Chào Buổi Sáng, Triệu Thần Thành

Chương 16




Lời này quả nhiên là sấm dậy đất bằng, đây gọi là người đàn ông cực phẩm, quả nhiên là không thấy không biết, vừa thấy là nhảy dựng lên. Cho dù chỉ số miễn nhiễm với sấm chớp của Triệu Thần Thành vượt qua tiêu chuẩn quốc gia, cũng bị cháy xém.

Khóe môi cong lên, Triệu Thần Thành lấy điện thoại lại, tốt bụng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Tưởng, xem tin nhắn của người khác là không lịch sự.”

Tưởng Lạc Sanh nghiêng nhãn cầu, quét mắt qua gương mặt Triệu Thần Thành, sau đó đứng thẳng: “A, vậy xin lỗi.”

Chưa từng nghe qua càng không có thành ý nói xin lỗi, Triệu Thần Thành bĩu môi, giơ tay hướng về bên phòng vệ sinh nam bên cạnh, lộ ra nụ cười rực rỡ đúng tiêu chuẩn:

“Tôi đi trước, không quấy rầy tổng giám đốc Tưởng nữa, chúc ngài đi vệ sinh vui vẻ.”

Tưởng Lạc Sanh nhếch mày lên, còn chưa trả lời, tiếng bước chân đi tới cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người. Mẹ Triệu giẫm chân hân hoan xuất hiện, thấy cảnh tượng một nam một nữ nói chuyện vui vẻ, bà hoàn toàn quên mất việc mình cần đi nhà vệ sinh. Nở nụ cười tôn quý của một quý bà đi tới.

“Mẹ.” Triệu Thần Thành thét một tiếng, có loại dự cảm cực kỳ xấu.

“Mẹ nhớ con đi vệ sinh đã đi một lúc lâu rồi, thì ra là gặp người quen.” Lời nói của mẹ Triệu mang theo ý vị sâu xa, ánh mắt thản nhiên nhìn qua Tưởng Lạc Sanh.

Giờ phút này, trên mặt Tưởng Lạc Sanh không có chút kiêu căng nào, biến thân thành một người đàn ông tốt thành thục chững chạc. Mở miệng có vẻ hơi cân nhắc nói: “Xin chào dì, con là bạn trai của Triệu Thần Thành, Tưởng Lạc Sanh.”

Trong lòng của Triệu Thần Thành lại bắt đầu có một con thần thú lao ra, hôm nay là ngày cha mẹ hay sao vậy?

“Hả? Sao tôi chưa từng nghe Triệu Thần Thành nhắc tới cậu?”

“Vậy sao. Nhưng ngày hôm qua con còn nghe cô ấy nhắc tới hai bác, nói hai bác gặp chút chuyện phiền toái ở nước ngoài. Không biết là bị bắt cóc, hay bị ức hiếp. Nhưng hôm nay thấy bác gái bình an vô sự, thật sự là quá tốt.”

Kẻ dở hơi cười ha ha, nghiêng đầu nhìn Triệu Thần Thành, khiến cho Triệu Thần Thành chợt cảm thấy lạnh lẽo. Nhưng kẻ dở hơi nhanh chóng chuyển đề tài: “Vậy con và Triệu Thần Thành tiến triển tức mức độ nào rồi?”

Người đàn ông không hoảng sợ không nhanh không chậm trả lời: “Theo như Triệu Thần Thành nói, là ba lũy.”

Nghe vậy, ánh mắt của kẻ dở hơi sáng lên, sau đó bà không nói gì, vỗ cái bốp vào lưng Tưởng Lạc Sanh: “Sao không nói sớm, cũng ba lũy rồi, người mình!”

Sao lại phản bội nhanh như vậy! Triệu Thần Thành không bị đánh, nhưng rất đau.

“Từ khi nào hai người lên luỹ rồi?” Kẻ dở hơi chợt nhíu mày, bắt đầu tò mò kéo Tưởng Lạc Sanh qua hỏi.

“Cũng đã mấy năm rồi thưa bác gái.” Lúc Lạc Sanh nói chuyện, thậm chí còn có chút ngượng ngùng như vậy!

Câu nói thấu tình đạt lý này như lên án cô, thế mà người đàn ông của cô lại lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng kia! Ngượng ngùng đó! Không phải khắp người đều là bàn chải sao! Đúng là thực lực của phái hành động!

Triệu Thần Thành muốn phun một ngụm máu cũ ra, lại nghe kẻ dở hơi thẳng thắn tiếp một câu: “Cũng đã hơn một năm rồi, vậy con còn gọi là bác gái làm gì nữa, gọi mẹ đi!” Mẹ Triệu lại vỗ một cái vào lưng Tưởng Lạc Sanh, còn nói: “Mẹ thích cậu bé này.”

Ngực đấm chân giẫm, Triệu Thần Thành kéo người mẹ đang đứng bên cạnh Tưởng Lạc Sanh quay về, đứng chặn trước mặt Tưởng Lạc Sanh thét lên: “Mẹ! Không phải mẹ ra ngoài là muốn đi vệ sinh sao? Đi đi, đi đi.”

“Ôi! Mẹ quên mất.” Kẻ dở hơi vỗ tay, lúc này mới nhớ tới, sau đó bà nhìn về phía Tưởng Lạc Sanh nói: “Tôi gọi cậu là Tiểu Lạc nhé. Tiểu Lạc, bữa tiệc của cậu ở bên kia đã kết thúc rồi sao? Nếu đã vậy, giúp tôi đưa Thần Thần về trước đi.”

“Anh ấy bận.”

“Được.”

Hai người thốt ra cùng một lúc, Triệu Thần Thành liếc Tưởng Lạc Sanh đáng chết một cái, sau đó nhỏ giọng nói với kẻ dở hơi: “Rốt cuộc mẹ đang suy nghĩ cái gì vậy.”

“Mẹ nghĩ, con ở trong phòng mà đầu óc ngây ngô như vậy rất khổ thân, không bằng về nhà ngủ sớm.” Kẻ dở hơi vừa lầm bầm vừa khoa tay múa chân động tác như sắp lật bàn: “Người nhà họ Vệ cứ giày vò người khác, nếu không phải vì mặt mũi của Thẩm Mục, mẹ đã sớm lật bàn. . . . . .”

“Nhưng ít nhất con phải vào trong đó lấy túi xách, chào Thẩm Mục một tiếng.”

“Chuyện này con đừng quan tâm.” Kẻ dở hơi lấy chìa khóa ra nhét vào trong tay Triệu Thần Thành, trừng mắt nhìn cô: “Tối nay mẹ và cha con ở lại khách sạn, không về nhà trọ quấy rầy con.”

Sau đó kẻ dở hơi lắc lắc chiếc eo thon nhỏ đi vào nhà vệ sinh, lưu lại Tưởng Lạc Sanh và Triệu Thần Thành mắt to nhìn mắt to.

Với Triệu Thần Thành mà nói, quả thật cô không muốn nhìn thấy Vệ Lam, sớm thoát ra có thể xem như là thượng sách. Nhưng người đứng trước mặt chính là Tưởng Lạc Sanh, tình trạng này giống như di chuyển từ ổ sói sang miệng hùm, tồi tệ giống nhau.

“Lo lắng cái gì, đi theo tôi đi.” Tưởng Lạc Sanh khẽ cười nói, nhưng thấy Triệu Thần Thành chần chừ đứng nguyên chỗ, vì vậy Tưởng Lạc Sanh thêm vào một câu: “Nghe lời mẹ.” Trong giọng nói tràn đầy ý trêu chọc.

“Anh đến nơi này, khẳng định cũng có tiệc. Tôi có thể tự về.” Triệu Thần Thành nở ra nụ cười xán lạn.

“Hả? Trên người em có tiền không? Chuẩn bị đi về? Bên kia tôi và mấy đạo diễn ăn cơm với Cao Tằng, em ra mặt một chút, không được sao?”

Tưởng Lạc Sanh không ngừng ném những lý do hấp dẫn nhất đối với giới nghệ sĩ ra. Tom đã nói, đạo diễn Cao Tằng, nếu có thể nịnh bợ thì lập tức nịnh bợ, không thể nịnh bợ làm quen nhớ mặt cũng tốt. Do đó Triệu Thần Thành quyết định, hung ác nhắm mắt lại, đi theo Tưởng Lạc Sanh.

Vào phòng, mới phát hiện ở nơi này có mấy người đạo diễn, Cao Tằng, đây quả thực là hơn mười người. Trong phòng có bốn bàn, cô đã nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc trong bữa tiệc lần trước.

Triệu Thần Thành bị Tưởng Lạc Sanh nắm tay đi vào phòng, đưa tới ồn ào không nhỏ. Mặc dù quần áo Triệu Thần Thành cũng rất phù hợp, nhưng không có trang điểm, vẫn khó coi hơn mấy cô gái trang điểm xinh đẹp ăn mặc lòe loẹt có mặt ở đây. Hai người đi thẳng đến bàn chủ trì, ngồi ở chính giữa là một người đàn ông anh tuấn hơn bốn mươi tuổi, Triệu Thần Thành cảm thấy hơi quen mặt, cho đến khi nhìn thấy Diêm Nguyệt ngồi bên cạnh người đàn ông này, Triệu Thần Thành chợt hiểu thì ra người này chính là Mã tiên sinh.

Theo lý thuyết Mã tiên sinh chỉ là Phó tổng giám đốc, lại ngồi ở vị trí của Tưởng Lạc Sanh, lại là thứ tự chỗ ngồi huyền ảo nữa. Rồi Triệu Thần Thành nhìn thấy một điểm sáng khác, chính là người ngồi bên cạnh Tưởng Lạc Sanh, là Mai Sính Vi - người vừa cùng anh tạo ra xì căng đan mấy ngày trước.

Hôm nay Vi Vi càng trở nên xinh đẹp hơn, nhìn thấy Triệu Thần Thành nên cô ta đứng lên bắt tay hữu nghị với cô, khí chất cao quý bức người, thấy thế nào cũng là tư chất bà chủ hợp pháp. Khóe mắt Triệu Thần Thành co quắp lại, hôm nay hình như cô không cẩn thận mà làm “kẻ thứ ba” hai lần rồi.

Tưởng Lạc Sanh cầm lấy âu phục, lên tiếng chào hỏi Mã tiên sinh và Mai Sính Vi, nói muốn đưa “bạn gái” về nhà. Sau đó Triệu Thần Thành bị rất nhiều ánh mắt thâm ý sâu xa quan sát rồi đánh giá hai người một chút, cho đến khi ra khỏi cửa, mới thôi.

Quả nhiên chỉ ra mặt một chút, đã là mặt xám mày tro. Triệu Thần Thành có chút chán nản nghĩ, nhưng nhớ lại cảnh tượng mới vừa rồi người đàn ông này gọi cô là bạn gái, lại cảm thấy quá đê mê rồi.

Tưởng Lạc Sanh đi khắp thế giới gọi cô bạn gái, điều này làm cho cô lần đầu tiên nghiêm túc suy tính tới vấn đề này, thật sự nghiêm túc suy nghĩ. Trên đường đi cô vừa suy nghĩ vừa bước theo Tưởng Lạc Sanh, cho đến khi bị giọng nói của Thẩm Mục cắt đứt.

“Triệu Thần Thành, em đây là có ý gì?” Thẩm Mục tựa vào vách tường ở hành lang, nụ cười phách lối lên tiếng hỏi, nhưng Triệu Thần Thành cảm nhận được anh đang chôn giấu tức giận.

Xoá sạch hết cảm giác bị bắt gian tại trận, Triệu Thần Thành đứng thẳng người, nói: “Em không thoải mái, muốn về nhà.”

“Với anh ta?” Thẩm Mục nhìn về phía Tưởng Lạc Sanh, cười lạnh.

“Anh là Thẩm Mục của Trần Thị. Hân hạnh gặp mặt.” Tưởng Lạc Sanh khẽ cau mày, nhàn nhạt mở miệng: “Nhưng sao anh lại cản đường thế?”

“Chó ngoan mới không cản đường.” Thẩm Mục cười, tiếp tục chặn giữa đường, còn nói: “Triệu Thần Thành, em muốn làm kẻ đào ngũ cả đời này hả? Chúng ta không có đắc tội với nhà họ Vệ đúng không? Vì sao em sợ nhà họ Vệ?”

“Em không sợ.” Triệu Thần Thành nhướng chân mày lên: “Anh đừng vì bị bức hôn mà trút giận lên người em.”

“Em biết Vệ Lam căn bản không phải là vấn đề!” Thẩm Mục đi lên, Triệu Thần Thành lui về phía sau theo bản năng. Nhưng Thẩm Mục chưa đi được hai bước, lập tức bị Tưởng Lạc Sanh cản lại. Tưởng Lạc Sanh không lên tiếng, nhưng trên mặt là vẻ kiêu căng mà không nhỏ nhen.

Thẩm Mục yên lặng nhìn Tưởng Lạc Sanh, đột nhiên, anh níu lấy cổ áo Tưởng Lạc Sanh trực tiếp xô anh vào tường, sức lực to lớn, phát ra một tiếng vang vọng. Con ngươi Tưởng Lạc Sanh híp lại, sau đó chậm rãi kéo ra nụ cười nhếch mép “Lễ ra mắt?“. Thẩm Mục ghì chặt anh, đáp lại anh bằng nụ cười lạnh: “Đừng giả bộ làm người quân tử nữa, Tưởng tiên sinh.” Tưởng Lạc Sanh nghe vậy lắc đầu một cái, đột nhiên cầm lấy cổ tay Thẩm Mục, tay vung ra một cú đấm. . . . . .

Dưới chân là thảm đỏ, trên đầu là đèn thuỷ tinh, không khí lãng mạn, nhưng trước mặt Triệu Thần Thành, chỉ có hình ảnh quyền cước bay tứ tung, tất cả mọi chuyện xảy ra nhanh như tia chớp lúc này phát ra khí thế trộm chuông. Đến lúc Triệu Thần Thành phản ứng kịp, lập tức muốn thét lên “Thẩm Mục là người luyện võ, anh không đánh lại anh ta đâu”, lời nói còn chưa thoát ra khỏi miệng gương mặt anh tuấn của cậu hai nhà họ Thẩm đã lên màu. Vì vậy cô lại muốn thét lên “Tưởng Lạc Sanh là một quái thai thâm tàng bất lộ(*), Thẩm Mục anh nên có chừng mực”, lời nói chưa ra khỏi miệng sau ót Tưởng Lạc Sanh đã có một đốm hồng.

(*thâm tàng bất lộ: Nghĩa là giấu giếm khá sâu)

Giờ phút này, đột nhiên Triệu Thần Thành nghĩ tới hai người bạn thời tiểu học của cô là Vương Tiểu Hổ và Triệu Tiểu Thử, từ trước tới nay chỉ có hai người bọn họ là vì Triệu Thần Thành mà đánh nhau một trận, dĩ nhiên nguyên nhân là bọn họ không muốn trở thành đôi bạn cùng tiến với cô gái dã man Triệu Thần Thành.

Rốt cuộc hôm nay, Triệu Thần Thành cũng có thể xoay người, thể nghiệm mùi vị tuyệt vời của hồng nhanh hoạ thuỷ.