Chào Buổi Sáng, Triệu Thần Thành

Chương 37




Edit: hongheechan

Beta: hongheechan+NguyetNhi+Tử Sắc Y

Có câu người cũng như tên gọi, có lúc cũng không hẳn là vậy, giống như Mai Phinh Vi. Từ trước đến giờ khẩu vị của cô đều rất kén. Gần hai năm tấn công ra thị trường quốc tế, thường xuyên xuất hiện ở các tuần lễ thời trang lớn, nhiều lần là tiêu điểm chú ý của giới truyền thông.

Dựa theo cách nói hiện nay, Mai Phinh Vi là mỹ nữ mọi góc độ, không có góc chết. Mà sau lưng có sự nghiệp, có thể nói thiên hậu Vi Vi rất có quyền lực trong giới, chỉ cần vừa ra màn thì gió bốn phía đã thổi lên phần phật, thật sự có chút cảm giác như hoàng hậu giá lâm. Ít nhất, thân thể Miêu Miêu bên cạnh Triệu Thần Thành vốn khỏe mạnh thấy Mai Phinh Vi chầm chậm bước tới thì tự động khom lưng 30 độ, không ngờ lại giống cung nữ như thế, chỉ còn thiếu mỗi cái khăn tay nhỏ nữa thôi.

Triệu Thần Thành thì ngược lại, hơi nghi ngờ mục đích Mai Phinh Vi đến đây, nhân vật thiên hậu (trên trời) như cô ấy nếu gia nhập đoàn làm phim. Tất nhiên lúc tuyên truyền sẽ truyền khắp báo chí, nhưng đoàn phim xây dựng lều trại tạm thời gần một tháng, cũng không thấy có bất kỳ tin tức nào về việc Mai Phinh Vi muốn vào. Vừa vào đoàn phim, cả đoàn đều như nổ tung, phần lớn mọi người đều nghi ngờ giống Triệu Thần Thành. Vì vậy liền đi tới hỏi thăm, rốt cuộc đạo diễn cũng tiết lộ tin tức, nói Mai Phinh Vi đột nhiên tuyên bố muốn gia nhập đoàn phim. Còn về phần chi tiết cụ thể trong đó ra sao thì ngay cả ông ta cũng không biết nhiều.

Mỗi người một cách nói khác nhau, chính Triệu Thần Thành cũng không quá quan tâm đến chuyện này. Chỉ biết rằng Mai Phinh Vi đóng vai vương hậu Trần quốc, cũng chính là đệ nhất phu nhân cao ngất trời, dưới gối có một đứa con, năm nay tám tuổi. Kể từ khi công chúa lấy chồng ở nơi xa, lực chú ý của vua dần dần tản đi, thì cuộc chiến tranh thủ tình cảm cứ như vậy mà bắt đầu. Ban đầu chuyện tranh thủ tình cảm cũng không phải đầu mối chính của câu chuyện, nhưng không thể nghi ngờ gì hơn vai diễn của thiên hậu lại khiến cho cuộc chiến giữa những người phụ nữ này càng có nhiều chỗ đáng xem hơn, tất nhiên phần diễn cũng lập tức tăng lên.

Một là công chúa thích khách, dấu đao trong áo, một là vương hậu, khôn khéo. Không ngờ trong một bộ phận diễn viên như thế, Triệu Thần Thành lại diễn vai cận vệ bên cạnh, là tiểu bạch thỏ đầu tiên, cũng là vật hy sinh trước hết.

Nhưng những chuyện này cũng không tính là vấn đề với Triệu Thần Thành, mặc dù mỗi lần Miêu Miêu nhà cô nhìn thấy vương hậu giá lâm thì hai mắt hận không thể sáng ngời nằm rạp trên mặt đất. Mặc dù không chỉ một lần nghe thấy tên mình, thiêu hậu Vi Vi và Tưởng Lạc Sanh ở chung chỗ trong cuộc nói chuyện của mọi người xung quanh, mặc dù càng không muốn mỗi khi gặp đạo diễn đều bị mắng xối xả. Thì Triệu Thần Thành vẫn vui vẻ như trước, mấy ngày này cô có thể tìm thấy nét uể oải trên người Dư Bân luôn hếch mũi lên trời sau khi hoàn thành xong việc giống như một chút AQ để an ủi bản thân, ngay cả Tưởng Lạc Sanh gọi điện tới, cô cũng không nói một câu về Mai Phinh Vi.

Vốn tất cả có thể bình an vô sự, nhưng rốt cuộc một núi không thể có hai hổ, hơn nữa hai con đều là cái.

Ngày đó trùng hợp là thứ bảy, vốn đã sắp xếp cảnh diễn bên ngoài, nhưng ban đêm trời lại bắt đầu đổ mưa. Chờ đến khi trời sáng, mưa vẫn còn rất lớn, rơi đôm đốp đôm đốp ở trên cửa kính, khiến Triệu Thần Thành đang vùi ở trong chăn cũng khẽ run môi. Cầm MP4, nhét tai nghe vào, chỉnh âm lượng lớn nhất, lại bảo Miêu Miêu kéo hết tất cả rèm cửa sổ trong phòng, lúc này Triệu Thần Thành mới có thể rời giường.

Bên phía đạo diễn cho người tới thông báo, nói là bởi vì trời mưa, cho nên chuyểng sang diễn trong phòng. Bên trong phòng diễn cũng không có nhiều bối cảnh, có thể chuẩn bị thỏa đáng trong một thời gian ngắn, nhân viên công tác thúc giục Triệu Thần Thành nhanh chóng đi thay quần áo trang điểm. Vì vậy, Triệu Thần Thành rửa mặt nhẹ nhàng khoan khoái xong liền chạy thẳng đến nhà cơm buffett gọi hai cái bánh bao và một hộp sữa rồi chạy thẳng tới phim trường.

May mà có xe công ty cố ý đưa cho cô, trong rèm cửa sổ thủy tinh, cô ngồi vào rồi kéo màn qua, trong tai nghe tiếng Heavy Metal Rock nổ vang, dọc theo đường đi đến nơi quay phim cũng coi như an ổn. Triệu Thần Thành vào phòng hóa trang, sau một giờ xuất hiện chính là khuôn mặt như ngọc của hộ vệ.

Vậy mà, đang lúc Triệu Thần Thành muốn đi đến phía trong, một nhân viên công tác vội vàng xông lại nói với cô: "Đạo diễn đổi cảnh diễn rồi, diễn mấy cảnh sau trước, thiết bị trên hành lang cũng đã sắp xếp xong rồi."

Dứt lời, nhân viên công tác lập tức lôi kéo Triệu Thần Thành chạy đi, Triệu Thần Thành giữ chặt anh ta lại hỏi: "Mấy cảnh diễn sau sao? Anh nói là diễn trong mưa à? Tại sao đột nhiên phải quay trước?"

"Chẳng lẽ cô không chuẩn bị hả, không phải nên chuẩn bị tốt cả kịch bản trước hay sao?! Hứa đạo diễn thích nhảy cảnh diễn, cũng không phải là cô không biết!" Nhân viên công tác nhét kịch bản cho cô nói: "Mặc dù chuyển đổi như vậy có chút vội vàng, nhưng ai biết lịch trình của thiên hậu Vi Vi đã kín hết chứ, cô ấy nhất quyết nói muốn diễn cảnh trong mưa để đuổi kịp kỳ hạn của lịch trình, đạo diễn cũng phải nể tình. Thôi nhanh xem đi, nhanh xem đi."

Triệu Thần Thành bị kéo chạy đến hành lang, giống như có thể nghe thấy âm lượng của từng giọt mưa rơi xuống không ngừng lớn, cô cất bước một cách máy móc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào kịch bản đã nhăn nhúm trong tay. Mặc kệ là cố ý hay vô tình, Mai Phinh Vi thực sự đã giáng cho cô một đòn trở tay không kịp.

Hành lang cung đình quanh co, nước mưa chảy xuống uốn lượn theo mái ngói, tạo thành bức rèm che bằng ngọc châu rơi xuống từ hai bên, Gia Thân mặc vương bào màu tím, sau lưng là người hầu kính cẩn đi theo, ống kính vẫn bám theo bước chân của anh, cho đến khi xác định đã đúng vị trí. Gần như tất cả mọi người đều vào chỗ, chờ "cận vệ" anh dũng hy sinh.

Cảnh diễn trong trận mưa này là một khoảng chuyện xưa phát lại, mai phục trước đó đều được tập trung sắp xếp trong cảnh này. Trong mấy cảnh diễn trước, công chúa lấy lý do bố trí liền mượn cung của Trần vương, Trần vương thấy nàng là một cô gái yếu đuối không kéo được dây cung, liền đồng ý. Nhưng sau lưng Trần vương vẫn có hai nữ cận thân bảo vệ, công chúa không có cơ hội xuống tay, sau đó lại phát hiện trong lòng hai người này luôn đều ngưỡng mộ Trần vương, liền xúi giục quan hệ hai người, hai nữ hậu vệ đau lòng, xin nghỉ. Vì vậy ngay lúc trời mưa, trên đường Trần vương hạ triều trở về điện, công chúa giương cung bắn chết Trần vương.

Tất cả tình tiết và tình cảm cần nắm chắc, trong lòng Triệu Thần Thành đã hiểu rõ từ sớm, trong đầu cô đã mô phỏng hình ảnh như vậy vô số lần. Nhưng khi thật sự bị đẩy tới trên hành lang, cảnh mưa như màn che rơi xuống một cánh tay đang vươn ra ngoài, toàn bộ giác quan của Triệu Thần Thành như bị lẫn lộn chung một chỗ, khiến cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt hết sức rõ ràng.

"Thần Thành, cô có ổn không? Nếu không được thì để tôi nói với đạo diễn." Miêu Miêu lắc lắc cánh tay cứng ngắc của Triệu Thần Thành.

"Triệu Thần Thành, cô còn ngẩn người ra đó làm cái gì, đã chuẩn bị dây treo rồi." Phó đạo diễn quát Triệu Thần Thành, sau đó nhân viên công tác lại đi đến kéo Triệu Thần Thành đến chỗ thiết bị.

Bước chân Triệu Thần Thành lảo đảo hỗn độn, nhân viên công tác đeo thêm dây treo cho cô, bàn tay Triệu Thần Thành khoác lên vai nhân viên công tác, chảy ra từng đợt mồ hôi lạnh, trong đầu tất cả đều là tiếng ong ong, bây giờ trong mắt cô ngoại trừ hồ nước ra thì không nhìn thấy một ai khác. Cô cố gắng muốn dùng lý trí để áp đảo đi sự sợ hãi, liên tiếp nói mình ráng chịu đựng, đó chỉ là trời mưa mà thôi. Nhưng nỗi sợ hãi và ký ức cứ như thủy triều luôn kêu gào bên tai, như muốn đánh sụp cô. Cô khó chịu, muốn ói.

Cảnh quay thật sự rất hiệu quả, đạo diễn tìm xạ thủ chuyên nghiệp, khi Triệu Thần Thành rơi xuống đất, phải bắn tên vào trên người cô, dùng hai máy quay để quay lại mũi tên dài kia, sau đó tiến hành cắt nối hậu kỳ, cho nên nhất định sẽ có nguy hiểm.

Nhân viên công tác chỉ Triệu Thần Thành lúc nào thì nhảy lên, rơi xuống đất thế nào, và phải chú ý một vài việc, nhưng cô hoàn toàn không có phản ứng, nhân viên công tác phải hỏi thăm xác nhận rất nhiều lần, Triệu Thần Thành mới gật đầu với anh ta. Người của đoàn kịch ở bên cạnh thúc giục hỏi đã chuẩn bị ổn thỏa xong chưa, thế là nhân viên công tác hướng dẫn đường diễn làm động tác tay OK.

Dư Bân và người hầu bắt đầu đi tới từ hành lang phía xa, phụ tá ở phía sau đỡ vai Triệu Thần Thành, đang lúc Dư Bân đi tới vị trí đặc biệt thì trên vai Triệu Thần Thành chợt nhẹ đi, cả người lập tức bị treo lên. Trước đó, Triệu Thần Thành đã từng tiếp nhận khoá huấn luyện dùng dây treo, ở trong mưa, không cần nói đến kỹ xảo chính, ngay cả bản năng của cô cũng hoàn toàn không có, nước mưa hắt trên mặt, nhỏ xuống theo tóc, áo dính nước mưa, cả người như bị nỗi tuyệt vọng bao trùm, nhảy lên giữa không trung, eo nhỏ bị ghìm chặt......

Hoàn toàn không có cảnh mỹ nữ cứu anh hùng ngọc thụ lâm phong kia, Triệu Thần Thành bị treo lên, cả người liền mất thăng bằng, lập tức không khí của phim trường cũng dần khẩn trương theo.

"Mau để cô ấy xuống, cẩn thận một chút!" Các lời quát tiếng tháo lúc lớn lúc nhỏ, còn chưa tới được hành lang, Triệu Thần Thành đã bị thả xuống trên đất, cô nằm im không động đậy.

Đúng vậy, Triệu Thần Thành không lấy ra được chút hơi sức nào để đứng dậy được, ngay cả ý định ngồi dậy cũng không có. Cô giương mắt nằm nghiêng trên mặt đất, trước mắt là bọt nước văng lên từ những giọt mưa rơi xuống đất, cả ngừoi cô ướt đẫm, không ngừng run rẩy.

Tiếng mắng chửi của đạo diễn vang dội cả studio: "Triệu Thần Thành, làm sao cô lại như vậy chứ! Cô chưa được huấn luyện qua sao! Muốn nằm trên mặt đất giả chó chết thì chạy về khách sạn cho tôi, không nên ở chỗ này lãng phí một cuộn phim, còn lãng phí cả thời gian của mọi người!"

Mọi người xung quanh đều thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô, hoặc mang theo tâm trạng xem náo nhiệt, chỉ có phụ tá Miêu Miêu vọt tới bên cạnh Triệu Thần Thành, bất chấp che dù, liều mạng muốn kéo cô. Nhưng từ trước đến giờ cô ấy chỉ có chút sức, sống chết cũng không thể kéo Triệu Thần Thành lên được.

Khi nơi này lâm vào cục diện bế tắc, thì trước mắt Miêu Miêu xuất hiện một đôi giày vàng, cô ngẩng đầu nhìn, chính là vương hậu Mai Phinh Vi mặc một thân phượng bào, thiên hậu Vi Vi được phụ tá ở phía sau che dù, mà trên mặt thiên hậu cũng mang theo nụ cười yêu kiều, cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống nhìn Triệu Thần Thành nằm trên đất, nói với phụ tá sau lưng: "Gọi bọn họ đến giúp đỡ."

Tầm mắt Triệu Thần Thành lại đánh giá trên đôi giày thêu xinh đẹp kia, cô đột nhiên nhớ tới, cuối cùng ở trong chuyện xưa này, hộ vệ vì cứu vương mà chết, còn công chúa cũng vì bắn chết Trần vương mà bị hạ lệnh xử tử. Người hạ ra lệnh này, không phải là ai khác, mà chính là vương hậu. Thật ra thì trong ván cờ này, chuyện gì nàng ta cũng biết, nhưng lại không nói gì, không đánh mà thắng, loại bỏ công chúa, cũng loại trừ cận vệ, bảo vệ hậu vị của nàng, cũng bảo vệ được nam nhân của nàng ta.

Tiếng nói của Mai Phinh Vi vừa dứt, lúc đầu nhân viên công tác và phụ tá còn đứng ở tại chỗ đã rối rít đi đến đây, vừa chuẩn bị kéo Triệu Thần Thành đứng lên khỏi mặt đất. Nhưng tay còn chưa chạm vào người, thì đã bị một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo cắt đứt:

"Tránh hết ra."