Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 187: Anh muốn kết hôn!




Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh

Nhưng… Dù là có tâm, ngày mai…… Anh cũng sẽ trở thành chồng của người phụ nữ khác.

Trong lòng Hạ Thiên Tinh ủ dột, Thẩm Mẫn đem hộp gấm đậy lại, giao trở lại trên tay cô, “Lễ vật này có tâm như vậy, mẹ sẽ nhận tấm lòng này. Nhưng vật quý trọng thế này mẹ cũng không muốn. Con giúp mẹ mang về đi.”

“Mẹ cầm đi. Đây là anh ấy cố ý vì mẹ mà chọn, anh ấy cầm ở trong tay cũng không dùng được.” Hạ Thiên Tinh đẩy trở về: “Huống hồ…… Anh ấy là người rất bướng bỉnh, đồ vật đã đưa ra rất ít khi có thể nhận lại.”

Cũng giống như bộ lễ phục cùng trang sức mà anh đưa cho cô. Cuối cùng không phải là vẫn luôn đặt ở phòng triển lãm hay sao?

Thẩm Mẫn nghĩ nghĩ, “Cũng được. Vậy mẹ giúp con nhận lấy, chờ đến khi con gả cho cậu ta mẹ sẽ đem thứ này làm của hồi môn cho con.”

Hạ Thiên Tinh chỉ gượng ép giật nhẹ môi, cái gì cũng chưa nói.

“Đại Bảo!” Lúc này, âm thanh thanh thúy của Hạ Đại Bạch từ bên ngoài truyền đến, ngay sau đó, cửa bị đẩy hé ra một khe nhỏ, tiểu gia hỏa đưa cái đầu tròn vo đi vào, đầu tiên là cùng Thẩm Mẫn chào hỏi: “Bà ngoại.”

“Mặc ít như vậy đi ra ngoài sẽ bị cảm mạo đấy.” Thẩm Mẫn nhìn nhóc chỉ mặc mỗi áo ngủ, thật sự đau lòng. Bà nhanh chóng trùm áo choàng qua cho nhóc con, đem nhóc từ bên ngoài ôm đi vào.

“Mẹ, nó rất nặng, đừng để eo mẹ bị đau.” Hạ Thiên Tinh nhắc nhở.

“Mẹ không già như vậy đâu.” Thẩm Mẫn ôm cháu ngoại của mình, trong lòng cảm thấy thỏa mãn cực kỳ. Dù thế nào cũng đều cảm thấy rất thích.

Hạ Đại Bạch cùng bà ngoại nịnh một lát, mới nhớ tới chính sự. Trong tay cầm lấy di động hướng Hạ Thiên Tinh giơ giơ lên, “Đại Bảo, Tiểu Bạch bảo mẹ nghe điện thoại!”

Hạ Thiên Tinh vẫn là có chút ngoài ý muốn. Hai ngày này, căn bản không phải là anh không muốn nghe tiếng cô sao, chỉ cần cô tiếp điện thoại anh liền ngắt máy sao?

Cô không có hỏi nhiều, chỉ là cầm di động, dán ở bên tai, yên lặng đi ra khỏi phòng. Hai người, lại là an tĩnh hồi lâu. Ở ban đêm, tiếng hít thở lẫn nhau đều rõ ràng như vậy. Hạ Thiên Tinh mở cửa, dựa vào trên vách tường lạnh băng, gió lạnh ập vào trước mặt khiến cô co rúm lại.

“Anh…… Trễ như vậy còn có việc sao?” Cuối cùng, là cô mở miệng trước.

Âm thanh của cô ở trong gió hiu quạnh, khinh phiêu phiêu, có vẻ có chút mờ ảo.

Ngày mai chính là hôn lễ của anh, đêm nay, hẳn là anh rất bận. Nghe Trì Vị Ương nói, bây giờ tin tức bọn họ kết hôn đã nổ tung ở trên mạng.

Trên trấn nhỏ này còn không có internet, chỉ có tin tức từ TV. Bất quá, cũng may là trước khi mẹ con cô tới đây, dây anten trong nhà đã hỏng rồi. Cho nên mới có thể vẫn luôn giấu được Hạ Đại Bạch.

“Ngày mai ngày mấy, biết không?” giọng nói thanh lãnh của Bạch Dạ Kình ở bên kia vang lên.

“…… Ừ.” Cô ở bên này rầu rĩ gật đầu.

“…… Không có gì muốn nói cùng tôi?”

“Có.”

Bạch Dạ Kình khẩn trương nhíu mày, nghe được một chữ này của cô thì thoáng buông ra một ít. Anh ở bên kia điều chỉnh dáng ngồi, lại nói, tiếng nói đã không ủ dột giống như vừa rồi, chỉ nói: “Nói xem.”

“Vừa nãy tôi đưa lễ vật cho mẹ tôi rồi, mẹ tôi rất thích.” Hạ Thiên Tinh dừng một chút, rồi sau đó lại trịnh trọng nói: “Tôi…… Chính là muốn nghiêm túc cùng anh nói một tiếng cám ơn.”

Ý cô là muốn cảm ơn anh.

Bạch Dạ Kình hô hấp có vài phần trầm xuống, “Cũng chỉ là muốn nói cám ơn với tôi?”

“……” Hạ Thiên Tinh liếm liếm môi dưới khô khốc, ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạnh lẽo trên đỉnh đầu. Thật lâu sau, mới than ra một câu: “Chúc mừng anh……”

Bên kia, chỉ trong một cái chớp mắt là làm người hít thở không thông trầm mặc.

Rồi sau đó, điện thoại lại một lần nữa bị dùng sức cắt đứt.

Hạ Thiên Tinh tựa hồ đã quen anh như vậy, cũng không có tâm tình gì ngoài ý muốn. Thật lâu sau, cũng chỉ nắm điện thoại đứng ở chỗ đó phát ngốc. Ánh trăng từ trên chiếu xuống, tràn ngập khắp nơi, đem thân ảnh của cô kéo ngày càng dài, khuôn mặt nhỏ ẩn nấp một tia lạnh lẽo quang mang, đáy mắt mờ mịt trồi ra nhè nhẹ từng đợt từng đợt hiu quạnh.

Cô thở sâu, mới một lần nữa quay lại phòng.

…………………………

Đêm hôm đó, Hạ Thiên Tinh lăn qua lộn lại ở trên giường trước sau không có ngủ. Hạ Đại Bạch dán vào lưng cô ngủ ngon lành.

Hôm sau.

Trời còn rất sớm Hạ Thiên Tinh đã tỉnh.

Thẩm Mẫn kêu cô đi bên ngoài quầy bán quà vặt mua nước tương, cô lên tiếng, đi ra ngoài. Nhiệt độ ở trấn nhỏ tựa hồ so trong thành còn muốn lạnh hơn một ít. Cô mặc áo choàng, hướng quầy bán quà vặt mà đi.

Dọc theo đường đi cùng hàng xóm chào hỏi —— tới đây đã nhiều ngày thế này cũng đã dần dần quen thuộc những người hàng xóm láng giềng.

Đi được vài phút thì đến quầy bán quà vặt.

Hạ Thiên Tinh từ trên kệ để hàng tìm tòi một hồi lâu, mới tìm được nhãn hiệu nước tương mẹ cô muốn. Nhớ tới Hạ Đại Bạch, lại đi mua cho nhóc mấy viên kẹo que, còn chọn cho nhóc một chai sữa tắm.

Xoay người muốn đi tính tiền, bà chủ cửa hàng vẫn luôn nhìn chằm chằm cào TV treo ở trên vách tường xem đến say mê.

“Bà chủ? Bà chủ.” Hạ Thiên Tinh kêu hai tiếng đối phương mới hồi phục tinh thần lại, “A, tính tiền à?”

“Dạ.” Hạ Thiên Tinh mỉm cười gật đầu, đem đồ vật trong tay đưa qua.

Bà chủ nói: “Cô chờ một chút, tôi tính cho.”

Vừa nói tầm mắt còn hướng lên TV  trên đầu Hạ Thiên Tinh băn khoăn.

“Nhìn cái gì đây, đẹp như vậy.” Cô tò mò dò hỏi một tiếng, cũng ngẩng đầu nhìn theo. Không xem thì còn tốt, vừa nhìn thấy, cô liền siết chặt lấy ví tiền. Ngay cả hô hấp cũng căng thẳng theo.

Bà chủ nói: “Hôm nay là đại hôn của Tổng Thống tiên sinh đấy! 6 giờ bắt đầu, các đài truyền hình lớn đều phát sóng trực tiếp hôn lễ. Cô xem này hội trường bố trí đi, ai da, thật là đẹp!”

Bà chủ đã hơn 40 tuổi, nhìn những bày biện lãng mạn thánh khiết ở hội trường cũng còn cảm thấy hâm mộ thật sự. Bà tựa hồ cảm thấy Hạ Thiên Tinh đối với buổi hôn lễ này cảm thấy rất hứng thú, ngoài miệng vẫn luôn không ngừng nói: “Tôi nghe nói, hôm nay kinh đô được nghỉ toàn bộ. Xe hoa sẽ diễu hành qua thành phố lớn, người dân đều đi ra ngoài nhìn đệ nhất phu nhân tương lai của chúng ta đấy! Thật hâm mộ bọn họ. Không giống như trấn nhỏ này của chúng ta, cũng chỉ có thể nhìn thấy ở trên TV phong thái của bọn họ……”

Hốc mắt Hạ Thiên Tinh có chút ê ẩm dâng lên.

Trên TV, các phóng viên lộ ra vui vẻ, thông báo tin tức vui mừng cho cả nước, Hạ Thiên Tinh một chữ cũng chưa nghe đi vào. Chỉ định thần lại, dắt dắt môi, nói: “Dì tính một chút bao nhiêu tiền đi.”

“Được rồi.” Ngón tay của bà chủ bùm bùm ấn bàn phím tính tiền, “Tổng cộng 89 đồng, giảm giá cho cô, còn 85 thôi.”

“Cám ơn.” Hạ Thiên Tinh trả lời có hơi thất thần. Cô đưa 100 đồng, liền xách đồ đi ra ngoài, có chút thất hồn lạc phách.

Một lát sau, bà chủ đuổi tới, “Ai, còn chưa có thối lại tiền cho cô mà! Sao mới sáng sớm cô đã đần độn thế này.”

Lúc này Hạ Thiên Tinh mới hoàn hồn, sắc mặt có chút trắng bệch nói: “Tôi…… Tối hôm qua không ngủ được, hôm nay lại thức quá sớm, cho nên còn chưa tỉnh……”

“Cô mau nhanh trở về ngủ tiếp một lát đi, tôi thấy sắc mặt cô cũng không được khỏe lắm đâu.”

“Dạ.” Cô gật đầu, xoay người trở về. Gió thổi qua, hốc mắt nóng lên đến nỗi nước mắt như muốn trào ra.