Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân

Chương 66




Phó Tư Dịch không tiếng động gật đầu.

Trần Băng quay đầu, cười đối với Trầm Hoan giải thích, “Mận lần trước hương vị không tồi phải không? Sang năm Trầm Hoan cô tới tự mình hái đi, đừng để lãng phí.”

Trần Băng đối đãi với cô như một vãn bối, ánh mắt thực ôn hòa, chuẩn xác hơn mà nói là hiền lành.

Không biết vì cái gì, Trầm Hoan không dễ chịu, tuy rằng cô cùng Trần Băng là bởi vì có quan hệ với Phó Tư Dịch mới có duyên quen biết, nhưng bầu không khí ly biệt vẫn vay quanh cô.

Có lẽ Trần Băng cũng cảm thấy áp lực, nhìn Phó Tư Dịch mặt ngưng trọng, trêu đùa, “Chờ khi tôi trở lại, cậu cùng Trầm Hoan đều nên có con rồi. Đến lúc đó, đứa bé có thể suy xét nhận tôi làm ông nuôi.”

Phó Tư Dịch lắc đầu bật cười, “Anh cũng thật sẽ nghĩ, đây là chiếm tiện nghi của tôi.”

Trầm Hoan thực sự không nghĩ tới Trần Băng lấy cô cùng Phó Tư Dịch ra trêu đùa, liền đỏ mặt.

Sau khi ăn xong, Trần Băng cùng Phó Tư Dịch ngồi ở hiên trước cửa, vừa nói chuyện vừa đánh cờ. Trầm Hoan nhìn ra bọn họ còn có chuyện cần nói, liền đi cách xa bọn họ một chút, nhìn tiểu viện phát ngốc.

3 giờ chiều, Trần Băng đứng lên đưa bọn họ rời đi. Lúc gần đi, Phó Tư Dịch và Trần Băng còn ôm nhau, Trầm Hoan nghe Phó Tư Dịch dặn dò Trần Băng nói, “Giữ liên lạc, có chuyện gì liền mở miệng.”

Trần Băng vỗ bả vai Phó Tư Dịch thật mạnh gật đầu cười.

Khi trở về, Phó Tư Dịch cầm trong tay chìa khóa Trần Băng đưa cho, tâm sự nặng nề.

“Em cảm thấy Trần Băng là người như thế nào?” Phó Tư Dịch quay đầu lại nhìn vào mắt cô, trong thanh âm có tia khổ sở.

Trầm Hoan biết Phó Tư Dịch sẽ không vô duyên vô cớ mở miệng, cũng không có đáp lại, chỉ im lặng mà chờ hắn nói ra đáp án.

“Hắn chính là vì âm nhạc mà sinh ra.” Thời trẻ Phó Tư Dịch tuy rằng cũng chạm qua âm nhạc, nhưng chỉ là lựa chọn nhân sinh thứ nhất thôi, chứ không đến nông nỗi trả giá hết thảy vì âm nhạc.

Trong nhà Trần Băng là thế gia âm nhạc, cha là lão sư của học viện âm nhạc, mẹ lại là ca sĩ. Từ nhỏ Trần Băng liền bày ra thiên phú âm nhạc cực cao, được người trong nhà sủng ái.

Sau lại, hắn gặp người đã thay đổi cả cuộc đời hắn. Khi Trần Băng ở hậu đài, gặp Quan Chi, cũng chính vợ của Trần Băng sau này. Khác với Trần Băng, Quan Chi không hiểu gì về âm nhạc, cô ấy đi nghe hát là đi tìm bạn, trùng hợp nghe thấy Trần Băng hát.

Lúc ấy Trần Băng hát là một bài dân ca nước Mỹ, Quan Chi lại nghe đến cảm động, thậm chí ánh mắt rưng rưng.

Sau lại tiếp xúc sâu hơn mới biết Quan Chi sẽ không ca hát, thậm chí ngũ âm không được đầy đủ, nhưng đối với âm nhạc cô ấy lại có cách nhìn cùng lý giải độc đáo với âm nhạc.

Sau đó Quan Chi cùng kết hôn với Trần Băng, khi đó, Trần Băng lâm vào bình cảnh, vẫn không có cách nào đột phá, hắn liền nghĩ đến đi đây đi đó.

Quan Chi lại hết sức tán đồng, vì hắn đóng gói hành lý, đưa hắn lên đường. Trần Băng đi nửa năm, sau khi trở về, xác thật đột phá bình cảnh.

Quan Chi hiểu Trần Băng, cũng nguyện ý vì sự nghiệp âm nhạc Trần Băng mà hi sinh. Loại tình cảm này không chỉ vì yêu Trần Băng mà cũng đến vì cô đối với âm nhạc có hiểu biết cùng yêu thích.

Có vợ duy trì, Trần Băng sáng tác đã không chịu một chút tác động hay lực cản gì từ gia đình. Nếu đúng vào kỳ nghỉ của Quan Chi, hai người thông thường sẽ đi du lịch khắp nơi, thâm nhập xã hội, xuất nhập nơi cư trú của dân tộc thiểu số, chỉ vì đạt được nhiều linh cảm.

Hôn nhân như vậy duy trì mười lăm năm, sáng tác của Trần Băng tuy có khởi sắc nhưng không lớn, ngược lại là Quan Chi mắc ung thư, thời kỳ cuối, không có cách nào khác.

Đến cuối sinh mệnh, Trần Băng từ bỏ hết công việc, thuận theo tâm nguyện của Quan Chi quyết định đi khắp nơi. Bọn họ bái phỏng thánh địa Phật giáo, cũng đi qua giáo đường của Châu Âu, đi qua thành thị phồn hoa cũng đi qua trấn nhỏ điền viên,...

Quan Chi cuối cùng không qua được mùa thu, ở một trấn nhỏ ơ gần Tây Tạng vĩnh viễn khép lại đôi mắt. Sinh thời tâm nguyện cuối cùng của cô là triều bái Tây Tạng, cô nghĩ muốn khẩn cầu thần linh phù hộ chồng cô bình an cả đời, không cô tịch.

Trầm Băng đem tro cốt Quan Chi trở về, từ đó không nói chuyện tình cảm, toàn tâm toàn ý như cũ làm âm nhạc của hắn.

Ở nửa tháng trước, hắn mơ thấy Quan Chi. Quan Chi vẫn luôn nhìn hắn không nói lời nào, phảng phất như xuất hiện trong mộng hắn cũng chỉ là vì liếc hắn một cái.

Sau khi Trần Băng tỉnh lại, thức tới bình minh, rồi sau đó nghĩ đến chuyến đi lần này.

Hắn muốn một mình, mang theo mong đợi từng có của Quan Chi lên đường.

Sau đó buông tâm...

Ngày đó tiễn Trần Băng đi, khai mạc lễ trao giải âm nhạc mỗi năm một lần, Phó Tư Dịch làm khách quý được mờ tham dự. Trầm Hoan nhờ quan hệ của Hồ Tĩnh cũng may mắn được mời.

Sau khi nhận được thư mời, Trầm Hoan vẫn luôn cân nhắc lễ phục, hiện tại cô không có đoàn đội chuyên phụ trách, lễ phục bước trên thảm đỏ cũng phải chính mình chuẩn bị.

Nghĩ chính mình chỉ có chút tiền ấy, Trầm Hoan buồn bực phát hiện, chuẩn bị một bộ lễ phục không tốn kém lại đủ cấp bậc lễ nghĩa thực sự có chút gian nan.

Khi buồn bực, Phó Tư Dịch đã phái trợ lý gửi đồ cho cô. Chân trước trợ lý vừa đi điện thoại của Phó Tư Dịch liền đến.

“Nhận được đồ anh gửi chưa?” Thanh âm Phó Tư Dịch nghe tới thật vui sướng, Trầm Hoan bị hắn lây nhiễm, cũng cười, cô tò mò hỏi, “Trong đó là gì vậy?”

“Mở ra nhìn xem liền biết.”

Ra vẻ thần bí.

Trầm Hoan đưa điện thoại di động kẹp lên vai, tìm kéo cắt mở bọc bên ngoài.