Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.F
Không ai ngờ rằng, hội trường vạch tội, cuối cùng lại biến thành hội trường cầu hôn của Tổng thống tiên sinh.
Hai người họ tình cảm nồng nàn, thâm tình dứt khoát, khiến cho tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng nhất định.
Hiển nhiên, buổi vạch tội không thể nào đưa ra sự kết luận cuối cùng, nhất là Lý Linh Nhất cũng không tìm ra được bằng chứng thuyết phục. Cho nên, hôm nay trên mạng, dân chúng đang rối rít cảm thán và càng tin tưởng vào tình yêu, đồng thời, nhiều hơn chính là chỉ trích nghị hội vạch tội quyết nghị quá mức tùy tiện, chỉ vì những tin vịt không chứng cứ liền vạch tội Tổng thống tiên sinh, đây đối với cảm tình dân chúng mà nói, là một sự tổn thương mãnh liệt.
Vốn dĩ tình hình rất nguy nan, cuối cùng lại chuyển nguy thành an.
Dư Trạch Nghiêu đi ra khỏi hội trường, lên xe. Trên xe, Dư Trạch Nam cầm ipad đọc lại tin nhắn của người dân trên trang tin tức.
“Không ngờ rằng Tổng thống tiên sinh còn là một tình thánh, thật hâm mộ vị Hạ tiểu thư này. Điển hình của “chim sẻ biến thành phượng hoàng” đấy!”
“Tổng thống tiên sinh là người có trách nhiệm, hiện tại tôi vô cùng tin tưởng ngài ấy!”
“Còn rất thâm tình nữa!”
“Được rồi, đừng đọc nữa.”
Dư Trạch Nghiêu cắt đứt giọng nói của Dư Trạch Nam, liếc nhìn anh ấy: “Xong chưa?”
Dư Trạch Nam nhún nhún vai: “Hiện tại, chẳng những Tổng thống tiên sinh “chuyển nguy thành an”, hơn nữa, còn được tăng thêm hảo cảm. Anh, em thấy, anh cũng rất si tình đó, hay là anh cũng bắt chước với câu chuyện của mình thử xem!”
“Vô vị!” Dư Trạch Nghiêu trực tiếp cho anh ấy một cái liếc mắt. Người dựa về phía sau, liếc nhìn: “Hai người bọn họ sắp kết hôn rồi, cậu không có chút cảm nhận nào sao?”
Ánh mắt Dư Trạch Nam ảm đạm. Đột nhiên cảm thấy nhàm chán, buông ipad xuống, ném tới vừa, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ: “Vốn dĩ em và cô ấy chỉ là bạn của nhau thôi, em và con trai cô ấy là anh em, hiện tại cả nhà bọn họ đoàn tụ, dĩ nhiên em thấy mừng thay bọn họ!”
Lời này, hoàn toàn không thật lòng, một chút sức lực cũng không có.
Dư Trạch Nghiêu nghe xong, mi tâm nhíu lại: “Cậu đã sớm biết con trai cô ấy là của Bạch Dạ Kình?”
Lúc này, Dư Trạch Nam mới nhận ra được tự mình đã lỡ miệng, giơ tay lên hối hận vỗ vào miệng mình.
“Em đã hứa với cô ấy, nên không thể bán đứng cô ấy được. Cho nên....”
Dư Trạch Nghiêu hừ lạnh: “Sớm đã biết cậu không đáng tin cậy như thế rồi, ban đầu thề chân thành nói nhất định sẽ đeo đuổi được cô ấy, kết quả, chuyện quan trọng như vậy cậu lại gạt anh.”
Giọng nói lạnh lùng, nghe giống như đang tức giận, thế nhưng, nhìn sắc mặt lại có vẻ tức giận. Dư Trạch Nam cẩn thận xem xét hồi lâu mới nói: “Anh, có phải anh đã sớm biết đứa nhỏ là con của anh ta?”
Nếu không, lúc này có lẽ đã mắng chết anh ấy rồi!
Dư Trạch Nghiêu liếc nhìn anh ấy, không thèm trả lời, cũng có nghĩa thầm thừa nhn.
“Nếu anh đã biết tất cả, sao không thấy anh có bất kì hành động nào trong chuyện này?”
Dư Trạch Nghiêu không trả lời, trong đầu bất giác nhớ lại lúc gặp nhóc con đáng yêu kia trong bệnh viện, sau đó lại nghĩ đến dáng vẻ tràn đầy dịu dàng của Cảnh Dự, nếu như anh ta thật sự nhằm vào đứa nhỏ, sợ rằng Cảnh Dự cũng sẽ xem thường anh ta. Mặc dù anh ta có tham vọng với quyền lợi, nhưng mà cũng không đến nổi chân chính không chừa thủ đoạn nào.
Sau khi tất cả kết thúc, hai người vẫn còn nắm chặt tay nhau không buông.
Truyền thông chen nhau đi lên, vây chặt bọn họ lại.
“Tổng thống tiên sinh, Hạ tiểu thư, xin hỏi hai người bắt đầu khi nào?”
“Hai người đã quyết định ngày cưới rồi sao? Khi nào thì Tổng thống tiên sinh sẽ cho Hạ tiểu thư một hôn lễ thế kỷ?”
“Theo chúng tôi biết, Hạ tiểu thư không có bất kỳ bối cảnh đặc biệt nào, xin hỏi làm sao Tổng thống tiên sinh gặp gỡ được Hạ tiểu thư?”
Từng vấn đề dồn dập ập đến. Ánh đèn nhấp nháy khiến Hạ Thiên Tinh hoàn toàn không mở mắt nổi.
Đám vệ sĩ dốc hết toàn lực, chắn một đống phóng viên lại. Cô được Bạch Dạ Kình dùng hai cánh tay che trước ngực, dù bên ngoài có chen lấn hơn nữa, cũng không thể tổn hại đến cô. Sống lưng cô dựa vào vòm ngực rắn chắc của anh, tràn đầy cảm giác an toàn.
Thỉnh thoảng khi ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh ung dung dưới ánh đèn của anh, càng thêm xao động.
Thế nhưng, ánh mắt cô vượt qua tầng tầng lớp người, đột nhiên bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Lan Diệp, thân thể cô bất giác rùng mình.
Hạ Thiên Tinh biết, Lan Diệp đang nhắc nhở cô thân phận của cô và anh.
Bất kể như thế nào, cô và anh vẫn có quan hệ anh em họ mà người khác không biết, cô lại không có cách nào lừa gạt bản thân mình.
Cô lắc đầu giống như con đà điểu, lúc này, không muốn suy nghĩ nhiều như vậy. Vô thức dựa sát về phía sau hơn, không chút kẽ hở dán vào ngực anh, tay cô cuốn chặt lấy tay anh.
Bạch Dạ Kình nhìn theo ánh mắt cô, liền nhìn thấy Lan Diệp, nhưng cô ta không thèm che giấu chút nào sự đố kị trong mắt mình.
Ánh mắt anh bất giác sâu thêm mấy phần.
Thật ra, ngàn vạn lần Lan Điệp không ngờ rằng, Bạch Dạ Kình lại hoàn toàn thoát khỏi dự đoán của cô ta. Chuyện vạch tội lần này, nếu như diễn ra theo bình thường, thì đoạn tình cảm này của Hạ Thiên Tinh và Bạch Dạ Kình vốn dĩ sẽ không còn cơ hộ sinh sôi, thế nhưng, anh lại có thể hoàn toàn không để tâm thân phận của họ, không để ý đến hậu quả nghiêm trọng mà công khai cầu hôn.
Đoạn tình cảm này thật sự rất sâu nặng!
Tâm trạng của Hạ Thiên Tinh liên tục biến đổi, được vệ sĩ hộ tống ra khỏi hội trường.
Bên ngoài, dân chúng đã không còn dáng vẻ tức giận thất vọng giống như trước. Bọn họ vừa ra đến, quần chúng liền nhiệt tình vẫy tay với họ: “ Tổng thống tiên sinh, phu nhân, chúc hai người hạnh phúc!”
“Tổng thống tiên sinh, chúng tôi tin tưởng ngài!”
“Chúng tôi vẫn sẽ ủng hộ ngài như trước, hai người nhất định phải hạnh phúc!”
Nghe vào tai từng câu một, Hạ Thiên Tinh cảm thấy vô cùng ấm áp. Có vẻ tâm trạng anh cũng rất tốt, nở nụ cười yếu ớt, gật đầu với mọi người biểu đặt sự cám ơn.
Dưới sự chúc phúc này, cô cảm thấy dường như trời đông giá rét đã sắp kết thúc.
Thế nhưng, trong lòng cô lại không thể xác định.
Bọn họ thật sự có thể ở bên cạnh nhau sao, thật có thể hạnh phúc sao?
“Tổng thống, lão tiên sinh, lão phu nhân, còn có Bạch Nhị gia và Lan Đình phu nhân cũng ở trên xe phía ngoài.” Lãnh Phi đi đến, nhỏ giọng nói.
Bạch Dạ Kình gật đầu, biết mấy vị trưởng bối đã sớm đến rồi, nhưng từ đầu đến cuối không có tiến vào hội trường. Trước mắt, anh đã cầu hôn Thiên Tinh, có lẽ sắc mặt bọn họ sẽ không tốt hơn chút nào.
Hạ Thiên Tinh cũng nghĩ đến vấn đề này, lông mi hơi rủ xuống, trên mặt có vẻ lo âu.
Bạch Dạ Kình dắt tay cô đi đến.
Bốn người lập tức xuống xe, Lan Đình phu nhân tiến lên phía trước, đi đến bên cạnh Hạ Thiên Tinh, lo lắng nhìn cô: “Không sao chứ?”
Cô cười lắc đầu.
“Không sao là tốt rồi!” Lan Đình nói: “Lên xe đi, có chuyện gì trở về rồi nói, nơi này không tiện ở lâu.”
Hạ Thiên Tinh vô thức nhìn về phía Bạch Dạ Kình. [Thêm "gác sách" khi tìm truyện để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
“Anh còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, sẽ về trễ chút.” Bạch Dạ Kình nói với Hạ Thiên Tinh, sau đó nhìn về phía hai vị lão nhân gia nhà mình: “Ba và mẹ cũng đừng làm khó dễ cô ấy, có chuyện gì buổi tối con về rồi bàn.”