Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 220: Người một nhà (1)




Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh

Dạ Kiêu nhìn chằm chằm mặt cô, khuôn mặt này đã từng làm cho anh ta nhớ thương rất nhiều năm, cũng hận rất nhiều năm.

Mà hiện tại anh ta muốn lúc này cùng cô hoàn toàn chấm dứt!

“Gần đây em luôn tận hết sức lực nhìn chằm chằm tôi, chính là đề phòng tôi cùng Tống Quốc Nghiêu thân cận, ảnh hưởng đến thế lực của các người. Như vậy, bây giờ tôi cho em một phương pháp, có thể cho tôi từ bỏ hợp tác cùng Tống Quốc Nghiêu, có làm hay không?” Giọng điệu Dạ Kiêu rất nghiêm túc, một chút nói giỡn cũng không có.

Bạch Túc Diệp lạnh lùng nhìn anh ta, không chút do dự nói, “Làm.”

“Ngay cả hỏi cũng không cần hỏi là phương pháp gì?”

Cô nhớ tới ly rượu lúc nãy, gian nan câu môi, “Vẫn là nói, phương pháp của anh chính là giống như đêm nay, cho tôi hút phiện?”

Nếu không có liều thuốc gây nôn kia hậu quả là thế nào cô thật đúng là không biết. Chỉ là Dạ Kiêu rốt cuộc cũng không đem cô tra tấn đến chết.

Hiển nhiên, cô hiểu lầm anh ta, cho rằng ly rượu kia là do anh ta đưa đến. Nhưng mà Dạ Kiêu không có ý định muốn giải thích. Giữa bọn họ có không ít oán hận. 

Dạ Kiêu chỉ sâu kín mở miệng: “Ở cùng tôi một tháng!”

Bạch Túc Diệp sửng sốt.

Cái gì mà ở cùng anh ta một tháng?

“Một tháng này tôi sẽ lột bỏ mặt nạ dối trá của em, ở bên người tôi, làm một Bạch Túc Diệp chân thật, dù cho xấu xí như thế nào, dù là làm cho tôi chán ghét em ra sao cũng được, nhưng nhất định —— là, chính, em!”

Mấy chữ cuối cùng này anh ta cắn thật sự nặng, từng câu từng chữ.

Bạch Túc Diệp ngoài ý muốn, hoàn toàn không nghĩ tới Dạ Kiêu lại đưa ra yêu cầu như vậy. Nhưng mà rất mau, cô liền hiểu rõ —— Dạ Kiêu kỳ thật là chân chính yêu cầu cứu rỗi.

Bạch Túc Diệp chân thật ở bên người anh ta sẽ lau sạch bóng dáng tốt đẹp giả dối của Bạch Túc Diệp mười năm trước ở trong trí nhớ anh ta, cũng có thể làm cho anh ta tỉnh táo lại, do đó hoàn toàn làm cho chấp niệm đã sớm không nên có từ mười năm trước kia rút lui hoàn toàn.

Như vậy cũng tốt.

Vốn dĩ, người anh ta yêu không phải là cô. Có thể giúp anh ta bứt ra, đối với nhau đều có chỗ lợi.

Bạch Túc Diệp gật đầu, “Được, tôi đáp ứng anh……”

Cơ hồ là cô không do dự liền đáp ứng. Nhưng lại không biết vì sao kết thúc như vậy làm tâm cô tràn ra chua xót. Chẳng lẽ, trong tiềm thức cô còn kỳ vọng, Dạ Kiêu yêu cô? Cho dù là cô đã từng cái kia……

……………………

Hôm sau.

Sáng sớm.

Hạ Thiên Tinh tỉnh dậy rất sớm. Gần đây là bởi vì nhớ thương mẹ cô ở phòng bệnh; thứ hai là biết anh hôm nay sáng sớm có chuyến bay từ căn cứ không quân đến quốc gia khác, cho nên cô rời giường làm bữa sáng.

Mở mắt ra, tuấn nhan hoàn mỹ của anh liền ở trong mắt cô, cho dù là anh đang ngủ, bàn tay vẫn còn chiếm hữu bên hông cô. Hô hấp của anh đều đều có lực, nóng hổi. Cô nằm trên khuỷu tay anh, cảm thấy ấm áp nói không nên lời. Có chút muốn ở lại trên giường, nhưng thời gian lại không cho phép.

Thật cẩn thận lấy tay anh ra, lặng yên đặt xuống giường.

Trở về phòng rửa mặt, rửa mặt xong, đẩy cửa phòng ra nhìn con trai. Cậu nhóc còn ngủ, thân thể bày thành chữ "đại" đem giường nhỏ chiếm hết chỗ. Tựa hồ là đang có mộng đẹp, miệng nhỏ giương giương, giơ lên, trên gối đầu còn chảy một ít nước miếng.

Hạ Thiên Tinh nhìn đến vui vẻ. Đi vào đắp chăn lại cho nhóc mới đi xuống phòng bếp.

Mấy ngày không trở về, đồ ăn trong tủ lạnh dư lại thật sự không nhiều lắm. Chỉ có mấy cây mì sợi cùng mấy quả trứng gà, cũng chỉ có thể tạm chấp nhận một chút.

Cô thành thạo làm mỗi một thứ, xưa nay chưa từng dụng tâm. Trước kia không thích làm bữa sáng, cứ luôn nghĩ thời gian này không bằng ngủ nhiều một lát, cho nên rất nhiều lúc đều cùng Vị Ương ra bên ngoài mua đồ ăn.

Thế nhưng……

Hôm nay xuống bếp, trong lòng lại có loại vị ngọt nói không nên lời, tưởng tượng đến đang có hai người một lớn một nhỏ đang chờ bữa sáng của mình, trong lòng cảm thấy tràn ngập tư vị hạnh phúc. Này thật đúng là có điểm giống…… Người một nhà đi!

Nấu xong cũng đã 7 giờ. Cô đơn giản thu dọn áo ngủ hỗn độn bị anh ném dưới sô pha tối hôm qua, nhớ tới một màn tối hôm qua mặt còn đỏ hồng. Bỏ vào trong tủ, bế Hạ Đại Bạch từ trên giường lên, “Bảo bối, rời giường ăn bữa sáng.”

Hạ Đại Bạch "nức nở" hai tiếng, giống như động vật nhỏ còn say ngủ. Một tay ôm cổ cô, một tay xoa đôi mắt, cái miệng nhỏ còn ngáp ngáp.

“Mẹ làm vệ sinh cho con, sau đó con đi đánh thức Tiểu Bạch, được không?” Hạ Thiên Tinh mặc xong quần áo cho nhóc, ôm nhóc hướng phòng tắm đi vào.

Hạ Đại Bạch xoay thân mình nhỏ của mình, rầu rĩ "dạ" ra tiếng. Hạ Thiên Tinh rút khăn lông cho nhóc lau mặt, nhóc mới tỉnh táo được một ít, tự mình cầm bàn chải đánh răng.

“Đi kêu Tiểu Bạch rời giường.” Hạ Thiên Tinh vỗ vỗ đầu nhỏ hạt dưa của Hạ Đại Bạch.

“Không được kêu "Tiểu Bạch"!” Âm thanh sâu kín ở cửa phòng tắm vang lên. Anh thế nhưng lại tự mình tỉnh dậy, đứng ở cửa. Mặt đầy lười biếng khoanh tay trước ngực, hàng chân mày nhăn lại, hiển nhiên là đối với tiếng gọi "Tiểu Bạch" của cô không hài lòng. Hạ Thiên Tinh cười, hoàn toàn không đem lời anh nói để vào tai.

“Tiểu Bạch, ba rời giường rồi?” Hạ Đại Bạch thanh thúy cùng anh chào hỏi, “Chào buổi sáng!”

“Ừ ~” anh lười nhác đáp một tiếng, khom người đem Hạ Đại Bạch bế lên, ba người hướng nhà ăn đi ra, Hạ Thiên Tinh hỏi: “Rửa mặt rồi sao?”

“Ừ.”

“Em nấu mì sợi, hẳn là còn kịp ăn đi?”

Bạch Dạ Kình trước đem Hạ Đại Bạch buông xuống, mới nói: “Lãnh Phi đã qua tới, tùy tiện ăn một chút, thời gian hẳn là cũng vừa vặn.”

“Vậy anh nhanh ăn đi.” Hạ Thiên Tinh đem chiếc đũa đưa tới trên tay anh, lại đem đũa con nít đưa cho Hạ Đại Bạch. Hạ Đại Bạch cười tủm tỉm nhìn cái này, lại nhìn cái kia, rồi sau đó lại cúi đầu nuốt mì sợi, hiển nhiên là tâm tình rất tốt, sức ăn cũng không tồi, ăn khá nhiều.

Hạ Thiên Tinh nhìn nhóc ăn đến ngon lành, trong lòng cũng vui mừng. Chỉ cần con trai của cô tâm tình tốt, cô liền cảm thấy mọi chuyện như thế này là đủ.

Bạch Dạ Kình cũng cầm đũa nếm một mồm to. Ừm, hương vị vẫn ngon như trước.

Hạ Thiên Tinh nhìn anh, anh như cảm giác được, ngẩng đầu cùng cô đối diện  ánh mắt. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh thâm thúy, cô bị nhìn đến nỗi không được tự nhiên.

“Ăn cơm nhanh đi.” Nói một tiếng, rồi sau đó cúi đầu yên lặng ăn mì.

Hạ Đại Bạch ăn vài miếng mì sợi, rốt cục là nhịn không được, buông chiếc đũa, chính thức quay đầu hỏi, “Tiểu Bạch, Đại Bảo nhà chúng ta qua lần này có phải sẽ sinh em gái nhỏ cho con hay không?”

Hạ Thiên Tinh thiếu chút nữa phun hết mì sợi. Cô quay đầu hỏi con trai, “Con nói cái gì vậy?”

Bạch Dạ Kình cũng hỏi nhóc, “Con nói qua lần nay, bao lâu thì có?”

“……” Hạ Đại Bạch nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Một hai tháng đủ chưa ạ?”

Bạch Dạ Kình lắc đầu, “Sinh không được.”

Anh nâng mắt, nhìn cô ở đối diện, ánh mắt mang ý vị sâu xa, lại là nghiêm túc trả lời con trai, “Bây giờ cứ cho là ba bắt đầu nỗ lực, ít nhất cũng đến 10 tháng sau.”

Hạ Thiên Tinh mặt đỏ một mảnh. Hai người kia cư nhiên không coi ai ra gì, nói chuyện sinh này sinh nọ! Còn có, rốt cuộc thì khi nào cô nói muốn lại sinh con cho anh?