Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hứa Tinh Thần mơ màng sắp ngủ lại mơ hồ nghe tiếng động ngoài cửa. Trong phòng cực kì tối, không bật đèn, cô chỉ lờ mờ thấy được bóng dáng cao lớn của người đàn ông đi tới bên giường, sau đó cúi người đặt một dấu hôn lên trán Đại Bạch, dịch lại góc chăn bị bé đá rơi.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào chiếu lên gương mặt người đàn ông. Vẻ mặt của anh trước sau như một vẫn luôn lạnh nhạt như vậy nhưng so với trên truyền hình thì ấm áp hơn vài phần.
Hứa Tinh Thần mỉm cười.
Xem ra, là Hạ Đại Bạch hiểu lầm anh, sao anh không cần con chứ?
…
Hôm sau, mới sáng sớm, Hứa Tinh Thần đã rửa mặt xong liền dắt con trai xuống lầu. Hai người vui vẻ đi xuống nói nói cười cười nhưng lúc người hầu kéo cánh cửa khác hoa dẫn bọn họ tới liền thấy người nào đó ngồi ở vị trí chủ vị, một lớn một nhỏ im lặng.
Không khí trầm xuống.
Khí tức của người nào đó quá cường đại làm cho người ta không dám làm bậy.
“Tiểu thiếu gia, Hạ tiểu thư, chào buổi sáng.” Quản gia đứng sau lưng anh lên tiếng chào hỏi.
“Chào buổi sáng.”
Hứa Tinh Thần cẩn thận chào hỏi, kéo ghế nhỏ của trẻ em ra, ôm Đại Bạch ngồi lên, lại nhìn người đàn ông đang yên tĩnh lật báo, nhớ tới chuyện tối hôm qua nên có chút túng quẫn.
“Chào buổi sáng, Tổng thống.” Cô không tự nhiên chào hỏi.
“Ừ.” Anh không mặn không nhạt trả lời.
“…” Chỉ thế thôi? Hứa Tinh Thần quẫn bách, người đàn ông này thật là không dễ trò chuyện.
Đại Bạch nhìn anh: “Con nghĩ ba sẽ không trở về.”
“Vì sao lại nghĩ vậy?” Bạch Dạ Kình gập tờ báo lại, so với lúc đáp lại Hứa Tinh Thần thì lúc trả lời con trai lại hoàn toàn không qua loa.
Đãi ngộ này khác biệt đủ lớn.
Hứa Tinh Thần lẩm bẩm.
“Lâu như vậy ba không về, có phải hối hận lại không muốn con nữa phải không?” Hạ Đại Bạch hỏi.
Tinh Thần cầm bánh quệt tương thì dừng tay, theo bản năng nhìn Bạch Dạ Kình, Bạch Dạ Kình không nghĩ tới đứa bé sẽ hỏi như vậy, hơi run sợ chớp mắt nói: “Con vĩnh viễn là con của ba, ba chưa bao giờ hối hận vì mang con trở về, sau này cũng thế.”
“Thật sao?” Hạ Đại Bạch nhíu mày, nhìn anh tìm tòi, lại nhìn Hứa Tinh Thần, dường như không xác định được lời của anh là thật hay giả.
“Yên tâm đi, ba nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã nói như vậy thì là như vậy.” Hứa Tinh Thần sờ đầu con trai, trấn an sự mẫn cảm của bé: “Được rồi, ăn sáng đi.”
Cô nói chuyện với con trai cực kì dịu dàng, Bạch Dạ Kình không nhịn được nhìn cô nhiều hơn, bộ dạng này của cô rất khó liên hệ với người phụ nữ tất người trước mặt bao người khác.
Cô đưa bánh phết tương cho Đại Bạch, Đại Bạch vui vẻ cắn một miếng, cưới tít mắt: “Ăn thật ngon, Hạ Đại Bảo, mẹ cũng làm cho ba một cái đi, nhất định ba rất thích.”
“Vậy sao?” Hứa Tinh Thần không xác định nhìn qua người đàn ông. Anh thu hồi tầm mắt, yên tĩnh ăn cơm, tư thế tao nhã, cao quý khác hẳn với khung cảnh náo nhiệt của hai mẹ con.
Mặc dù thấy như vậy, bọn họ, cô và anh không phải là người cùng một thế giới.
Hứa Tinh Thần nghĩ nghĩ vẫn làm một chiếc bánh phết trà xanh cho anh. Động tác ăn sáng của anh dừng lại, liếc mắt nhìn cô không nhận lấy.
“Hạ tiểu thư, ngài ấy có tính sạch sẽ, thật có lỗi.” Thấy động tác này của cô, quản gia khẩn trương nói. Sau đó cầm bao tay khử độc tự mình cầm bánh, phết tương, tổng thống thấy vậy mới nhận lấy.
Chê cô bẩn sao? Thì ra là thế.
Hứa Tinh Thần cảm thấy ngại ngùng, bàn tay không được cảm kích dừng giữa không trung hơi xấu hổ. Nhưng cô không thể ép anh ta ăn, cô không dám cũng không có năng lực đó, nếu không sẽ bị người ta đá văng đi.
“Nếu tổng thống chê bẩn vậy thì tự tôi ăn là được rồi.” Cô bĩu môi nét bánh vào miệng.
Bạch Dạ Kình lườm cô, đôi mắt tối lại nhưng không nói gì. Chưa có người phụ nữ nào dám ở trước mặt anh không chú ý hình tượng như vậy, có cô gái nào ăn bánh mà không nhai kĩ nuốt chậm? Cô lại như lang thôn hổ yết***.
*** ăn ngấu nghiến.
Vẻ mặt Hạ Đại Bạch đồng tình và buồn bực. Xem ra muốn mẹ thu phục được người ba tổng thống này đúng là hy vọng xa vời.
Mấy ngày sau, cái người Tổng thống Bạch thần long thấy đầu không thấy đuôi có lẽ bận đến tối mắt tói mũi. Hứa Tinh Thần cũng bận đến sứt đầu mẻ trán.
Bộ Ngoại giao muố tiếp đón thủ tưởng Anh quốc, Hứa Tinh Thần vẫn chỉ là thực tập sinh nhưng không tụt lại đằng sau.
Cùng ngày, đi theo thủ tưởng tới còn có đám tùy tùng từ Anh quốc. Trong đó có một người Phương Đông, mà người kia…
Cho dù Hứa Tinh Thần có đứng ở cuối cùng nhưng liếc mắt vẫn nhận ra người đàn ông đó.
Năm năm không gặp, anh càng thành thục và ổn trọng hơn trước. Đứng trước đám người phương Tây hơn nữa còn nổi bật trong đám người đó, dù là khí chất hay chiều cao anh đều không thua chút nào.
Mà Trì Vị Ương đứng bên canh kéo tay áo cô lặng lẽ dùng khẩu hình môi nói: “Hứa Nham…”
Hứa Nham.
Lại là Hứa Nham…
Ánh mắt Hứa Tinh Thần như cố định trên người anh, không dời đi được. Người đàn ông đi theo moi người càng đi càng gần, sau đó…
Hơi nghiêng đầu, đột nhiên nhìn vào mắt Hứa Tinh Thần.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người giật mình. Người đàn ông thấy cô như ngoài ý muốn. Bước chân dừng lại, đôi mắt đầy phức tạp. ngón tay Hứa Tinh Thần đâm vào da thịt, quay mặt đi.
Công việc tiếp theo Hứa Tinh Thần vẫn không có tâm trạng làm. May mà cô chỉ là trợ lý nhỏ hơn nữa còn có Trì Vị Ương ở phía sau giúp đỡ, cô cũng thoải mái hơn nhiều. Đợi mãi đến trưa khó khăn lắm mới tạm thời kết thúc, làm cho đám người bọn họ thở ra.
Hứa Tinh Thần nắm chặt đôi đũa, buồn chán chọt chọt bát cơm.
Trì Vị Ương ngồi xuống đối diện với cô, lườm cô: “Không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, mình còn có thể có việc gì chứ?” Hứa Tinh Thần nhếch môi làm ra vẻ thoải mái.
“Thôi đi, đừng giả vờ trước mặt mình. Chút tâm tư nhỏ đó của cậu, mình thấy rõ hơn ai khác.”
“..” Hứa Tinh Thần cũng không nói gì thêm, mạnh miệng càng buồn cười hơn.
“Ngược lại Hứa Nham càng ngày càng đẹp trai, vừa nãy mình nghe mấy cô gái bên cạnh đều đang bàn luận vè anh ta. Mình nghĩ hiện tại chắc anh ta đã có bạn gái rồi.”
“Vậy cũng không có gì lạ. Anh ấy ưu tú như thế, các cô gái đuổi theo anh ấy dài dài.” Hứa Tinh Thần nhẹ nhàng tiếp lời.
Trì Vị Ương hừ lạnh: “Năm đó nếu cậu không phải bị con rùa đen làm hại cũng không đến mức chấm dứt với Hứa Nham. Con rùa đen kia không biết là ai, nếu để mình biết được, nhất định mình sẽ lấy giày ném vào mặt anh ta.”
“…” Trong đầu Hứa Tinh Thần lập tức nghĩ tới hình ảnh Bạch Dạ Kình bị chiếc giày ném vào mặt, nghĩ mãi đột nhiên ‘ phì’ ra tiếng, hình ảnh đó nhất định là đăc sắc.
Trì Vị Ương trừng mắt cô: “Mình nói thật mà cậu còn cười!”
“Được rồi, mình đã nhớ. Đó là cậu nói đấy, đến lúc đó nếu mình thật sự tìm được ba của Đại Bạch, cậu đừng quên thay mình đánh anh ta.”
“Cậu yên tâm, mình nhất định sẽ làm.”