Ông nói xong lập tức gọt.
Trầm Mẫn nói: “Không cần, đưa cái này cho Đại Bạch đi.”
Hạ Quốc Bằng đang chọn xoài, nghe nói vậy, khẽ run một chớp mắt. Có chút mất mát ngẩng đầu nhìn Trầm Mẫn, Trầm Mẫn vừa đưa nĩa cho Hạ Đại Bạch vừa nói: “Đã rất lâu bà không ăn xoài nữa, bây giờ đã quen không ăn rồi.”
Hạ Quốc Bằng rất thất vọng.
Thời gian có thể thay đổi quá nhiều thứ, hơn nữa, rất nhiều thứ không thể quay lại.
Giống như...
Tình cảm.
Hạ Đại Bạch cũng cảm giác được bầu không khí không đúng. Cầm nĩa bà ngoại đưa, không biết có nên ăn hay không. Đôi mắt to tròn nhìn Đại Bảo nhà bé dò hỏi. Hạ Thiên Tinh nhìn người này một chút, nhìn người kia một chút, cuối cùng, không trả lời con trai, chỉ nói: “Ba mẹ, ba mẹ ôn chuyện cũ trước đi, vừa rồi con ăn tối quá nhiều, dẫn Đại Bạch đi ra ngoài dạo.”
Hai vị trưởng bối gật đầu.
Hạ Đại Bạch vẫn nhìn dĩa xoài chằm chằm, nhưng một giây sau đã bị Hạ Thiên Tinh ôm ra ngoài.
Lão phu nhân cũng yên lặng lên lầu.
Một hồi, trong phòng khách chỉ còn lại Hạ Quốc Bằng và Trầm Mẫn.
Bầu không khí có chút lúng túng.
Hạ Quốc Bằng mở miệng trước: “Nếu không ăn xoài, vậy uống trà đi. Chị Vương, cho hai ly trà.”
Phân phó xong, chị Vương trong bếp đáp một tiếng.
“Thật ra hôm nay tôi đến là muốn nói rõ ràng với ông.”
“Mẫn Mẫn...” Dường như Hạ Quốc Bằng biết cô muốn nói gì, ngắt lời cô, có nhiều lời muốn nói, nhưng ra miệng chỉ còn lại hai chữ. Trầm Mẫn được kêu như vậy, trong lòng níu đau, tay trên đầu gối nắm chặt. Thật lâu, bà ngẩng đầu nhìn Hạ Quốc Bằng: “Tôi biết ý muốn của ông, nhưng chúng ta không còn trẻ. Ông và Lý Linh Nhất cũng có một đứa con, tôi và ông...”
Nói đến đây, bà khổ sở cười: “Thiên Tinh không phải là con ruột chúng ta, giữa chúng ta thật sự không có duyên phận, cho nên, không cần miễn cưỡng nữa. Chờ Thiên Tinh và Dạ Kình làm hôn lễ xong, tôi trở về Lương thành. Sau này, hy vọng ông đừng đến Lương thành tìm tôi nữa, tôi quen sống một mình, không cần tìm một người nào khác sống cùng. Dĩ nhiên, nếu lỡ như ngày nào đó thật sự có ý định này... Đối tượng cũng tuyệt đối không phải là ông.”
Lời nói này, thật ra Trầm Mẫn từng nói nhiều lần. Nhưng lần này là lần đầu tiên nói với Hạ Quốc Bằng ôn hòa nhã nhặn như vậy.
Trong lòng trở lại bình thường hơn nhiều.
Nhưng nhìn dáng vẻ chịu nhiều đả kích của Hạ Quốc Bằng, trong lòng vẫn hơi đau. Hạ Quốc Bằng chán nản ngồi ở đó, nhiều lần muốn nói gì, nhưng cuối cùng không nói.
Trầm Mẫn đứng dậy: “Cơm đã ăn, lời cũng đã nói, tôi nghĩ tôi nên đi rồi.”
“Mẫn Mẫn!” Vừa nghe bà phải đi, Hạ Quốc Bằng lập tức đứng dậy. Hoàn toàn không chú ý đến chị Vương đang bưng trà đi đến, bả vai vừa vặn đụng vào cái khay trong tay chị Vương.
“A!” Chị Vương kêu lên một tiếng, không tránh kịp, ly trà ngã xuống, toàn bộ nước trà nóng bên trong đổ lên người Hạ Quốc Bằng.
Nước nóng xuyên thấu qua vải vóc mỏng, làm bỏng da.
Ông khẽ hừ một tiếng, nhíu mày lại.
“Lão gia, ông không sao chứ?” Chị Vương lo lắng hỏi.
Nước này vừa đun xong, rất nóng. Cho dù cách lớp áo sơ mi, Hạ Quốc Bằng vẫn bị bỏng da. Ông khoát khoát tay, nhíu mày: “Không sao...”
Trầm Mẫn đã đến, mi tâm nhíu lại: “Cho tôi xem.”
Hạ Quốc Bằng rũ mắt nhìn bà.
Nhiều năm qua, lần đầu tiên cách Trầm Mẫn gần như vậy. Tóc bà được bới gọn gàng, ngũ quan rõ ràng, hôm nay da bà lại trắng mịn hơn, dưới ánh đèn không nhìn ra vết nhăn.
“Ông nhìn gì?” Trầm Mẫn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của ông. Thấy nóng bỏng lại thâm thúy trong mắt ông, trong lòng cả kinh, nhưng trên mặt vẫn trấn định, nói: “Cho tôi xem vết thương của ông, đừng nhìn tôi.”
Hạ Quốc Bằng không hề thấy đau đớn.
“Bà chờ chút, phải cởi nút áo ra mới được.” Ông quyến luyến không thôi dời tầm mắt. Ngón tay lướt qua nút áo sơ mi.
Mặc dù đã từng là vợ chồng ân ái, nhưng đã xa cách nhiều năm, Trầm Mẫn vẫn cảm thấy hơi thẹn thùng. Cúi đầu xuống không nhìn ông. Cho đến khi ông cởi ba nút áo, lộ bả vai bị bỏng ra, bà cũng không ngẩng đầu.
Hạ Quốc Bằng nhìn bà, đáy mắt chứa nụ cười.
“Không phải muốn xem vết thương của tôi sao? Tại sao bây giờ lại không nhìn?”
Trầm Mẫn ngước mắt, thấy nụ cười ranh mãnh trong mắt ông, có chút quẫn bách. Không tiếp lời ông, chỉ tận lực trấn định xem vết thương của ông. Nói thật, Hạ Quốc Bằng đã là người trung niện, nhưng vóc người cũng không tệ.
Nhưng, một giây sau, bà lập tức ném suy nghĩ này, phân phó chị Vương: “Chị đi lấy đường, nước đường đến. Làm ấm là được.”
“Nước đường?”
“Ừ, nước đường có thể trị bỏng.”
Chị Vương vừa nghe, không dám thờ ơ, nhanh chóng đi lấy.
Hạ Quốc Bằng vừa rồi lòng như tro tàn, chản nán không dứt. Lúc này thấy dáng vẻ lo lắng của Trầm Mẫn, trong lòng đột nhiên lại nổi lên hy vọng.
Trầm Mẫn biết ông đang nhìn mình, không nhìn ông, mà ngồi xổm xuống nhặt miễng ly, lưu loát dọn dẹp.
...
Bên ngoài.
Hạ Thiên Tinh dắt Hạ Đại Bạch tản bộ.
Hạ Đại Bạch chơi cả buổi chiều, cũng không có cảm giác mới mẽ, muốn đi về. Hạ Thiên Tinh dỗ bé. Ở đó một lúc, trên đường vốn an tĩnh đột nhiên có ánh sáng mạnh thẳng tắp chiếu đến, phá vỡ đêm tối.
Hạ Thiên Tinh và Hạ Đại Bạch theo bản năng nheo mắt lại, cô ôm đứa nhỏ đến ven đường.
Sau đó, xe lái đến, đột nhiên ngừng lại bên cạnh bọn họ.
Cửa kính xe ghế tài xế chậm rãi hạ xuống. Mắt Hạ Đại Bạch sáng lên: “Tiểu Bạch.”
Ngạc nhiên mừng rỡ.
Hạ Thiên Tinh cũng rất ngạc nhiên mừng rỡ. Thả đứa nhỏ xuống đất, cúi người hỏi anh: “Không phải nói hôm nay còn có việc sao, sao đến đây?”
“Đến đón em.”
Hạ Đại Bạch mở chỗ cạnh tài xế, Bạch Dạ Kình hất cằm, nói với bé: “Ngồi phía sau, ghế cạnh tài xế là Đại Bảo nhà con ngồi.”
Hạ Đại Bạch không vui chu miệng nhỏ.
Hừ hừ hừ!
Kết hôn xong, hai người họ đúng là càng ngày càng không đáng yêu!
Tắm không mang bé theo!
Ngủ không mang bé theo!
Hẹn hò không mang bé theo!
Kết hôn không mang bé theo!
Bây giờ ngay cả ngồi xe cũng chê bé dư thừa!
Hạ Đại Bạch rầm rì xuống xe, ảo não leo lên ghế sau. Hạ Thiên Tinh trấn an sờ cái đầu tròn trịa của bé, tâm tình bé liền khá hơn một chút.
Hạ Thiên Tinh ngồi chỗ cạnh tài xế, chở cô về Hạ gia, hỏi: “Sao hai mẹ con ở bên ngoài?”