Phó Dật Trần nhìn Trì Vị Ương bên cạnh, nắm chặt tay cô: "Đã có kết quả."
"Có kết quả thì nói mau đi, còn mè nheo cái gì." Lai Phương Nghi là người nóng tính: "Đứa bé là trai hay gái.?"
"Để Vị Ương nói với mọi người."
Phó Dật Trần đưa điện thoại cho Trì Vị Ương.
Lúc này đúng lúc có y ta vội vã cầm hồ sơ của bệnh nhân chạy đến tìm Phó Dật Trần. Phó Dật Trần ra dấu tay với Trì Vị Ương, đi ra hành lang nói gì đó với y tá.
"Vị Ương, mau nói cho mẹ, là bé trai hay gái?" Mẹ Trì cũng nóng lòng.
"Là một bé trai. Đúng ý con."
“A bé trai bé trai.” Ba Trì và ba Phó kích động không thôi.
Trì Vị Ương rất lo lắng hai lão phu nhân sẽ mất mát, đang muốn nói gì an ủi bọn họ, không nghĩ đến hai người họ đã nghẹn ngào nói: “Bé trai cũng tốt, bé trai cũng tốt.”
“Đúng vậy, bà sui gia, tôi cũng muốn nói với bà đây, nếu đây là bé gái, chíng ta còn phải dẫn cháu đi ra ngoài, còn phải thời thời khắc khắc trông chừng, rất sợ tiểu nha đầu yêu sớm. Nếu sau này tìm bạn trai, chúng ta phải lo lắng nhiều nữa.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Bà xem, bây giờ là bé trai tốt biết bao, chúng ta có thể thả lỏng, nghe nói con trai rất gan dạ, nếu con trai tiếp xúc với ba nhiều, sau này còn có thể mạnh mẽ. Trong xã hội hiện nay, những đứa con trai mặt trắng kia, tôi cũng không thích.”
“Bà sui gia, tôi và bà có cùng suy nghĩ nha.”
“…” Trì Vị Ương bên này không nói nên lời. Nhưng cô hoàn toàn thở phào. Như vậy tốt biết bao, người một nhà đều vui mừng. Chỉ cần là đứa bé của bọn họ, sẽ không có trưởng bối nào không thích.
Cô nghĩ, nếu giờ phút này mình siêu âm ra bé gái, hai vị ba đại nhân nhất định cũng sẽ không cảm thấy thất vọng, sẽ rất thích.
Cô đang muốn nói gì với bọn họ, ngước mắt, chỉ thấy một người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện trên hành lang dài an tĩnh. Anh ta rất cao lớn, nhìn xấp xỉ 40, ăn mặc chỉnh tề, nhưng khí thế hung ác khiến người khác vừa nhìn thây liền cảm thấy không lạnh mà run, gợn cả tóc gáy.
Trì Vị Ương vừa nhìn, rùng mình, theo bản năng muốn tránh đi.
Nhưng một giây sau.
Cô chợt phát hiện, đôi mắt hung ác của người kia, từ đầu đến cuối đều thẳng tắp nhìn chằm chằm một người, là…
Dật Trần.
Hơn nữa.
Nếu không nhìn lầm, tia sáng lóe lên trong tay anh ta là dao.
Người này muốn làm gì?
Trong lòng cả kinh, ngay cả điện thoại cũng không kịp bỏ xuống, chỉ gắng sức chạy đến Phó Dật Trần: “Dật Trần, chạy mau.”
Trong đầu cô giống như sữa đặc. Đoán chừng người này xuất hiện tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt. Cô đột nhiên nghĩ đến tấm hình máu dầm dề nhìn thấy trong điện thoại hôm ấy.
Chẳng lẽ là…
Người nọ...
Trì Vị Ương giật mình.
Phó Dật Trần nghe giọng cô, nghe không rõ cô nói gì nên quay đầu lại. Nhưng còn chưa thấy rõ tình hình, nghe được tiếng bước chân dồn dập, cách mình ngày càng gần.
Theo bản năng ngước mắt nhìn, ánh mắt người đàn ông đầy ghét cay ghét đắng, giống như muốn bầm thây anh thành ngàn khúc. Anh hung hăng chấn động, căm ghét phủ đầy mắt.
“Phó Dật Trần, mày chịu chết đi.”
Người nọ cuồng loạn hét lên, cả người trực tiếp nhào đến Phó Dật Trần.
“A!” Y tá bị dọa sợ hét thất thanh: “Bảo vệ, bảo vệ, mau đến đây.”
Trên hành lang dài, vô cùng hỗn loạn, Phó Dật Trần đấu với đối phương. Trên tay đối phương có vũ khí, Phó Dật Trần đối đầu anh ta, chiếm thế hạ phong. Mắt thấy cây dao kia chủ yếu muốn cắm vào cổ anh, một tay anh cản lại, máu trên tay chảy xuống mặt, trên mặt căng thẳng trắng bệch lộ ra gân xanh. Trì Vị Ương bên cạnh thấy bảo vệ chậm chạp không đến, gấp đến độ sắc mặt nhợt nhạt.
Đã không kịp suy nghĩ, cô không biết có sức lực từ đâu, thuận tay cầm lên một thùng rác kim loại, chiến đấu quên mình nặng nề đập lên sau ót người nọ.
“A!”
Người nọ đau đến thét lên, quả nhiên lập tức bị thu hút sự chú ý. Anh ta nghiêng đầu qua, hung tợn nhìn chằm chằm cô, đôi mắt kia như muốn nhỏ máu.
Trì Vị Ương bị dọa hít khí lạnh, thiếu chút nữa lui về sau. Nhưng tình hình trước mắt căn bản không cho cô lùi bước. Thấy người đàn ông vẫn đè trên người Phó Dật Trần, cô giơ thùng rác lên, lại hung hăng đánh đến.
“Anh tổn thương Dật Trần, anh tổn thương Dật Trần.” Cô hận đến cắn răng, vừa nghĩ đến chính là người từng khiến Dật Trần thống khổ, khiến bọn họ đột nhiên chia xa lâu như vậy, trên tay cô không hề có chừng mực. Hận không thể giết anh ta.
“Người đàn bà thúi, dám đánh tao.”
Người đàn ông hống lên, trực tiếp đâm dao về phía cô.
“A!” Cô kinh ngạc, lui về sau một bước, dựa vào vách tường.
“Vị Ương!”
Phó Dật Trần nghiêm nghị thét chói tai, gần như từ dưới đất nhảy lên, nhào qua.
Nhưng mà…
Đã chậm.
Cây dao của người đàn ông trực tiếp đâm vào ngực Trì Vị Ương.
Cô nặng nề thở dốc, tay dùng sức nắm cây dao kia. Máy tươi từ vết thương trào ra, lập tức thấm ướt áo, làm ướt bàn tay cô.
Trong không khó, đầy mùi máu tanh mặn chát và gay mũi.
Đối phương thấy cô hấp hối, ngược lại cười lên: “Đáng đời! Đúng là chán sống đi lấy đồ quý giá nhất của tao, bây giờ báo ứng đến trên người phụ nữ của nó! Ha ha!”
Người đàn ông đột nhiên thảm thiết hét lên, sau lưng, Phó Dật Trần tựa như mất hết lý trí, điên cuồng cầm gậy sắt, đánh vào chỗ hiểm người nọ.
Tiếng bước chân vang lên trên hành lang dài.
Bảo vệ đã đến.
“Bác sĩ Phó, anh đừng đánh, anh bình tĩnh, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng.”
“Tôi muốn giết hắn, tôi muốn giết hắn.” Hốc mắt Phó Dật Trần đỏ bừng, cả khuôn mặt vặn vẹo, dữ tợn khiến đồng nghiệp xung quanh cảm thấy sợ hãi. Chưa từng thấy bác sĩ Phó như vậy.
“Bác sĩ Phó, mau qua xem vợ anh, cô ấy chảy rất nhiều máu.”
Có người kinh hô.
Một câu này khiến Phó Dật Trần chấn động mạnh mẽ.
Giống như lý trí đột nhiên quay lại, gậy sắt trong tay ‘xoảng’ một tiếng rơi xuống đất, anh xông đến, đẩy đám người ra. Vừa thấy cô hấp hối trong vũng máu, ngực ngừng lại, một giây kia, tựa như trái tim bị khoét một lỗ, khiến anh thống khổ.
“Vị Ương!” Anh gầm nhẹ, thanh âm nghẹn ngào.
Trì Vị Ương yếu ớt mở mắt nhìn anh, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt dần trở nên mơ hồ. Cô dùng hết tất cả khí lực giơ tay lên. Phó Dật Trần run rẩy nắm tay cô, anh quỳ xuống bên cạnh cô, nửa ôm cô: “Anh ở đây, anh ở đây.”