả năng đó vì con không sợ hãi, con đã biết mình sai rồi, nên muốn tìm cách thức đền bù. Nếu như con thật sự quan tâm, con sẽ biết nên làm cái gì.” Cha Triệu đứng dậy, đi tới vỗ vai con gái, thay vào đó là vẻ mặt rưng rưng: “Nhớ năm đó cha theo đuổi mẹ, nói đơn giản đó chỉ là loại gian khổ tám vạn lý trường chinh. Con gái, cha vĩnh viễn ủng hộ con!”

Triệu Thần Thành híp híp mắt, nghe giọng nói kia khàn giọng xưng “Cha”, bày tỏ nghiêm chỉnh kết thúc cuộc nói chuyện, người gàn dở lại quay trở về có chút thiếu khuôn mẫu.

Không còn mấy ngày nữa, Triệu Thần Thành phải tới Trần thị đi làm. Mặc bộ đồ đi làm, Triệu Thần Thành nhìn mình trong gương cảm giác dường như đã qua mấy đời. Lúc cô học đại học năm thứ ba, đã thực tập trong kỳ nghỉ hè, chẳng qua không phải là Trần thị, mà là một công ty lớn của nước ngoài, khi đó cũng từng ăn mặc như vậy. Kỳ nghỉ hè Vệ Nhiên cũng từ nước ngoài trở về, cùng đi ra ngoài ăn cơm, thấy cô như vậy còn cười cô cuối cùng ăn mặc ra dáng con người rồi. Từ sau khi tốt nghiệp, cuộc sống của cô liền thoát khỏi quỹ đạo ban đầu, đi nước Anh học khóa thanh nhạc, tiếp nhận chữa trị tâm lý, trở lại tiến vào làng giải trí. 

Trước sau hơn ba năm, hôm nay lại một thân áo sơ mi quần tây đứng trước gương, giống như là giấc mộng dài ba năm, chịu quá nhiều cảnh tượng huyền ảo, cái bóng trôi nổi. Ở công ty làm việc từng khâu mấy tuần lễ, phải nói làm rất thuận lợi. Khi cô là ca sỹ, bởi scandal, cơ hồ mọi người đều biết, hiện vào công ty, không ít người biết ngại cô là chủ công ty tương lai, mọi người cũng không dám lỗ mãng với cô. Nhưng điều này đối với Triệu Thần Thành mà nói, chưa chắc đã là chuyện tốt, rất nhiều vấn đề ẩn sau trong khâu, cô không phát hiện được, bởi vì sẽ không ai xem cô là đồng nghiệp chân chính, mà đều coi cô là cấp trên. Triệu Thần Thành đành phải tốn công sức tìm người tin tưởng cẩn thận ở trong khâu tới nghe lời nói thật, may mà hành động của cô cũng không tệ, dáng vẻ đĩnh đạc có thể lừa gạt người. Mặc kệ như thế nào, Triệu Thần Thành đã bước vào quỹ đạo cuộc sống bình thường.

Chẳng qua với cô, duy nhất còn chưa quen được chính là Thẩm Mục không ở bên cô. Ngày nào cô cũng viết thư điện tín cho Thẩm Mục, mặc dù từ đầu tới cuối không có câu trả lời, nhưng cô cố chấp cảm thấy anh nhất định nhìn thấy. Anh vì cô giữ nhiều năm như vậy, hiện tại cô nghĩ cũng là lúc cô tỏ ra chút thành ý.