Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân

Chương 19




“Được.” Nghe được đáp án mình mướn, Phó Tư Dịch yên tâm.

“Thật sự không đi vào?” Hồ Tĩnh đi vài bước rồi quay lại, không chút nào che dấu chế nhạo trong mắt.

Phó Tư Dịch đối mặt với chế nhạo của Hồ Tĩnh, mặt không đổi sắc, đạm nhiên nói, “Không phải nói không có vấn đề gì sao?” Hồ Tĩnh nhìn một cái, lại hỏi lại, “Cô không phải còn có việc gì phải làm sao, đứng ở đây cùng tôi làm cái gì?”

“Đúng vậy, tôi còn có việc phải làm.” Hồ Tĩnh kéo dài âm, cười rời đi. Sau khi đi được vài bước, lại không có ý tốt mà quay đầu lại, ý vị thâm trường nói, “Trâu già gặm cỏ non không phải việc dễ dàng như vậy a!”

Sắc mặt Phó Tư Dịch nháy mắt chuyển đen, Hồ Tĩnh vui sướng mà cười vài tiếng, bước chân vui sướng đi xa.

Chờ thân ảnh Hồ Tĩnh biến mất ở chỗ rẽ, Phó Tư Dịch lúc này mới đem tầm mắt chuyển tới trên tay nắm cửa, thần sắc rối rắm.

Chần chờ một chút, Phó Tư Dịch duỗi tay cầm tay nắm cửa, như nghĩ tới điều gì, lại thở dài thu tay lại. Dừng trong chớp mắt, xoay người rời đi.

Ghi trong một buổi sáng, Trầm Hoan giọng nói đều khàn, người ghi âm khắc nghiệt cho ngừng thu, dặn dò cô buổi chiều tiếp tục. Trước khi đi, người ghi âm cười, khen ngợi Trầm Hoan trạng thái cực tốt.

Đối với việc này, Trầm Hoan khiêm tốn mà cười cười, không để trong lòng.

Ngườ ghi âm hiếm khi gặp phải người mới không cao ngạo không nóng nảy như vậy, thấy cô đối với lời khen ngợi của hắn cũng không để ý lắm, không khỏi có vài phần tò mò, dừng lại bước chân hỏi cô, “Hồ Tĩnh là người đại diện của cô sao?”

Hiếm khi, trên mặt Trầm Hoan hiện lên thần sắc xấu hổ. Hồ Tĩnh là người đại diện trên danh nghĩa của cô, nhưng trước tới nay chưa từng hỏi qua chuyện của cô. Trầm Hoan cũng không biết định nghĩa quan hệ giữa cô và Hồ Tĩnh như thế nào.

“Vừa rồi Hồ Tĩnh đã đến, nghe cô thu một lát mới đi.”

Trầm Hoan mở to mắt, thật sự mê man.

“Xem bộ dáng của cô ấy, hẳn là cũng rất vừa lòng, cô không cần lo lắng.” Người phụ trách ghi âm cho rằng vừa rồi Trầm Hoan chần chờ là bởi vì sợ hãi uy nghiêm của Hồ Tĩnh, không dám trả lời.

Chuyện Hồ Tĩnh đến, nằm ngoài dự kiến của cô, trừ bỏ cảm thấy kinh ngạc, Trầm Hoan cũng không thấy có nhiều kinh hỉ. Dừng một chút, cô nhẹ giọng hỏi, “Còn có ai tới nữa không?”

“Không ai ai. Làm sao vậy?’’

Trầm Hoan dấu xuống chút mất mát lướt qua trong lòng, chậm rãi ngẩng đầu, “ Không có việc gì, liền tùy tiện hỏi một chút thôi.”

Người phụ trách ghi âm nghi hoặc gật đầu, cảm thấy thời gian không còn sớm, không muốn cùng cô nhiều lời, liền đi.

Tời khi Trầm Hoan đi ra, vừa lúc gặp phải Tần Thành vừa ghi âm xong từ một phòng thu khác đi ra.

Tầm Hoan tại chỗ do dự, không biết có nên đi lên chào hỏi hay không. Tuy rằng Tần Thành và cô trước kia là bạn tốt, nhưng dù sao cũng là việc của đời trước, hiện tại, bọn họ vẫn là người xa lạ.

Trong lúc cô vẫn còn đang do dự, Tần Thành đã bước tới, nhiệt tình mà chào hỏi, “Cô là Hứa Trầm Hoan?”

“Cô hẳn là biết tôi, tôi là Tần Thành.” Tần Thành không chờ Trầm Hoan trả lời, chỉ vào chính mình, dư thừa mà giới thiệu.

“Chào anh, Tần Thành.” Trầm Hoan nhìn gương mặt quen thuộc có chút non nớt trước mặt, cười chân thành, “Anh có thể gọi tôi là Trầm Hoan.”

“A, được, Trầm Hoan.” Khi Tần Thành cười bên má có má lúm đồng tiền nhàn nhạt.

“Hôm nay cô thu âm thế nào? Tôi chính là mệt chết.”

“Còn tốt.” Cô nhìn Tần Thành bộ dáng có chút thảm, buồn cười.

Biết bài hát chủ đề là người mới hát, vừa mới bắt đầu hắn có chút lo lắng, sau lại nghe là Phó Tư Dịch đề cử, lòng hiếu kỳ lập tức dâng lên như sóng triều. Tần Thành là fan của Phó Tư Dịch, sau lại vào giới giải trí, Phó Tư Dịch tuyên bố ẩn lui, vì thế mà Tần Thành còn mất mát thật lâu.

Tần Thành còn cảm thấy rất nhiều tiếc nuối, khoảng thời gian trước, hắn thấy Phó Tư Dịch trên <<Âm nhạc tuần san>> nhận phỏng vấn, lập tức kích động mà nhảy cao ba thước. Phó Tư Dịch nếu nhận phỏng vấn, kia chẳng phải là nói hắn sẽ quay lại, đây chính là cơ hội khó có được.

Tần Thành âm thầm chà xát tay, biểu tình kích động. Ho nhẹ một tiếng, hắn uyển chuyển hỏi, “Trầm Hoan, có phải cô có thể thường xuyên nhìn thấy thầy Phó a!”

Nhìn hắn bộ dáng hai mắt tỏa sáng, Trầm Hoan theo bản năng có chút đề phòng, cô hàm hồ: “Còn có chút.”

“Thật tốt quá, vậy cô có thể hay không giúp tôi xin chữ ký của thầy Phó.” Tần Thành kích động mà vươn tay, như muốn bắt tay Trầm Hoan, lại ý thức được không ổn, xấu hổ thu trở về.

Lời nói này thực sự quen tai, quả thực chính là tình huống lúc hai người lần đầu gặp mặt kiếp trước.

Khóe miệng Trầm Hoan khẽ nhếch.

Cũng không đợi Trầm Hoan đáp ứng, Tầm Thành vươn tay hướng quần áo của mình tìm loạn một hồi, Trầm Hoan tò mò nhìn sang, “Anh làm gì vậy?”

Tần Thành đầu cũng không ngẩng lên, lầm bầm lầu bầu, “Kỳ quái, ảnh chụp để đâu, tôi nhớ rõ có mang theo người mà.”

Trầm Hoan sắc mặt quái dị, thử thăm dò, “Không phải ảnh chụp của anh đi?” Vẫn là cái ảnh để trần ngực kia.

“A? Sao cô lại biết?”

Bởi vì kiếp trước anh chính là lấy bức ảnh kia. Trầm Hoan không tiếng động cắn cắn môi.

“Tìm được rồi.” Tần Thành từ trong ví ở túi quần lấy ra một bức ảnh chụp, hưng phấn hướng về phía cô mà cười.

Trầm Hoan liếc mắt xem một cái, miệng càng cắn đến càng chặt. Quả thực chính là bức ảnh đó.

“Cô xin thầy Phó viết, tùy tiện viết chút lời nói cổ vũ là được.” Thật là cảnh tượng giống nhau như đúc.

“Trầm Hoan, sau khi xong việc, tôi mời cô ăn cơm.” Tần Thành vươn tay, nhẹ nhàng vỗ bả vai cô, một bộ anh em tốt.

Mí mắt Trầm Hoan vừa kéo, hình như cô còn chưa có đồng ý giúp hắn xin chữ ký đi.

Trầm mặc một lúc, Trầm Hoan cuối cùng vẫn là nhận lấy bức ảnh kia, cũng không nhìn liền nhét vào túi xách.

“Sao cô không hỏi tôi vì sao lại ký tên vào bức ảnh này?” Tần Thành khó có được lúc ngượng ngùng.

Trầm Hoan lắc đầu, không phải là cô không cảm thấy hiếu kỳ, mà là cô đã biết được đáp án.

Tần Thành nói qua, lúc học trung học hắn chính là một người tùy hứng thích ca hát, thành tích không tốt, thường xuyên bị gọi phụ huynh. Một lần lên lớp, giáo viên Ngữ Văn hỏi ước mơ của đám học sinh bọn họ là gì, lúc ấy Phó Tư Dịch đang rất nổi tiếng, liền trở thành tín ngưỡng của mọt thiếu niên trẻ tuổi lại nhiệt tình. Tần Thành nhiệt tình tăng cao, trước mặt giáo viên và bạn học nói, muốn trở thành đại minh tinh như Phó Tư Dịch.

Lúc ấy, sự tồn tại của minh tinh trong mắt người thường bọn họ chính là một sự tồn tại cao không với tới, lập tức liền làm cho cả lớp cười vang. Trùng hợp, giáo viên Ngữ Văn lại là người cổ hủ, cực độ chán ghét những người theo đuổi minh tinh, lập tức liền lạnh lùng trào phúng, không có tiền đồ, không thể nên thân.