Trầm Hoan ngẩn ra, mê hoặc mà nhìn hắn.
Cái gì kêu anh so với cậu ta còn nhiều hơn?
Phó Tư Dịch cười khó lường, bỗng nhiên cầm tay Trầm Hoan hướng đến bụng hắn sờ soạng.
Trời ạ, Trầm Hoan ngây người một giây. Bỗng nhiên liền hiểu rõ vừa rồi Phó
Tư Dịch nói cái gọi là----- anh so với cậu ta còn nhiều hơn là có ý tứ
gì.
Phó Tư Dịch cũng có cơ bụng, giống như còn rất nhiều.
Đầu ngón tay Trầm Hoan nóng lên, bỗng nhiên rút tay về, quay đầu đi, không nhìn phía người đàn ông không chút thú vị kia.
Phó Tư Dịch cười trầm thấp, tâm tình rất tốt mà xoẹt xoẹt ký tên mình lên ảnh chụp.
“Cho em.”
Trầm Hoan tiếp nhận ảnh chụp, muốn rời đi. Kết quả, lại bị Phó Tư Dịch ôm
trở về, còn ôm cô đặt trên đùi. Hắn vòng tay qua eo cô, chậm rãi xiết
chặt, ấm áp mà hôn nhẹ lên sườn má cô, Trầm Hoan có chút ngứa, cười trốn sang một bên.
“Anh đừng náo loạn, chị San còn đang đợi em.” Lời nói của cô có ý vị xin tha.
“Được.”
Tuy rằng Phó Tư Dịch lên tiếng, nhưng nụ hôn kia vẫn chưa ngừng nghỉ nửa phần.
“Phó Tư Dịch.” Trầm Hoan thấy nóng nảy, bên ngoài Trần San đang đợi, Hồ Tĩnh cũng tới rồi.
Hắn còn ở đây hồ nháo.
“Xin lỗi.” Hắn thấy cô sốt ruột, trở nên an phận, khắc chế mà kéo dãn khoảng cách với cô, thở dài một tiếng, “Anh chỉ là không nhịn được.”
Đối với ánh mắt chân thành của Phó Tư Dịch, âm điệu của Trầm Hoan nhỏ đi, “Em thật sự phải đi, giờ còn không đi liền bị mắng.”
“Được, em đi đi.”
Hắn đang cười.
Rốt cuộc Hồ Tĩnh thấy Trầm Hoan khoan thai tới muộn, đang muốn răn dạy một
hồi, bỗng nhiên thoáng nhìn cô mắt ngậm ý cười, mặt lộ vẻ e lệ, nghiễm
nhiên là bộ dáng cô gái nhỏ đắm chìm trong tình yêu.
Khí tức nghiêm khắc tan đi một nửa.
Xem ra là bị Phó Tư Dịch cuốn lấy.
“Phó Tư Dịch đã trở về?” Thanh âm Hồ Tĩnh nhàn nhạt.
“Vâng.” Trầm Hoan ngượng ngùng đáp.
“Trách không được muộn như vậy. Cô biết hôm nay là ngày đầu tiên phát hành ca
khúc sao? Không đi xem thành tích sao?” Hồ Tĩnh liếc cô một cái, ngữ khí lãnh đạm.
“Tôi....đã quên.”
Cô cũng không biết còn có chuyện này.
Hồ Tĩnh khoanh tay, không cảm xúc mà lên tiếng, “Trầm Hoan, cô không để
tâm đến chính mình. Đến việc này đều không chú ý, chờ tôi tới xem a. Là
cô muốn nổi tiếng hay là tôi muốn nổi tiếng. Nói chuyện yêu đương....”
“Hồ Tĩnh, cô đây là....”
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một thanh âm, hơi mang chút nghi hoặc.
Lời nói Hồ Tĩnh dừng lại, xoay người nhìn sang phía người xuất hiện, tức
khắc kinh ngạc một chút, “Thẩm công tử. Đã lâu không gặp a!”
Thân mình Trầm Hoan cứng đờ, lập tức bất động.
Thẩm Khiêm cười một cái, tầm mắt chuyển đến Trầm Hoan cúi đầu đứng một bên, ý vị xem kỹ chợt lóe rồi qua, lại thu trở về, “Nghe nói cô thu một người
mới, là người này đi.”
“Đúng vậy, là Hứa Trầm Hoan, Trầm Hoan, lại đây chào Thẩm công tử.” Hồ Tĩnh hướng phía cô vẫy tay.
Trầm Hoan đi tới, cúi đầu, thanh âm cứng đờ, “Thẩm tiên sinh, chào anh.”
Thẩm Khiêm nhìn lướt qua, gật đầu, không tỏ vẻ gì. Tầm mắt hắn trở về trên
người Hồ Tĩnh, “Nghe nói sắp tới cô đầu tư một bộ phim điện ảnh. Chiêu
bài này của hai vợ chồng cô đánh thật là không tồi. Giá thị trường thế
nào? Có nắm chắc lấy được phần thường hay không?”
“Muốn nói đến
giá thị trường, ai có thể so được với ánh mắt của anh, tôi còn muốn hỏi
anh một chút, anh ngược lại đến đây hỏi tôi.”
Tay Thẩm Khiêm còn cắm trong túi, không thể không suy nghĩ mà cười.
Trà trộn nhiều năm trong giới, hắn cũng coi như một tay già đơn, nhưng sự
lão luyện của Hồ Tĩnh không thua kém gì hắn, nhiều lúc Thẩm Khiêm không
chiếm được nửa phần tốt.
Đáng tiếc, em gái hắn còn rất nhỏ đang đi học.
“Anh lần này tới, là vì vị trong phòng kia?” Cằm Hồ Tĩnh hướng phía phòng phát sóng điểm một chút.
“Nhàn rỗi không có việc gì, liền tới nhìn xem.”
“Người mới người cũ cùng nhau, vậy mà anh cũng có thể khống chế được. Trách
không được, những phóng viên ven đường đều nói, chỉ cần có thể bám chặt
Thẩm công tử, hot search khẳng định là không cần hỏi.”
Thẩm Khiêm vẫn luôn có tiếng đào hoa, nhúng chàm không ít nữ minh tinh. Hắn trước
sau ở cùng một chỗ với nữ phụ và nữ chính. Phim <<Đô thị tình
duyên>>. Xác thật là người cũ người mới cùng đến.
“Aii, tôi còn không biết tôi có năng lực lên hot search.” Thẩm Khiêm thuận tay
điểm điếu thuốc, sau khi hít một hơi thật sâu, thở khói tràn ngập.
Thanh âm hơi khàn.
Trầm Hoan nhíu mi, lui về phía sau một bước, tránh đi sương khói cuồn cuộn
bay đến nhưng lại không tránh được hơi thở, cô không nhịn được chán ghét nhăn mũi.
Động tác né tránh của cô là xuất phát từ bản năng,
không chú ý thu liễm biên độ, cho nên bị Thẩm Khiêm nhìn thấy, hắn hạ
khóe miệng, hướng Hồ Tĩnh nói, “Tôi đi vào trước, về sau lại nói
chuyện.”
“Anh tùy ý.”
Sau khi bóng dáng cao lớn của Thẩm
Khiêm biến mất, Hồ Tĩnh nhìn Trầm Hoan, có điểm bất đắc dĩ, “Vừa rồi cô
trốn cái gì, khói thuốc có thể độc chết cô? Vẻ mặt biểu tình dẫm phải
phân, thật là! Cô nhỡ kỹ cho tôi, không thích một người, ở trong cái
vòng này, đều nhịn xuống cho tôi, ngàn vạn lần không thể biểu hiện ra
ngoài.”
“Tôi đã biết.” Trầm Hoan nhấp môi, thanh âm rất nhẹ.
Đối với người khác cô có thể nhịn. Nhưng đối mặt với Thẩm Khiêm, cô không nhịn được.
**
Thẩm Khiêm mới vừa thoát ra được từ việc đầu tư thất bại, cũng không có tâm
tình xem người phụ nữ kệch cỡm kia biểu diễn. Thuần túy chính là đêm
qua, ở trên giường hắn đem cô ta làm quá độc ác, buổi sáng đối mặt cô ta một thân ô thanh, trong lòng khó có được một tia thẹn, lúc này mới miễn cưỡng đồng ý đến xem.