Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 490




Hạ Thiên Tinh bị anh nhìn chằm chằm như vậy cảm thấy có chút không tự nhiên, tay không thể giơ lên mà che mắt anh được, cô đành che mặt mình.

“Anh đừng nhìn em như vậy, em cảm thấy hồi hộp lắm!” Cô hơi cắn môi, ánh mắt nhìn anh qua kẽ ngón tay.

“Em đã nói là sẽ tin tưởng anh. Tại sao không ngoan như thế hả? Sao không chờ anh trở lại?” Bạch Dạ Kình mở miệng, giọng hơi khàn khàn.

Hạ Thiên Tinh biết mình làm sai, thấy anh như vậy cô cũng cảm thấy đau lòng.

“Thật xin lỗi!” Cô nói nhỏ, ánh mắt nhìn anh lấm lét: “Em biết anh bận rộn, không muốn gây phiền phức cho anh. Vì em mà anh gặp rất nhiều phiền phức rồi!”

“Người phụ nữ của anh, gặp chuyện mà không tìm anh nhờ giúp đỡ mà liều mạng như vậy! Em nghĩ anh sẽ vui vẻ, yên tâm vì một người bạn gái như vậy hay là tức giận vì bản thân quá vô dụng vì thiếu chút nữa em chẳng còn mạng nữa sao?”

Hốc mắt Hạ Thiên Tinh đỏ lên.

Đột nhiên cô vén chăn, đứng dậy.

Bạch Dạ Kình chỉ nhìn cô, không ngăn cản. Sau đó, cô lách người, ngồi lên đùi rắn chắc của người đàn ông này.

Một tay cô vẫn để đằng sau, để không ảnh hưởng đến bình truyền. Một tay kia, cô đặt lên đầu vai của người đàn ông. Khuôn mặt nhỏ nhắn, tiều tụy dựa vào anh.

Ngửi được mùi hương quen thuộc, mũi cô nghèn nghẹn, mắt cô nhòa lệ.

“Thật ra thì em rất sợ!” Cô mở miệng, giọng nói nghẹn ngào, có thể nhận ra cô vẫn còn sợ hãi, hoảng loạn: “Em thật sự sợ, nếu như em cứ ngủ luôn như vậy thì sẽ không thể gặp anh nữa!”

Một câu nói như vậy khiến thân hình cao lớn của Bạch Dạ Kình run lên.

Giống như có một khố đá lớn đè nặng trong lòng, không ngừng chua xót, khiến lồng ngực anh khó chịu, đau đớn. Cho dù cô đã tỉnh lại, đã an toàn. Nhưng mà, nghĩ tới lúc cô uống thuốc, lúc cô say ngủ, bây giờ anh vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Lần đầu tiên, anh phát hiện hóa ra bản thân lại nhát gan như vậy.

Từ trước đến giờ, anh vẫn nhìn thấy cảnh sống chết, ngay cả bản thân bị thương đến mức máu thịt lẫn lộn, anh không rên lấy một tiếng. Nhưng khi cô xảy ra chuyện lại khiến anh thật sự sợ hãi.

Mỗi người, luôn có một cái xương sườn mềm.

Mà cô chính là chiếc xương sườn mềm nhất mà anh phải cẩn thận bảo vệ. Bởi vì nếu cô xảy ra chuyện gì, so với bản thân anh xảy ra chuyện còn khiến anh khó chịu hơn gấp nhiều lần.

Anh cố gắng ôm chặt lấy cơ thể gầy nhỏ của cô, đến mức hận không thể khảm ngay vào nó.

Hạ Thiên Tinh bị anh ôm như vậy thì thấy hơi đau. Nhưng mà, cũng không giãy dụa, chỉ tham lam hưởng thụ cái ôm này.

Một lúc lâu, cô nhẹ nhàng giống như nũng nịu hoặc khẩn cầu: “Nể tình em thà chết chứ không chấp nhận đính hôn với người khác, anh đừng tức giận với em nữa, có được hay không?”

Giọng nói mềm nhũn, khiến cho người khác không thể tức giận nổi.

Bạch Dạ Kình cảm thấy anh bị người phụ nữ này nắm thóp rồi.

Nhưng anh chỉ trừng phạt cô bằng cách cắn mạnh một cái lên tai cô, nghiêm mặt nói: “Cái này ghi nợ đã, chờ khi em khỏe lại, anh sẽ tính lại với em sau!”

Bạch Dạ Kình kể với Hạ Thiên Tinh về chuyện Lan Chiến khiến cô khiếp sợ không thôi.

“Hiện giờ ông ta đã có tiền, có địa vị sao lại mạo hiểm phạm tội lớn như vậy chứ?” Tại sao lại tiết lộ bí mật quốc gia cho nước khác? Đây chính là phản quốc.

“Kẻ tham lam thì không chỉ mong muốn quyền lực và tài phú đơn giản như vậy. Lòng tham không đáy nên làm việc cũng không có giới hạn cuối cùng. Tuy anh biết ông ta có động tay động chân vào việc nay nhưng mà anh vẫn nghĩ rằng vì để cân bằng quyền lực cái phe thêm nữa chứng cứ cũng không đủ cho nên không thể hành động thiếu suy nghĩ được. Lần này, anh cũng sắp từ chức rồi cho nên không có gì rằng buộc nữa! Dĩ nhiên, có thể tóm được ông ta và định tội rõ ràng như vậy thì có hơn một nửa là công lao của Phó Tổng thống!”

Nhắc tới Dư Trạch Nghiêu, Hạ Thiên Tinh vẫn tương đối khó chịu. Nhưng xem ra, cô hiểu lầm anh ta rồi. Nhưng mà, nếu anh ta nói cho bọn họ biết trước thì cô cũng không cần mạo hiểm như vậy. Thật là đồ xấu xa!

“Đúng là nên trao giải ảnh đế cho anh ta. Trông dáng vẻ tức giận của Trạch Nam như thế, xem ra cậu ta cũng bị anh trai lừa rồi!”

“Ừ! Nếu nói rõ cho hai người ngây thơ bọn em thì sẽ không có hiệu quả, sẽ khiến Lan Chiến dễ dàng đoán được!” Bạch Dạ Kình vòng tay ôm hông cô, một tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi cắm kim truyền, hỏi: “Có đau không?”

“Không đau, chỉ hơi lạnh thôi!” Cô lắc đầu một cái, đầu ngón tay ấm áp của anh khiến cô cảm thấy thoải mái hơn một chút: “Hai thanh niên tụi em cũng không kém anh và Phó Tổng thống bao nhiêu đâu. Vậy hai anh không phải thanh niên hả?”

Bạch Dạ Kình nhìn cô một cái: “Đó là điều tất nhiêu. Tụi anh đã gặp nhiều chuyện, so với bọn em nhiều hơn. Hơn nữa, hai người tụi em không tính là trẻ tuổi đâu, mà tính là trẻ con!”

Hạ Thiên Tinh lúng túng.

Cô đang bị anh coi thường đúng không?

“Đúng rồi, mẹ và ba em...bây giờ hai người họ thế nào rồi?” Nhớ tới ba mẹ, trong lòng Hạ Thiên Tinh lo lắng.

“Cũng ở đây! Có Dật Trần và các bác sĩ khác chăm sóc rồi sẽ không xảy ra chuyện gì. Đợi khi em khỏe lên một chút thì đi thăm bọn họ sau. Nếu không, nhìn dáng vẻ bệnh tật của em sẽ hù dọa bọn họ!”

Hạ Thiên Tinh nghe hai người họ không sao, thì cô mỉm cười, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm hơn.

“Còn vụ án của ba em thì sao?”

“Đúng là hơn hai mươi năm trước có liên quan đến vụ án. Sau một thời gian nữa sẽ thẩm vấn, sự thật sẽ được phơi bày ra thôi. Chuyện mà không làm thì tòa sẽ không tuyên án oan cho chú đâu!”

Nghe anh nói vậy, cô mới không thấp thỏm nữa.

Ngón tay cô vuốt ve khuôn mặt anh nhưng cũng không dám chạm vào vết thương đó, chỉ hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy?”

“Dạy dỗ tên ảnh đế có diễn xuất tuyệt vời kia!”

Hạ Thiên Tinh cười hì hì. Đây rốt cuộc là dạy dỗ người ta hay bị dạy dỗ lại đây?

“Anh đi tìm bác sĩ Phó, bảo anh ấy cho chút thuốc đi!”

“Chỉ là vết thương nhẹ mà thôi, không cần bôi gì đâu!”

“Để lại sẹo thì không tốt!”

“Không phải phụ nữ nên không cần phiền phức như vậy!”

Đúng là người có nhan sắc nên thật thoải mái.

Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng bị đẩy ra. Phó Dật Trần ngó mặt vào, thấy cảnh tượng như vậy, vội vàng rụt đầu lại: “Xin lỗi!”

Hạ Thiên Tinh cảm thấy rất xấu hổ, rất muốn độn thổ.

Cô vội vàng đứng dậy, ngồi về trên giường.

Bạch Dạ Kình kéo chăn cho cô, để cô ngồi dựa vào đầu giường mới để Phó Dật Trần đi vào.

“Như thế nào?” Không đợi Phó Dật Trần mở miệng, Bạch Dạ Kình đã hỏi trước.

Sắc mặt Phó Dật Trần nghiêm túc, gật đầu một cái: “Vừa có kết quả xét nghiệm từ phụ khoa, cậu nhìn đi!”

Hạ Thiên Tinh vừa nghe thấy hai chữ ‘Phụ khoa’, lập tức thò đầu ra xem. Bạch Dạ Kình nhìn tờ kết quả xét nghiệm kia, chân mày nhíu chặt lại.

Phó Dật Trần đứng bên mép giường, liếc nhìn chai truyền nước, sau đó nhanh chóng rút kim truyền của cô, dặn dò cô phải nghỉ ngơi cẩn thận.

“Cô ấy uống thuốc như vậy thì sẽ ảnh hưởng như thế nào?” Bạch Dạ Kình hỏi.