Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 440




Bạch Dạ Kình

Người đàn ông này, vừa xuất hiện đã mang ánh sáng chói lòa. Tất cả ánh đèn, ánh mắt cũng tập trung trên người anh.

Cô bình tĩnh nhìn, giây phút đó, trong mắt cô không còn người khác nữa.

Cả thế giới chỉ có tồn tại mình anh mà thôi.

Cô nhìn anh, dưới ánh mắt của mọi người, anh từng bước đi về phía cô. Không để ý tới ánh mắt tất cả mọi người, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Hạ Thiên Tinh khẽ mỉm cười.

Bởi vì nhưng lời của Lan Chiến, tâm trạng cô không tốt. Nhưng vì sự xuất hiện của anh, mà tâm trạng cô dẫn bình ổn lại. Có anh ở bên cạnh, mọi việc đều bình yên rồi.

“Làm sao anh tới đây?” Cô nhẹ giọng nói.

Bạch Dạ Kình hơi nhéo má cô, rồi vén tóc ra sau tai: “Cũng may bây giờ khá rảnh rối, cho nên mới đến. Hơn nữa dù sao cũng là sinh nhật của mẹ vợ, sao anh có thể không tới chứ?”

Dưới ánh đèn flash, anh không câu nệ mà tỏ thái độ thân mật cô trước mọi người.

Mấy chữ mẹ vợ tương lai không nặng, không nhẹ, nói cho cô nghe, cũng nói cho tất cả mọi người nghe.

Nhẫn cưới trên tay hai người lóe lên tia sáng chói mắt.

Các nhà báo lại điên cuồng.

“Ngài Tổng thống, xin hỏi chuyện về những tấm ảnh kia không có ảnh hưởng chút nào sao?”

“Hạ tiểu thư phách lối, lại còn có quan hệ nhập nhằng với Dư Nhị thiếu gia, chẳng lẽ ngài có thể chấp nhận được việc này sao?”

Vấn đề của nhà báo khiến vẻ mặt anh đang nhìn Hạ Thiên Tinh đầy dịu dàng lại trở nên lạnh lùng hơn, nhíu chặt chân mày, bàn tay nắm chặt người phụ nữ bên cạnh hơn.

Anh chỉ nói: “Đây là chuyện riêng chúng tôi. Tôi nghĩ, tôi không cần giải thích với những người không liên quan. Dĩ nhiên, sang năm chúng tôi vẫn cử hành hôn lễ. Đến lúc đó, nếu mọi người có thời gian, chào mừng tham dự!”

“Như vậy, những lời vừa rồi của chủ tịch Lan là sự thật sao? Hai người là anh em họ sao?”

“Ngài Tổng thống, như vậy là loạn luân!”

Nhà báo còn chưa nói hết. Bạch Dạ Kình lạnh lùng lườm Lan Chiến. Lan Chiến có chút e ngại ánh mắt sắc bén kia, có chút oán giận. Nhưng mà trên mặt vẫn không thể hiện gì. Ông ta siết chặt nắm đấm đã bộc lộ tâm trạng ông ta lúc này. Bạch Dạ Kình giơ tay lên, Lãnh Phi đã lễ phép đưa một tập tài liệu cho anh.

Rồi sau đó, có vài tập tài liệu đưa đến tay nhà báo.

“Tài liệu này là kết quả DNA của tôi, Hạ tiểu thư cùng cha mẹ hai nhà, cực kỳ chính xác. Tôi tin chắc rằng, kết quả này sẽ có sức thuyết phục hơn với bất cứ lời giải thích nào khác!”

Các nhà báo vội vàng mở ra xem, chụp tập tài liệu kia.

Bạch Dạ Kình đưa tài liệu cho Lãnh Phi, lại trả lời: “Dĩ nhiên, hôm nay sở dĩ tôi xuất hiện ở đây còn có chuyện quan trọng khác muốn nhờ báo chí truyền đạt đến dân chúng cả nước!”

Anh vừa nói đến đây thì hơi dừng lại một chút.

Lúc này, Lan Diệp, Lan Đình phu nhân và người của Bạch gia đều đi ra.

Bạch Dạ Kình sửa sang lại âu phục trên người, nghiêm túc, lễ phép cúi thấp người trước ông kính.

Tất cả cánh báo chí đều sửng sốt. Mọi người đều không rõ việc gì nhìn ngài Tổng thống. Bọn họ không dám nhận cái cúi chào kia, sững sờ rồi cúi đầu lại.

Lan Chiến đứng bên cạnh cũng hiểu anh định làm gì, sắc mặt ông ta thay đổi.

“Dạ Kình!” Ông ta tiến lên một bước: “Cậu không được làm vậy!”

Nhưng mà chưa kịp ngăn cản, Lãnh Phi và Thụy Cương đã giơ tay ra, đẩy ông ta lui xuống mấy bước. Lãnh Phi mặc dù không đồng ý hành động của anh nhưng chuyện tới lúc này cũng không thể vãn hồi được.

Chỉ nghe thấy ngài Tổng thống thản nhiên mở miệng: “Sang năm, tôi sẽ chủ động từ chức.”

Từng câu từng chữ trầm ổn, có khí phách.

Giống như ném một quả lưu đạn xuống mặt đất, khiến tất cả mọi người ngẩn ngơ.

Lúc Dư Trạch Nghiêu mang quà tặng vào khách sạn thì nghe được câu này, bước chân anh ta hơi khựng lại.

Ngay cả Trang Nghiêm đứng bên cạnh anh ta cũng ngây ngẩn.

“Phó Tổng thống, hình như đó là ngài Tổng thống!” Dư Trạch Nghiêu gật đầu như vậy.

“Tại sao tự nhiên lại từ chức chứ?”

Dư Trạch Nghiêu không đáp nhưng chân mày nhíu chặt.

“Ngài ấy từ chức thì cuộc bầu cử tiếp theo chắc chắn tiên sinh nắm chắc phần thắng rồi.”

“Vị trí được nhường lại làm gì vui vẻ nữa!” Có đối thủ cả đời người mới có cảm giác chứ?

So với sự kích động của Trang Nghiêm, Dư Trạch Nghiêu lại không cảm thấy như vậy. Cho dù anh ta và Bạch Dạ Kình là đối thủ nhưng anh ta không khỏi thừa nhận, việc Bạch Dạ Kình từ chức đúng là tổn thất với quốc gia.

Anh ta đứng bên ngoài, nhìn người đàn ông bị truyền thông vây thành vòng tròn.

Bạch Dạ Kình ôm lấy người phụ nữ anh yêu trong lòng. Sau khi nói lời tạm biệt với dân chúng, sắc mặt anh cực kỳ thản nhiên, không có dáng vẻ tiếc nuối chút nào.

Đối với việc anh từ chức, Dư Trạch Nghiêu vừa khiếp sợ nhưng nhiều hơn đó là bất ngờ. Dù sao đó cũng chỉ là một người đàn bà mà thôi, không lấy vợ thì thôi chứ? Sao lại đáng giá đến mức anh ta phải chủ động từ bỏ vị trí quyền lực, ai cũng mong muốn kia chứ?

Anh ta đứng đó nhìn hai người kia, trong đầu đột nhiên nhớ tới một người phụ nữ khác. Anh ta lại nhìn Bạch Dạ Kình, trong lòng lại có chút hâm mộ.

Nếu đổi lại anh ta và Cảnh Dự. Chỉ cần cô có chút tình cảm với anh ta, đồng ý yêu anh ta thì có lẽ anh ta cũng không để ý tất cả đi.

Chỉ tiếc rằng, người phụ nữ ngang bướng kia luôn khinh thường tình cảm của anh.

Ngài Tổng thống định từ chức quả nhiên mang tới rất nhiều hong ba.

Hạ Thiên Tinh ôm máy tính ngồi trên thảm lông, xem weibo.

Từ lần trước, sau khi Bạch tiên sinh chủ động nói ân ái trên weibo, cô không dám viết gì trên weibo nữa, chỉ sợ bị quần chung nói gì. Nhưng mà, sau khi mạng được kết nối lại, cô lại lên xem một chút. Hóa ra đã có mấy trăm ngàn lượt bình luận rồi.

Những tin nhắn nhắn lại thật muốn đâm vào mắt cô.

“Xem cái gì chứ? Không phải đã nói với em đừng xem linh tinh mọi thứ trên mạng sao?” Bạch Dạ Kình đi ra khỏi phòng tắm, khép máy tính lại.

Cả người cô dựa lên đôi chân thon dài của anh, hơi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, tủi thân tố cáo: “Bọn họ nói em là hồ ly tinh hai nước hại dân!”

Có rất nhiều bạn trên mạng nhắn lại, ai cũng nói một câu như vậy, cực kỳ ngay ngắn, thẳng hàng.

Những người lúc trước muốn vạch tội Tổng thống nhưng đến lúc anh muốn từ chức lại vội vàng giữ lại. Không giữ lại được thì trút mọi giận giữ lên đầu cô.