Editor: Bồ Công Anh
Beta: hoa hồng
Triệu Thần Thành đứng ở hành lang rất lâu, buổi tối cô chưa ăn gì, muốn nôn, nhưng cũng không nôn ra được. Thật ra thì Thẩm Mục nói đúng, cô nói đi nói lại cho anh ta biết, người mình thích là Tưởng Lạc Sanh, không chỉ để thuyết phục anh ta, mà còn để thuyết phục chính mình.
Cô cũng không phải một người hiểu được cảm giác yêu người khác là thế nào. Cha mẹ Triệu Thần Thành khi còn trẻ từng để lỡ mất nhau, cho nên sau khi ở chung một chỗ, dường như muốn liều mình bù lại, đối với việc dạy dỗ Triệu Thần Thành, tự nhiên cũng ít đi. Dần dần, cô dưỡng thành một tính cách cô độc, ngoài trừ khi bị cha mẹ dẫn ra ngoài giao tiếp, cô biết bày ra nụ cười khéo léo, hoặc là lớn lên chút, tiếp xúc với buôn bán trên tay cha, lúc cô giao tiếp với người khác sẽ biểu hiện không khó sống chung. Nhưng trên bản chất, cô không thích giao thiệp với mọi người, giống như không thích gây ra phiền toái vậy.
Người thật sự mở ra cánh cửa cuộc sống cho cô chính là Vệ Nhiên, còn người làm cô mở ra cánh cửa tình yêu, chính là Thẩm Mục. Chỉ tiếc, ông trời muốn đùa giỡn bạn, bạn cũng chỉ có thể chấp nhận bị đùa giỡn.
Trở lại tiệc rượu, dạ dày Triệu Thần Thành vẫn bất ổn như cũ, nhìn bữa ăn tinh xảo trước mắt, tâm trạng của cô quả thật được gọi là bực bội. Buổi biểu diễn bắt đầu, cô cũng dời hết sự chú ý lên sân khấu, mặc dù, bởi vì khoảng cách quá xa, lấy góc độ của cô nhìn qua, gương mặt của nam nam nữ nữ trên sân khấu mơ hồ có thể so với Voldemort.
"Trên đài có điểm sáng gì, mà nhìn hăng say vậy." Tiểu L dè dặt để dao nĩa xuống, đôi mắt nhỏ nhìn về phía mấy bàn đằng trước khẽ nói: "Còn không bằng nhìn xem có đời sau của hào môn nào mà dáng vẻ không như Trư Bát Giới để còn xuống tay hay không."
"Aizzz, hiện giờ Phú Nhị Đại có dáng dấp không quá tệ đều có cô nương xinh đẹp đứng xếp hàng dán phía sau, người ta trẻ tuổi hơn cậu, nói không chừng còn đẹp hơn cậu, sao cậu có thể đấu lại được chứ, còn hào môn ấy à, cậu cứ ở đó mà nằm mơ đi. Cho dù cậu đại chiến 400 hiệp, chém hết tất cả đối thủ cạnh tranh, muốn gả còn phải cởi một lớp da của cậu nữa, chờ sau khi gả vào, cũng phải ngày ngày nhìn sắc mặt người ta. Cần gì chứ. Cậu tiết kiệm một chút lòng, cố gắng kiếm tiền đi."
Tiểu L liếc mắt nhìn Triệu Thần Thành đang chống đầu: "Cậu có người theo đuổi, lại không thiếu tiền, đứng nói chuyện không đau thắt lưng, hoàn toàn không thể hiểu được nỗi khổ của gái ế đâu!"
"Đừng nói cái gì mà thà yên lặng ngồi khóc trong xe BM W, cũng không ngồi cười ở sau xe đạp, đó chỉ là lời nói ngụy biện mà thôi. Chờ khi cậu khóc đủ rồi, muốn cười lại phát hiện cơ mặt mình bị thối rửa, thì đã không còn kịp nữa rồi."
Triệu Thần Thành cười khẽ, dưới cái nhìn của người khác, cô nói cô không sung sướng, nhất định sẽ bị nói thành không ốm mà rên, bởi vì cô có tiền, cho dù không làm việc, về mặt vật chất không phải lo lắng chút nào. Quá nhiều người cho rằng, có tiền, vết thương gì cũng có thể chữa khỏi.
"Chậc chậc, không đúng với phái lý thuyết suông nhỉ." Tiểu L dừng một chút: "Có điều cậu nói cũng rất có lý. Tôi nghe nói cái cô Sala ấy, cậu biết đúng không, chính là người được gả vào hào môn, nghe nói sinh con xong đã bị mẹ chồng mang đi, hoàn toàn không cho cô ấy tham gia vào, mỗi ngày tìm cô ấy tra hỏi. Thời gian trước còn nghe nói, mắc phải chứng uất ức, đã tự sát mấy lần rồi."
"Cho nên, không có tiền là không thể làm được gì cả, nhưng tiền bạc cũng không phải vạn năng." Triệu Thần Thành vừa dứt lời thì nghĩ lại rồi nói: "À, đúng rồi, lần sau giới thiệu cho cậu một bạn trai, là Phú Nhị Đại nhà giàu mới nổi."
Tiểu L kéo dài một lát mới phản ứng lại, đen mặt nói: "Này, cậu vừa mới nói tôi đừng chỉ nghĩ đến người có tiền, lúc này lại định giới thiệu Phú Nhị Đại cho tôi là xảy ra chuyện gì?"
"Ừm, tiểu tử kia đặc biệt bát quái, tôi cảm thấy rất xứng với cậu. Hơn nữa gia đình giàu có cũng rất thích hợp với cậu, bảo đảm cậu cười đến mỗi ngày tìm cằm đầy đất."
Nói chuyện tào lao với tiểu L, thời gian liền trôi qua rất nhanh. Bữa tiệc tan cuộc, tiểu L lập tức biến thân thành nữ vương party, cùng một đám bạn xấu chạy sô vào hộp đêm, tất nhiên Triệu Thần Thành trực tiếp về nhà trọ, tắm một cái rồi đi ngủ.
Trước khi ngủ nhận được điện thoại của Tưởng Lạc Sanh, người đàn ông còn không có ý tốt hỏi thăm cái eo già của cô, nếu không phải Triệu Thần Thành đang mệt mỏi, thì thật sự muốn vọt tới chỗ Tưởng Lạc Sanh lật bàn. Nhưng kích động còn chưa được dập tắt, người đàn ông đã nói anh biết chiều hôm sau Triệu Thần Thành có hoạt động ở thành phố Y phải ở lại một đêm, nói đã để bà ngoại Lưu thu dọn xong hành lý, ngày mai anh để người đưa tới. Còn dặn dò cô chú ý ăn uống ..., nói chuyện tạp nham, thậm chí Triệu Thần Thành còn hoài nghi người đầu bên kia điện thoại không phải mặt than cầm thú.
Ban đầu chút tính khí này cũng thuận lông vuốt đuôi thành cảm giác ấm áp, cô hoàn toàn không có chuẩn bị, thẳng tắp bị đánh trúng. Cô vẫn không nói một lời, người đàn ông hỏi cô sao vậy, lúc này cô mới lấy lại tinh thần, nhỏ giọng đáp lời, nói đã biết.
Cúp điện thoại, Triệu Thần Thành cầm máy sấy sấy tóc của mình, khẽ thở dài một cái. Dường như đã hơi có thói quen, có Tưởng Lạc Sanh ở trong cuộc sống.
Ngày kế, Tưởng Lạc Sanh liền đưa vali cho Miêu Miêu, Miêu Miêu và Triệu Thần Thành cùng nhau bước lên máy bay đến thành phố Y. Máy bay hạ cánh, vào buổi chiều đồng thời đi tìm hiểu tiết mục với Vệ thị, vì để tuyên truyền MV sắp ra mắt, buổi tối tham dự một hoạt động thương mại, sáng hôm sau ghi một tiết mục giải trí khác.
Hành trình chặt chẽ, Triệu Thần Thành gần như không có thời gian ăn rồi nôn, nôn rồi ăn, cho nên vẫn đợi đến khi hoạt động buổi tối kết thúc trở lại khách sạn, mới để Miêu Miêu gọi đồ ăn của khách sạn ăn xong một bữa. Không, nói chính xác là hai bữa, ăn một bữa, ói một bữa. Triệu Thần Thành cô đúng là thật sự có tiền.
Bởi vì lần đi thành phốY này, cũng chỉ có hai người Miêu Miêu và cô, nên hai người ở một phòng. Miêu Miêu bị cô bất thình lình nôn mửa cũng sợ hết hồn, đột ngột luống cuống tay chân. Cuối cùng bị Triệu Thần Thành nói gần đây dạ dày không tốt lừa gạt cho qua.
Triệu Thần Thành ăn xong phần thứ hai, chầm rãi hồi phục, cuối cùng khôi phục chút sức sống, vì vậy chuẩn bị lấy quần áo trong vali để đi tắm, kết quả mở vali ra, liền nhìn thấy tờ giấy nhớ dính vào trên quần áo, trên đó ghi hai chữ— uống thuốc.
Miêu Miêu cắn chiếc đũa lại gần nhìn lên: "Hửm, chữ của tổng giám đốc Tưởng? Đủ khí phách! Chỉ là... Xem không hiểu..."
Triệu Thần Thành để tay lên trên đỉnh đầu Miêu Miêu, sau đó chuyển nó tới một hướng khác: "Chuyện của người lớn, trẻ con đừng quan tâm." Cô nhìn nét chữ rồng bay phượng múa trên giấy, cười khẽ.
"Ôi, Triệu Thần Thành chị hạnh phúc đến mức bay đầy bong bóng hồng phấn rồi."
Triệu Thần Thành lấy thuốc ra, rót cho mình một lý nước uống hết, sau đó cầm chăn ngồi trở lại ghế sofa, một tay gõ đầu Miêu Miêu: "Nói nhiều."
Miêu Miêu ngồi xếp bằng trên ghế sofa, cắn đũa kêu đau, nhưng mình không phải đối thủ của Triệu Thần Thành, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, ăn chùa.
Không có gì ngoài luồng khí xoáy buồn rầu tức giận của Miêu Miêu phiêu đãng trên không trung, cả đêm làm cho người ta cảm thấy vẫn rất vui vẻ hòa thuận . Vậy mà, khi Triệu Thần Thành tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc bộ đồ ngủ chấm bi màu sữa phái trên đi ra, phát hiện vẻ mặt Miêu Miêu vô cùng nặng nề, hai lông mày cũng sắp chụm lại một chỗ.
"Sao vậy?" Triệu Thần Thành lau tóc, như không có việc gì mặc bộ đồ ngủ chấm bi màu sữa bò ngồi xếp bằng trên giường.
Miêu Miêu đặt Laptop trước mặt Triệu Thần Thành, ở vị trí dễ thấy trên một trang web tạp chí giải trí, là hình của cô, còn có Thẩm Mục, dựa vào vách tường trên hành lang, đang hôn đến kích tình. Cô chợt nhớ lại ánh sáng loang loáng hôm đó, bàn tay đang lau tóc rũ xuống.
Chuyện này sợ rằng có chút phiền toái, cô nghĩ.
"Tom gọi điện thoại tới dùng chiêu Sư Tử Hà Đông Hống rồi hả?"
"Đúng, anh ấy nói vất vả lắm hình tượng của chị mới trở nên tích cực, cứ như vậy, sẽ lại lâm vào cục diện lẳng lơ ong bướm bế tắc. Hơn nữa ảnh này, hoàn toàn không thể dùng cách nào khác để giải thích."
Triệu Thần Thành nắm tóc, đúng vậy, phải giải thích với cầm thú thế nào đây? Trang báo lớn như vậy, không phải làm lòng tự ái yếu ớt của cầm thú bị thương tan tác, rồi sau đó cuộc sống của Triệu Thần Thành càng tan tác hơn.
"Tom cũng không có cách nào à?"
"Anh ấy nói anh ấy mặc kệ chị, để cho chị tự sinh tự diệt."
Triệu Thần Thành thả tay xuống, nhìn lọn tóc quấn quanh đầu ngón tay, xong rồi, cũng một nhúm tóc rụng rồi. Không được, cô phải đi nói ngọt với Tom, Triệu Thần Thành nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh,vung điện thoại di độnglên, định gọi điện thoại. Kết quả điện thoại đã vang lên trước, Triệu Thần Thành vừa nhìn thấy tên hiển thị cuộc gọi đến, thiếu chút nữa thì ném điện thoại di động đi.
Cô run lên, rốt cuộc nhận điện thoại, từ giọng nói đến biểu cảm trên mặt, đều vô cùng chân chó lạ thường. Sau đó Miêu Miêu nghe được một tiếng mềm mại đến cực điểm —"Tổng giám đốc Tưởng " .
Âm thanh này làm cho tiên sinh lưu manh ở đầu bên kia điện thoại cũng rùng mình, sau đó lại trở nên lạnh lùng: "Dịu dàng quá nhỉ, có việc trái với lương tâm, hả?"
"Không có không có." Triệu Thần Thành lập tức phủ nhận, cô đứng dậy đi tới bên tường đứng thẳng, một tay nắm điện thoại, một tay bắt đầu theo thói quen cào tường: "Hoàng Thiên ở trên, Hậu Thổ ở dưới*, em dám vỗ ngực nói, em đối với ngài là tuyệt đối trung trinh không hai lòng, trời đất chứng giám!"
(*Hoàng Thiên và Hậu Thổ: là hi vị thần đại diện cho trời và đất)
"Hả?" Tưởng Lạc Sanh nghiên người dựa vào thành ghế, nhìn hình ảnh bát quái phóng đại trên màn hình máy tính, ánh mắt sâu kín, ngón tay gõ mặt bàn: "Anh nhìn thế nào cũng cảm thấy em, đặc biệt hai."
Dừng một chút, người đàn ông lại thêm vào một câu: "Còn nữa, em đừng có vỗ ngực, vốn đã không lớn, vỗ nữa, thì sẽ thành mặt phẳng đấy."