Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 124: Thích và yêu không giống nhau (1)




Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh

Xe Dư Trạch Nam bị chặn ở ven đường. Hạ Thiên Tinh khoác áo, anh ta cả người đầy oán khí đứng ở ven đường ký tên.

Mấy chiếc xe khác tới tới lui lui lại không có người cản, cố tình chỉ ngăn xe anh ta, Dư Trạch Nam cáu giận đến tàn nhẫn, đặc biệt là người đứng ở ngã tư, thực là khó ở, trên ven đường còn xoa eo đi dạo.

“Đã như vậy thì anh đừng cáu gắt nữa.” Hạ Thiên Tinh an ủi anh ta, nhìn trên người anh chỉ mặc mỗi áo sơmi, hỏi: “Lạnh không? Lạnh thì tôi trả lại áo cho anh.”

Cô muốn đem âu phục đưa qua, Dư Trạch Nam một tay ấn trở về, “Cô là con gái, tôi là con trai, tôi còn có thể sợ lạnh à? Lại nói, cô ăn mặc như vậy, lại hơn nửa đêm nếu gặp lưu manh tôi cũng không biết có thể bảo vệ được cô hay không.”

Vừa nghe anh ta nói như vậy, Hạ Thiên Tinh cơ hồ là nhớ tới sự việc mình bị bắt cóc, giật mình một cái, trừng mắt nhìn Dư Trạch Nam, gom quần áo trên người đem mình bọc kín không kẽ hở.

Dư Trạch Nam không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy cô kinh sợ như vậy, có chút không đành lòng. Mới đi qua vỗ vỗ vai cô, “Thả lỏng đi, tôi có làm gì cô đâu! Cô yên tâm, một nắm tay của tôi có thể đánh chết một con trâu đó”

Anh nói, còn không quên giơ giơ nắm tay của mình lên.

Hạ Thiên Tinh không cho là đúng, “Không tin, anh khoác lác.”

Sắc mặt Dư Trạch Nam trầm xuống, “Tôi nói, vừa nãy chỉ là ngoài ý muốn! Người kia……” Anh ta quay đầu, trừng mắt nhìn người nào đó còn ở chậm rì rì liếc mắt, “Mắt cô ta có vấn đề!”

Lúc hai người trò chuyện, một đoàn xe từ xa tới gần, ánh đèn loá mắt. Hạ Thiên Tinh cùng Dư Trạch Nam theo bản năng nhìn sang ánh đèn, sau khi thích ứng được ánh sáng, thấy được rõ ràng biển số xe, cô chợt giật mình một chút. Dư Trạch Nam ở bên cạnh như đột nhiên hiểu rõ là chuyện như thế nào như vậy, “F**k! Đủ âm độc! Tôi đã nói, sao lại có người nào mắt mù dám cản tôi chứ!”

Hiển nhiên, là có người cấp trên chỉ thị.

Quả nhiên, đoàn xe chậm rãi dừng lại. Bạch Dạ Kình cũng không tự mình xuống xe, chỉ có Lãnh Phi bước xuống.

“Nhị thiếu gia.” Lãnh Phi lên tiếng cười tiếp đón.

Cơn tức của Dư Trạch Nam thực sự rất khó tiêu, ngón tay giơ lên hướng Lãnh Phi lại chỉ vào xe mình, “Cố ý, đúng không? Tôi nói, xe tới tới lui lui nhiều như vậy, ai cũng không tra xét, chỉ xét riêng bổn thiếu gia!”

“Nhị thiếu gia, lần tới ngài nhớ rõ đem theo đầy đủ giấy chứng nhận. Muốn cái gì đều có, hôm nay muốn ngăn ngài cũng không có biện pháp sao?”

Dư Trạch Nam bị nói đến nỗi một câu cũng không nói được.

Lãnh Phi lúc này mới nhìn về phía Hạ Thiên Tinh, “Hạ tiểu thư, thời gian không còn sớm, lên xe đi.”

Bạch Dạ Kình có thể ở chỗ này đem cô cùng Dư Trạch Nam ngăn lại, như vậy, cho dù cô đi chỗ nào bất quá đều có kết quả giống nhau. Huống hồ, cô cũng không có ý muốn né tránh anh. Cho nên, cô không cự tuyệt, hơi hơi gật đầu, cùng Dư Trạch Nam nói: “Tôi đi đây.”

Dư Trạch Nam hừ một tiếng, “Không nghĩa khí! Thấy sắc quên bạn!”

“Lần sau tôi mời anh ăn cơm đền tội.”

Dư Trạch Nam xuy một tiếng, “Hạ tiểu thư, cái chiêu mời cơm này cứ dùng mãi, cô cũng không có chiêu nào khác mới hơn sao?”

“Vậy anh muốn thế nào?”

Dư Trạch Nam suy nghĩ, liếc mắt ngừng ở đoàn xe không xa không gần, khóe môi gợi lên, tính trả thù bỗng nhiên nổi lên, duỗi tay liền đem Hạ Thiên Tinh ôm vào trong ngực. Cô trừng mắt, mang giày cao gót dẫm anh ta, anh ta hừ cũng không hừ, gương mặt đẹp hướng trên mặt cô dán lên một chút. Tuy chỉ là mặt dán mặt, không có hôn thật, nhưng là, từ một phía khác nhìn vào, thật đúng như là hôn cô.

Hạ Thiên Tinh tức muốn hộc máu, mặt đỏ lên, trố mắt trừng anh ta, “Anh cố ý.”

Anh ta không cho là đúng, buông tay, “Đền tội như vậy mới có thành ý a, ai bảo tên kia âm hiểm với tôi trước đây?”

Cô đem âu phục trên người cởi ra, ném trở lại trên người anh, thở phì phì xoay người đi. Dư Trạch Nam kéo cô một chút, cô làm bộ dáng hung bạo quay đầu lại, nhe răng nhếch miệng, “Làm cái gì?”

“Thiên Tinh, lần trước tôi đến nhà cô khi cùng cô nói những lời đó, là đứng ở trên lập trường một người bạn, thật tình nhắc nhở cô.” sắc mặt Dư Trạch Nam trịnh trọng, rất xa nhìn về hướng Bạch Dạ Kình, lại đem tầm mắt nhìn về cô, “Chính cô tự lựa chọn cho rõ ràng.”

Hạ Thiên Tinh cứng ngắc chớp mắt một cái, ánh mắt u ám. Cuối cùng cô gật đầu, “Tôi biết, cám ơn.”

Dư Trạch Nam lúc này mới buông tay cô. Hạ Thiên Tinh cầm làn váy đi ra một bước, nhớ tới cái gì, lại quay đầu lại đi liếc anh ta một cái, “Anh có giấy bút không?”

Dư Trạch Nam không có mấy thứ này, quay người liền từ một bên cô cảnh sát giao thông kia rút giấy bút ra đưa cho Hạ Thiên Tinh. Cô gái nhỏ tức giận đến nghiến răng. Hạ Thiên Tinh viết một chuỗi địa chỉ giao cho Dư Trạch Nam, Dư Trạch Nam nhíu mày, “Đây là cái gì?”

“Lan Đình phu nhân không phải muốn ăn đồ ăn cay sao? Cửa hàng này tuy rằng là cửa hàng ổn định giá, nhưng hương vị cũng rất ngon, anh có rảnh có thể mang bà ấy đi thử.”

Dư Trạch Nam nhìn địa chỉ, lại nhìn Hạ Thiên Tinh liếc mắt một cái, ánh mắt thâm thúy, muốn nói cái gì, nhưng chung quy muốn nói lại thôi. Hạ Thiên Tinh nắm bắt biểu tình rất nhỏ trên mặt anh, hỏi: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”

“…… Không có gì.” Dư Trạch Nam lắc đầu, cuối cùng đem lời muốn nói thu hồi lại. Địa chỉ cũng lấy xong, cẩn thận bỏ vào túi tiền, đem bút vứt cho cô gái bên cạnh, cùng Thiên Tinh nói: “Cô đi đi, mặc ít như vậy, đừng để bị lạnh.”

Hạ Thiên Tinh gật đầu, đi theo Lãnh Phi lên xe.

Dư Trạch Nam nhìn bóng dáng Hạ Thiên Tinh rời đi, có chút hoảng hốt, thân ảnh của cô cùng Lan Đình phu nhân có nét giống nhau. Cô…… Thật sự là con gái của Lan Đình phu nhân sao? Từ sau khi sinh đã bị chia lìa với mẹ đẻ, đã hơn 20 năm, nếu phu nhân ngày nào đó thật muốn nhận lại cô, cô có thể thản nhiên tiếp nhận sao?

……………………

Hạ Thiên Tinh lên xe, Bạch Dạ Kình đang ngồi ở bên trong xe, sắc mặt cũng không phải rất đẹp, bỗng dưng, áp lực bên trong xe không nói nên lời.

Anh gọi điện thoại, không biết bên kia là ai gọi tới, chỉ nghe được anh nói: “Ừ, mua được thì cho người đưa đến văn phòng…… Tìm người giúp tôi cẩn thận đóng gói lại… Cứ như vậy.”

Sau khi đối thoại đơn giản, anh tắt điện thoại. Hạ Thiên Tinh chỉ là đem tầm mắt phóng ở ngoài cửa sổ, anh tắt điện thoại cô cũng không quay đầu lại nhìn anh. Đang lúc này, trên eo bỗng dưng căng thẳng. Lòng bàn tay người đàn ông cùng độ ấm cực nóng đánh úp lại, xuyên thấu qua lễ phục mỏng manh, làm tim cô khẽ run. Chính là……

Đáy lòng, từng vòng gợn sóng ở ngoài,……

Chua xót.

Bạch Dạ Kình trước sau như một bá đạo, cánh tay dài bao quát, liền đem cô ôm tới trước ngực mình.

Hạ Thiên Tinh theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh rất sâu, một tia phức tạp vững vàng hiện lên, hai người, bốn mắt đối nhau, lông mi dài của cô như lông vũ phẩy phẩy. Ngực nổi lên một cổ buồn bực, từ hơi thở của anh cùng độ ấm cuốn vào, trở nên càng thêm chua xót khôn kể.

“Em cùng anh ta đang làm cái gì?” Anh chủ động mở miệng nói chuyện. Thanh âm trầm thấp, không rõ vui buồn.

“Chỉ là để anh ta chở tôi đi một chút, hội trường rất nhàm chán.” Hạ Thiên Tinh ra vẻ nhẹ nhàng nói xong, muốn từ trong lòng ngực anh thoát ra.